—-
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Cúp điện thoại, Tô Vị Nhiên thở phào ra một hơi. Hắn lại có thể vì chuyện này mà đặc biệt gọi cho Phương Quân Dục, đúng là quá ngu. Không biết lúc này Phương Quân Dục đang lén lút cười hắn thế nào nữa.
Ngồi một lát, Tô Vị Nhiên đứng dậy thay áo tắm, sau đó rời khỏi phòng.
“Đến sân huấn luyện.” Tô Vị Nhiên lên xe, nói với tài xế.
Trong bãi huấn luyện của Shadow, Tô Vị Nhiên cầm súng, nhắm vào màn hình điện tử trước mặt nã một lúc hơn mười viên, tất cả vết đạn đều tập trung ở phần yếu hại: “Nếu có thể đổi thành mặt Phương Quân Dục thì tốt ghê.” Tô Vị Nhiên lẩm bẩm. ( chỗ ấy ấy)
Bảo vệ đứng phía sau Tô Vị Nhiên nghe được những lời này, khóe miệng lập tức giật một cái, nhưng rất nhanh đã trở lại bộ mặt tú lơ khơ.
Hai giờ trôi qua, di động trong túi Tô Vị Nhiên vang lên. Tô Vị Nhiên gỡ kính xuống, nhìn lướt qua dãy số, nhấc lên nghe một hồi sau đó nói: “Đã biết, coi chừng bọn họ. Tôi lập tức tới ngay.” Nói xong cúp điện thoại. Cú điện thoại này do người phụ trách giám định gọi tới, báo cho Tô Vị Nhiên di chúc Tô lão gia tử để lại đã kiểm tra xong.
Tô Vị Nhiên bỏ súng xuống, rời khỏi sân huấn luyện.
Phòng giám định.
Tô Vị Nhiên đẩy cửa ra, bước vào.
Tô Vị Nhiên không hỏi kết quả, bởi vì trên tờ di chúc giả này chính là bút tích của hắn. Hắn nhìn thấy hai vị nguyên lão bị còng còn bị bảo vệ đè lại, khẽ cười nói: “Sao rồi? Hai người chứng kiến cả quá trình nhỉ. Có thể cho tôi biết đáp án không?”
“Chúng ta đã bị lừa.” Bọn họ lẩm bẩm, không nhìn Tô Vị Nhiên, như thể đã bị sự thật đả kích đến không ngóc nổi đầu. Nếu di chúc là giả, như vậy hành động ủng hộ Tô Tuấn Vũ của bọn họ chính là phản nghịch. Đồng nghĩa với cố gắng hơn nửa đời của bọn họ cũng vì hành động này mà trở thành con số không. Bọn họ không sợ chết, nhưng thanh trừ của Tô gia không chỉ là diệt trừ bọn họ, mà còn cả gia tộc của bọn họ.
“Người có thể nói dối, nhưng máy móc thì không.” Tô Vị Nhiên ngồi xuống, mỉm cười. Hắn vươn tay, người phụ trách giám định lập tức hiểu ngầm, đem bản báo cáo tới.
Tô Vị Nhiên xem lướt qua báo cáo, sau đó trả bản báo cáo lại cho người phụ trách: “Bản di chúc này là mới làm phải không?” Hắn cười cười nhìn về phía hai vị nguyên lão mặt cắt không còn chút máu.
“Đem tới đây.” Tô Vị Nhiên ung dung phân phó. Bảo vệ phía sau hắn gật đầu, đưa tới một túi hồ sơ. Tô Vị Nhiên mở túi, lấy ra một xấp ảnh chụp ném tới trước mặt nhị vị nguyên lão.
Sau khi hai người họ thấy rõ ảnh chụp thì như phát điên, giãy giụa lao về phía Tô Vị Nhiên: “Ngươi là ma quỷ! Ngươi sẽ không được chết tử tế!” Trên ảnh chụp tán lạc đều là thi thể người nhà bọn họ.
Tô Vị Nhiên gác chân, dựa vào lưng ghế: “Hình này chụp một ngày trước.” Cũng chính là ngày hôm qua trong khi bọn họ mưu đồ bí mật tiếp ứng Tô Tuấn Vũ thì sát thủ Tô gia đã đột nhập vào dinh thự của bọn họ.
Nhìn bộ dạng điên cuồng của bọn họ, khóe miệng Tô Vị Nhiên tràn ra một tia cười khẽ: “Tử lộ này là do các ngươi vẽ cho bọn họ, chẳng thể trách ai. Nếu không phải do các ngươi liên lụy, có lẽ bọn họ cũng không phải chết.” Người nhà hai nguyên lão này dưới sự dẫn dắt của bọn họ tất cả đều ủng hộ Tô Tuấn Vũ, để Tô Tuấn Vũ có thể tiến vào Tô gia công lao của bọn họ không thể xếp thứ hai, động tay động chân cũng không ít lần. Bất quá mộng đẹp còn chưa tỉnh đã phải chết dưới tay sát thủ Tô gia.
“Nếu không phải vì muốn cho Tô gia một câu trả lời, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho các ngươi sống đến giờ sao?” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Hiện giờ, các ngươi cũng không còn giá trị gì.” Nói xong hắn phất tay, tiếng súng vang lên, trên mặt đất nháy mắt nhiều thêm hai cỗ thi thể.
“Đem kết quả giám định di chúc công bố ra ngoài.” Tô Vị Nhiên phân phó người phụ trách giám định sau đó rời đi.
“Đến bệnh viện.” Tô Vị Nhiên lên xe, nói.
Chiếc Blentley đen dừng ở bãi đỗ xe của bệnh viện. Tô Vị Nhiên xuống xe, dưới sự hướng dẫn của y tá đi vào một gian phòng bệnh Vip.
Hắn đẩy cửa ra, nhìn người nằm trên giường, nhàn nhạt nở một nụ cười: “Phụ thân.”
Tô Lại Nam gật đầu. Tô Vị Nhiên đi tới, ngồi trên ghế cạnh giường. Bởi vì ứng cứu kịp thời, tuy Tô Lại Nam bị thương không nhẹ, nhưng vẫn còn sống. Bất quá do thương thế nghiêm trọng, nên hắn phải ở lại phòng bệnh ít nhất hai tháng.
Tô Vị Nhiên hạ mắt, hàng mi dài che khuất biểu tình.
Hắn hoàn toàn có thể ngăn cản chuyện này xảy ra, nhưng hắn không làm. Nhưng hắn cũng không để Tô Lại Nam chết, khi xe rơi vào xuống sông thì thuyền cứu hộ đang ở gần đó cũng lập tức cứu người. Nếu không, giống như đời trước, đến lúc thuyền cứu hộ nhận được tin tức chạy đến thì người đã sớm chết chìm dưới sông.
Tuy người đàn ông này có lỗi với mẹ hắn, thậm chí còn làm một chuyện vô cùng hoang đường khiến kẻ khác phải khinh miệt, nhưng làm một người cha thì ông ta vẫn đủ tư cách, ít nhất hắn cho là như vậy.
“Mọi chuyện xử lý thế nào rồi?” Tô Lại Nam hỏi.
“Đã xử lý tốt.” Tô Vị Nhiên nói: “Tâm phúc của Tô Tuấn Vũ cũng đã bị bắn chết.”
“Tô Tuấn Vũ đâu?”
Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Tặng rồi.”
“Cái gì!” Tô Lại Nam bị lời nói của Tô Vị Nhiên làm cho tức giận đến thiếu chút nữa vết thương lại vỡ ra: “Hoang đường!”
“Còn ở Tô gia.” Tô Vị Nhiên thờ ơ cười cười: “Hắn không có cơ hội bước khỏi cửa Tô gia đâu.”
“Sao không bắn chết hắn, chấm dứt hậu hoạ.” Tô Lại Nam vỗ mạnh thành giường.
“Hắn không còn gì đáng uy hiếp, bất quá chỉ là một đứa con riêng cầm theo tờ di chúc giả, si tâm vọng tưởng mà thôi.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Huống hồ hắn cũng không sống được bao lâu nữa.”
“Sùng Hoa đâu?” Tô Lại Nam hỏi.
“Chắc đang trên đường.” Tô Vị Nhiên lười biếng nói: “Con bảo anh ta điều tra người chống lưng cho Tô Tuấn Vũ.”
“Khi nào con đến Tô thị.” Tô Lại Nam nhìn thoáng qua Tô Vị Nhiên đang lười biếng ngồi một bên, nói: “Hai tháng tới ta không thể đến Tô thị, con nên tiếp nhận thử đi.”
Tô Vị Nhiên thờ ơ cắt lời: “Nói sau đi, không phải còn có đại ca thân ái của con sao. Nếu tiếp quản Tô thị, thì chẳng phải con và Quân Dục sẽ là hai đầu thế giới sao, rất bi thảm nha.”
“Con …” Tô Lại Nam bị Tô Vị Nhiên chọc tức đến nói không ra lời.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra. Tô Vị Nhiên nhìn về phía cửa, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười: “Đại ca.”
Tô Sùng Hoa đi đến, gật đầu với Tô Vị Nhiên: “Mọi chuyện tôi cũng đã nghe nói, cậu làm tốt lắm.”
Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Kỳ thật lúc đó tôi sợ tới mức chân cũng mềm nhũn đấy chứ, đáng tiếc khi đó lại không có đại ca che chắn cho.”
Tô Sùng Hoa: “…”
Tô Vị Nhiên đứng lên: “Nếu đại ca đã đến, con đi trước.”
Tô Vị Nhiên ngồi ở ghế sau, nụ cười trên mặt đã thu lại. Giơ tay đỡ trán, hắn cảm thấy hắn sắp kiên trì không nổi nữa rồi.
Mỗi lần nhìn thấy Tô Sùng Hoa và Tô Lê, hắn liền nhịn không được muốn một súng giải quyết vấn đề, nhưng lại cảm thấy làm như vậy quá tiện nghi cho bọn họ.
Đời trước bọn họ phản bội, không chút do dự từ sau lưng đâm hắn một đao, hắn sao có thể dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy.
Mà vấn đề của Tô Lại Nam lại khiến hắn mâu thuẫn. Nếu hắn muốn động thủ với Tô Sùng Hoa, thì không thể tránh khỏi trở ngại của Tô Lại Nam. Khi đó, hắn thật muốn Tô Lại Nam cứ vậy chết trong trận phục kích, nhưng hắn vẫn không thể không cứu Tô Lại Nam. Vô luận cha hắn có bao nhiêu ích kỷ bội bạc thậm chí là hoang đường, vô luận kẻ khác có hận hắn như thế nào, thì chỉ có hắn, kẻ làm con là không có tư cách lên tiếng. Bởi vì làm một người cha, hắn đủ tư cách. Sủng ái và dung túng nhiều năm qua là thật. Ai cũng có thể muốn mạng Tô Lại Nam, chỉ có hắn là không có tư cách. Nhưng nếu cứ vậy,Tô Sùng Hoa cũng không thể giải quyết.
Hắn như bị vướng vào một cái vòng luẩn quẩn, có làm thể nào cũng không thoát được. Tô Vị Nhiên ngẩng đầu, sâu trong con ngươi màu nâu mơ hồ nổi lên một tầng huyết sắc, hắn lấy súng ra khẽ vuốt. Trong lòng có một giọng nói không ngừng thúc giục hắn Tô Sùng Hoa ở ngay đó, chỉ cần một tiếng súng là tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết, cũng không cần rối rắm về những vấn đề loạn thất bát tao này nữa.
Tay hắn chạm vào cửa xe, thần trí mơ hồ bị một tiếng hét kinh hãi của tài xế gọi về: “Thiếu gia! Ngài…. ”
Tô Vị Nhiên quay đầu nhìn về phía gương chiếu hậu, ánh mắt chạm vào kính, gương mặt phản chiếu diện vô biểu tình trong mắt mang theo sát khí, tay cầm một khẩu súng.
Tô Vị Nhiên bật cười, gương mặt lạnh như băng tan ra, khóe mắt đuôi lông mày đều mang ý cười, giống một đoá anh túc đang nở rộ diễm lệ hoặc nhân, nhưng lại mang theo chất độc trí mạng. Hắn biết tài xế đang hiểu lầm, cho là hắn muốn giành quyền nên muốn quay lại giải quyết Tô Lại Nam.
Tô Vị Nhiên dựa vào lưng ghế. Hắn không cất súng, ngón tay trắng nõn viền theo hoa văn trên chuôi súng, khóe miệng khẽ nhếch: “Chú Trương, chú đã làm cho Tô gia không ít năm rồi nhỉ.”
Tài xế bị Tô Vị Nhiên hỏi như vậy, mồ hôi lạnh chảy xuống, giọng nói run rẩy: “Thiếu… thiếu gia, tôi… cái gì cũng không nói, tôi… tôi cam đoan.”
Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Cam đoan? Trên đời này, chỉ có một loại người là đáng tin nhất chính là người chết.”
“Cầu thiếu gia tha mạng!” Tài xế hoảng sợ ngay cả chút khí lực cũng không có, mồ hôi lạnh thấm ướt bộ tây trang của hắn.
Tô Vị Nhiên nhìn tay tài xế, người này đã ở Tô gia hơn hai mươi năm. Đời trước, khi hắn đến sân bay lần cuối cũng là chú Trương này lái, cũng xem như đã bồi hắn một đoạn cuối.
“Ngày mai mang theo cả nhà rời khỏi Z quốc, đến Luân Đôn sẽ có người đón. Bên đó sẽ có người giám thị chú, sau này cũng đừng trở lại.” Tô Vị Nhiên chậm rãi nói: “Khi chú bước vào Z quốc lần nữa, đó sẽ là tử kỳ của chú, bao gồm cả người nhà chú.” Hắn cũng không sợ tay tài xế này tiết lộ chuyện gì, nhưng để phòng ngừa có người phát giác, Tô Vị Nhiên vẫn quyết định cẩn thận thì hơn.
“Cảm ơn thiếu gia.” Tài xế cảm kích lên tiếng.
“Về đi.” Tô Vị Nhiên cất súng, khép mắt, thản nhiên nói.
Hôm sau, tài xế kia quả nhiên trình đơn xin từ chức, mang theo cả nhà lên máy bay đến Luân Đôn, một khắc cũng không dám chần chừ.
Tâm tình Tô Vị Nhiên lại càng lúc càng tệ. Bị áp suất thấp của Tô Vị Nhiên ảnh hưởng, tất cả mọi người trên dưới cả Tô gia đều nơm nớp lo sợ.
Vì đề phòng chính mình không khống chế được cảm xúc, Tô Vị Nhiên quyết định rời C thành quay về A thành an tĩnh một lát sau đó mới tiếp tục từ từ lên kế hoạch. Hắn bảo Tô Lê đặt vé máy bay về A thành.
“Chỉ một vé?” Tô Lê hỏi: “Thiếu gia là muốn vứt tôi lại, một mình cùng Phương Quân Dục tiêu dao phải không?”
“Sao tôi nỡ chứ?” Tô Vị Nhiên lười biếng nói: “Bất quá chẳng lẽ nội trong hôm nay cậu có thể tra tấn Tô Tuấn Vũ đến tận hứng sao?”
Tô Lê khẽ cười nói: “Có lẽ không đâu.”
“Vậy nên chịu thôi, tôi đi trước, chờ cậu chơi chán rồi về sau.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.
“Thiếu gia thật biết săn sóc, tôi sẽ nhịn không được mà yêu ngài mất.” Tô Lê mỉm cười nói.
“Không cần. Yêu tôi cậu nhất định chỉ có thể tương tư đơn phương.” Thanh âm Tô Vị Nhiên lộ ra vẻ thờ ơ.
Vì Tô Vị Nhiên yêu cầu, Tô Lê đặt vé trong ngày. Cũng cùng ngày Tô Vị Nhiên về tới A thành. Ra tới sảnh chính, Tô Vị Nhiên lập tức nhìn thấy một nam tử mặc âu phục đen, dáng người cao ngất đứng ở xa xa, cho dù là đang đứng trong đám đông nhộn nhịp vẫn có thể dễ dàng thấy được.
Nam tử kia hiển nhiên cũng nhìn thấy Tô Vị Nhiên, trong một thoáng ánh mắt hai người gặp nhau, thời gian như ngừng lại, phảng phất như rào cản vô hình thật lớn chắn giữa hai người
—-.
Cc: bạn là một hủ nữ/nam ngây thơ? bạn đang muốn đổi vị thanh thuỷ để thanh lọc qua bao ngày H văn? bộ này có vẻ thanh thuỷ? Xin thưa…. NÓ CÓ HHHHHHHHHHHHHHH!!!!! Em ko làm nữa. H kìa!!!!!!! Nghỉ chơi!!! Đình công!!!!!!!!!!!!
Tk: Vì bảo vệ ngây thơ trong trắng cuả em Chuông cỏ nhà ta nên hai người chúng e quyết định set pass
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ =..=