————
Edit: Chuông cỏ
Beta: Trangki
“Thiếu gia, đến rồi.” Tài xế cung kính mở cửa xe, nói.
Tô Vị Nhiên miễn cưỡng ừ một tiếng, rồi mới không nhanh không chậm bước xuống xe. Người của Trần gia đã đứng chờ ngoài cổng từ sớm, khi nhìn thấy Tô Vị Nhiên liền cung kính tiến tới đón tiếp. Mục đích chính của vũ hội hôm nay, trong lòng mỗi người đều nhất thanh nhị sở, nếu không có gì ngoài ý muốn thì vị trước mặt này chính là vị hôn phu của tiểu thư nhà bọn họ. Tính ra, bọn họ vốn cũng không ngờ có thể được làm thông gia với Tô gia.
Tô Vị Nhiên đi vào đại sảnh, không thèm để ý tới những ánh mắt đang đánh giá xung quanh. Một khắc khi Tô Lại Nam nhìn thấy Tô Vị Nhiên xuất hiện mới lặng lẽ thở ra một hơi. Quả thật hắn có chút lo lắng Tô Vị Nhiên sẽ trực tiếp mất tích không còn bóng dáng, việc này thì Tô Vị Nhiên dám lắm. Nhưng khi Tô Vị Nhiên dễ dàng thỏa hiệp, hắn vẫn có chút không yên lòng. ( Tk: Khổ ông già, nó hư đã sợ mà nó ngoan còn sợ hơn, con với cái láo quá:v)(Cc: moa ha ha)
Tô Vị Nhiên nhìn Tô Lại Nam, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên một vòng cung nhàn nhạt, khẽ giơ ly sâm banh trong tay, sau đó đi về hướng Trần tiểu thư.
Mọi người nhanh chóng nhường ra một con đường, đối với Trần gia có thể kết thông gia với Tô gia, những người khác hâm mộ có, đố kị cũng có. Chỉ là dù sao nếu đã có thể bắt tay với Tô gia, thì cũng đồng nghĩa ở C thành sẽ không ai dám động tới ngươi. Nhưng cũng có vài người lại ôm suy nghĩ đang xem trò cười. Tô Vị Nhiên điên cuồng yêu Phương Quân Dục là chuyện mọi người ai cũng biết, vậy vị thái tử gia này còn có thể xem trọng người khác sao? Trần gia nằm mơ chưa tỉnh rồi.
Tô Vị Nhiên đến gần Trần Du Cẩn, đặt ly rượu lên khay của một phục vụ bên cạnh, mỉm cười nói: “Trần tiểu thư, có thể mời cô nhảy một điệu không?”
Trần Du Cẩn nhìn Tô Vị Nhiên, con ngươi khẽ nhúc nhích, rồi lập tức cúi đầu.
người nam nhân này, so với cây anh túc còn mỹ lệ hơn, mang theo sự hấp dẫn trí mạng.
Đây là phản ứng đầu tiên khi Trần Du Cẩn nhìn thấy Tô Vị Nhiên. Cho dù cô đã có người yêu, nhưng khi nhìn thấy hắn thì ***g ngực vẫn mất khống chế mà chấn động.
Nhưng cô là một nữ nhân thông minh, cô biết mình muốn gì, cũng biết thứ nào mới thích hợp với mình. Có vài người, không phải cô muốn là được. Nếu vẫn cố chấp muốn thừ không thuộc về mình, cuối cùng thảm hại cũng chỉ có chính mình. Anh túc có thể mê hoặc lòng người, nhưng cũng sẽ kéo người xuống Địa Ngục.
Trần Du Cẩn nhẹ gật đầu, khi ngẩng đầu, trên mặt cô mang theo một nụ cười ” thẹn thùng”. Cô đưa tay cho Tô Vị Nhiên.
Giữa sảnh, Tô Vị Nhiên vòng tay qua eo Trần Du Cẩn. Âm nhạc êm dịu hoà cùng bước nhảy tao nhã, hai người thoạt nhìn rất thân mật.
Tô Vị Nhiên ghé vào tai Trần Du Cẩn, thanh âm mang theo cả sự biếng nhác: “Trần tiểu thư là một người thông minh…”
Trần Du Cẩn mỉm cười: “Bao lâu?”
“Ba tháng.”
Trần Du Cẩn nhẹ nhàng gật đầu. Cô chỉ cần khoác danh hiệu vị hôn thê của Tô Vị Nhiên ba tháng, sau ba tháng, cô sẽ có thể cùng rời đi với người cô yêu.
Cả quá trình đính hôn đều vô cùng suôn sẻ, suôn sẻ đến mức làm người khác cảm thấy không thể tin nổi. Trò cười mà vài người trông ngóng không xảy ra. Thậm chí đến cả Tô Lại Nam cũng cảm thấy được có chút không dám tin. Tô Lại Nam chưa từng nghĩ Tô Vị Nhiên sẽ ngoan ngoãn đính hôn, ngay cả kế hoạch lúc khẩn cấp hắn cũng đã chuẩn bị rồi.
Tô Vị Nhiên nhìn chiếc nhẫn bao lấy ngón giữa, cười cười, nhưng ý cười lại không lan tới mắt.
“Con mệt rồi.” Tô Vị Nhiên nói với Tô Lại Nam, không chờ Tô Lại Nam trả lời liền rời khỏi đại sảnh.
Tô Vị Nhiên cũng không bảo tài xế trực tiếp lái về, mà kêu hắn ngừng giữa đường. Hắn phất tay, đuổi tài xế lái xe đi. Tiếng ồn ào của đám người nọ khiến hắn cảm thấy đau đầu, giờ hắn chỉ muốn đi lung tung một chút.
Nhưng sau đó, ánh mắt Tô Vị Nhiên bỗng nhiên híp lại. Hắn nhạy bén nhận ra có người đang theo dõi hắn. Khóe miệng Tô Vị Nhiên từ từ vẽ lên một tia cười lạnh, hắn ghét nhất là bị theo dõi, giống như có ruồi bọ vo ve xung quanh làm hắn cảm thấy ghê tởm không thôi.
Tô Vị Nhiên không quay đầu lại mà xoay người đi vào một con hẻm nhỏ tối om.
Hẻm nhỏ âm u, giống như bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình, thế giới xa hoa truỵ lạc cùng những âm thanh ồn ào náo nhiệt hoàn toàn bị cắt đứt, ánh sáng tạo nên một ranh giới rõ ràng. Ngõ nhỏ yên tĩnh nhưng lạnh lẽo và u ám.
Tô Vị Nhiên đút hai tay vào túi, không quay đầu lại: “Ai??? ” Giọng nói bằng phẳng lạnh lùng, đánh vỡ không gian yên tĩnh.
Dù vậy, người nọ vẫn không lên tiếng, nhưng cũng không có ý định che dấu. Tô Vị Nhiên có thể nghe được rõ ràng tiếng bước chân của người nọ, trầm ổn mà bình tĩnh.
là hắn
Tô Vị Nhiên khẽ nhíu mày, bàn tay trong túi quần bất giác nắm chặt. Lúc này, hắn không muốn gặp anh ta. Nhưng trốn tránh hiển nhiên không phải phong cách của Tô Vị Nhiên. Con ngươi màu nâu của hắn tối đi, thu lại vẻ mặt không cầm thiết, sau đó mới không nhanh không chậm xoay người, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười: “Anh nên biết tôi ghét nhất là bị người khác theo dõi.”
Phương Quân Dục yên lặng nhìn người trước mắt. Dưới ánh trăng, làn da trắng của Tô Vị Nhiên toát lên vẻ lạnh lùng như đồ sứ, dung mạo tinh xảo vô thức nhuộm một tầng diễm sắc, chợt nhìn lại, người trước mặt đẹp đến kinh tâm động phách.
Phương Quân Dục nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, mới bình ổn được đáy lòng đang cuộn sóng.
“Đã lâu không gặp.” Phương Quân Dục lên tiếng.
“Không gặp tốt hơn.” Tô Vị Nhiên thờ ơ cười nói: “Nhưng như vậy cũng không tồi.”
“Vậy sao?” Phương Quân Dục khẽ cười một tiếng, nhưng Tô Vị Nhiên lại không nhìn ra được tâm trạng của hắn lúc này..
“Sao anh lại tới đây.” Tô Vị Nhiên nhìn thoáng qua Phương Quân Dục. Theo lý mà nói, nếu Phương Quân Dục đến C thành, thì toàn bộ các đại gia tộc ở C thành cũng đều nhận được tin tức rồi mới phải. Lần này Phương Quân Dục đến, hiển nhiên là đã qua mặt mọi người.
“Đột nhiên muốn tới xem em một chút.” Phương Quân Dục nói.
Tô Vị Nhiên cười giễu một tiếng: “Tôi có cái gì đáng để xem. Cũng không phải đã xem gần mười năm sao, chúng ta đáng lẽ phải nhìn nhau đến chán ghét rồi mới đúng.”
Tay chậm rãi rút ra khỏi túi quần, chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay phản chiếu dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ánh mắt Phương Quân Dục tựa hồ cũng nhiễm phải một mảnh lãnh lẽo, nhưng ngay lập tức đã biến mất vào đôi mắt đen như trời đêm.
Hắn đến gần Tô Vị Nhiên, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn. Tô Vị Nhiên không tránh né, hắn đem toàn bộ biểu tình trên mặt Phương Quân Dục thu hết vào mắt, nụ cười trên khóe miệng hiện lên một tia trào phúng: “Phương Quân Dục, anh sẽ không ăn dấm chua chứ.”
Phương Quân Dục không trả lời, chỉ là bàn tay ôm hắn thoáng siết chặt. Phương Quân Dục cúi đầu thở dài một tiếng: “Anh muốn em.”
“Thật xin lỗi, tôi không muốn anh.” Tô Vị Nhiên ôn nhu nói.
“Anh biết.”
Tô Vị Nhiên đẩy Phương Quân Dục ra, khẽ cười nói: “Nếu biết thì đừng làm chướng mắt tôi nữa.”
Hắn và Phương Quân Dục luôn ở những thời gian sai, địa điểm sai, người nên gặp cũng sai, kiếp trước như vậy, kiếp này cũng là như vậy, rốt cuộc đều là hữu duyên vô phận. Tô Vị Nhiên tự trào phúng một tiếng.
Hắn khẽ híp mắt, rút ra một điếu thuốc, châm lên. Chậm rãi phun ra một ngụm khói mờ nhạt, rồi không liếc nhìn nhìn Phương Quân Dục một cái liền xoay người bỏ đi.
Khi lướt qua người Phương Quân Dục, Phương Quân Dục đột nhiên di chuyển, bắt lấy tay Tô Vị Nhiên.
“Buông ra.” Thanh âm của Tô Vị Nhiên lạnh lẽo, không mang theo chút hoà nhã nào.
Phương Quân Dục chẳng những không buông tay, ngược lại còn cầm tay Tô Vị Nhiên, kéo hắn đến bên tường, giam vào trong ngực. Lưng Tô Vị Nhiên dán vào tường, hắn có thể cảm nhận được sự sần sùi của tường gạch cùng sự lạnh lẽo do nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời. Hắn không giãy dụa, chỉ lãnh đạm nhìn Phương Quân Dục. Hắn có nên cao hứng không nhỉ, kiếp trước, dù hắn làm thế nào không thể đánh vỡ được vòng bảo vệ của Phương Quân Dục, mà hiện giờ, hắn rốt cục cũng được chứng kiến Phương Quân Dục mất kiểm soát.
“Đúng là hiếm thấy.” Tô Vị Nhiên nở nụ cười, khóe mắt nhiễm một mạt lạnh lẽo của ánh trăng: “Phương Quân Dục, không phải ai cũng sẽ bị anh nắm trong tay mà điều khiển.”
Tay hắn nhẹ nhàng xoa lên gương mặt tuấn nhã của Phương Quân Dục: “Tôi biết quyết định của anh.” Môi hắn khẽ lướt qua vành tai Phương Quân Dục, mềm mại như một sợi lông: “Nhưng kết quả cũng sẽ không như anh mong muốn.”
Phương Quân Dục vẻ mặt bình thản, ngay cả Tô Vị Nhiên ở gần hắn như thế cũng không thể nhìn ra chút dao động nào. Ngay khi Tô Vị Nhiên tính toán đẩy Phương Quân Dục ra, Phương Quân Dục liền áp lại, hôn xuống. Nụ hôn mang theo sự chiếm đoạt. Môi răng giao triền, thay vì nói là triền miên thì không bằng nói là đang giao chiến.
Hẻm nhỏ tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người. Tô Vị Nhiên liếm máu trên khoé môi, miễn cưỡng cười nói: “Mặc kệ anh muốn làm cái gì, tôi cũng không cho phép anh làm hỏng kế hoạch của tôi.”
“Sẽ không.” Phương Quân Dục vươn tay, ngón tay chạm nhẹ lên môi Tô Vị Nhiên.
Điếu thuốc trong tay Tô Vị Nhiên đã cháy hết một nửa, ngón trỏ gảy nhẹ lên thân điếu thuốc, tro bụi theo gió biến mất vào trong bóng đêm, ánh lửa đỏ rực trong bóng đêm phá lệ nổi bật. Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng kề điếu thuốc vào ngón tay Phương Quân Dục đang phủ trên môi hắn, nhưng Phương Quân Dục không có chút ý tứ rời đi. Tô Vị Nhiên tỏ vẻ thờ ơ, khóe môi hơi cong lên, điếu thuốc trong tay cũng càng ngày càng dùng sức, hắn thậm chí có thể ngửi được mùi da thịt bị cháy phảng phất trong gió. Nhưng Phương Quân Dục vẫn chỉ duy trì một động tác, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không thay đổi, không hề có lấy một tia miễn cưỡng. (Cc: T^T em xót…) ( Tk: xót cái gì, cho chết hứ:v)(Cc: anh là đồ máu lạnh T^T)
Tô Vị Nhiên cứ như vậy thong thả dùng tay Phương Quân Dục dập thuốc, vứt tàn thuốc đi, sau đó đẩy Phương Quân Dục ra. Lúc này Phương Quân Dục lại không ngăn cản, cũng không cử động, trầm mặc nhìn Tô Vị Nhiên rời khỏi bóng tối, biến mất trong thế giới sáng rực ồn ào náo nhiệt.
“Sao giờ mới về.” Đi vào phòng khách liền nhìn thấy ngồi Tô Sùng Hoa đang ngồi trên sa lon xem tạp chí. Tô Sùng Hoa ngẩng đầu nhìn Tô Vị Nhiên: “Phụ thân nói cậu đi từ sớm mà.”
Tiệc đính hôn lần này, Tô Sùng Hoa không đi. Dưới đáy lòng Tô Vị Nhiên âm thầm cười một tiếng, không biết có phải do cha hắn kiêng kị lời hắn nói lúc trước, nên mới không cho Tô Sùng Hoa tham gia tiệc đính hôn hôm nay không. Nhưng cách làm này thật đúng là trắng trợn quá rồi.
“Đi dạo một chút.” Tô Vị Nhiên nhún vai, không chút để ý ánh mắt Tô Sùng Hoa dừng lại trên môi hắn.
“Dù gì cũng đã đính hôn, cho dù cậu không thích vị Trần tiểu thư kia, cũng nên chú ý một chút.” Tô Sùng Hoa khép tạp chí lại, nói.
Tô Vị Nhiên không giải thích gì mà hắn cũng không cần giải thích cái gì.
“Chuyện này chỉ có thể trách cha, tôi cũng không thích thú gì chuyện đính hôn lần này.”
“Cha cũng là vì muốn tốt cho cậu.” Tô Sùng Hoa ôn hòa nói.
Tô Vị Nhiên nhàn nhạt cười một cái, không nói gì, tự rót cho mình một chén rượu, rồi dựa vào sopha nhắm mắt lại.
Tô Sùng Hoa dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Vị Nhiên ngồi bên cạnh, rồi chỉ đành thu ánh mắt trở về.
—–
Tk: Xót thật nhưng là xót cho Vị Nhiên L khổ thằng bé, cứ quay cuồng trả thù quay cuồng với kiếp trước rồi quay cuồng chống đối với yêu đương kiếp này. Mâu thuẫn bủa vây ko biết làm sao, tác giả viết tốt quá
Cc: Em thì xót cả hai. Ít ra Quân Dục cũng yêu Nhiên Nhiên thật lòng chỉ là ko chịu thừa nhận thôi. Chết là hết. Kiếp trước xem như xong. Còn kiếp này sao không chịu quý trọng L(( Nếu Quân Dục không trọng sinh thì thôi. Nhưng ảnh đã chết theo Nhiên Nhiên, ít ra cũng nên cho ảnh cơ hội sửa sai chứ T^T. Bất quá… em thix ngược. Good job Nguyệt tỷ!!