Bất luận phải dùng kế sách gì, anh cũng không cho phép bản thân mất đi Tô Vị Nhiên lần nữa.
Vùng ngoại thành Paris cháy lớn khiến cho toàn bộ thế giới cũng phải khiếp sợ. Bởi vì dạ tiệc thời thượng họp mặt này nổi tiếng lâu đời ở Paris, tham gia toàn là danh lưu xã hội, có sức ảnh không nhỏ. Trận hỏa hoạn này làm cho những người tham dự thương vong nặng nề. Sáu mươi phần trăm người bị thiêu sống, bốn mười phần trăm còn lại đều bị bỏng nặng. Điều tra ra, trận hỏa hoạn này hoàn toàn không phải do vô tình tạo thành, mà là do có người cố ý làm. Vì phạm vi liên lụy đến sự kiện này quá lớn, sức ảnh hưởng rộng rãi, cho nên Tổng thống F quốc tự mình ký tên ra sắc lệnh điều tra rõ sự kiện này.
Dẫu vậy, sự tình điều tra vẫn lâm vào thế bí. Biết trận hỏa hoạn này là do người cố ý gây ra, nhưng kế hoạch của hung thủ nghiêm mật, hầu như không thể tìm ra được một manh mối nào. Camera tại hiện trường đều bị phá hư, toàn bộ bảo vệ ngoài sân đều bị bắn một phát súng vào đầu, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không người nào may mắn sống sót. Mà viên đạn lấy ra từ thi thể là đạn quân đội chuyên dụng, vì vậy manh mối này bị cắt đứt. Càng làm cho người ta phải giật mình đó là danh sách khách mời tham gia dạ tiệc biến mất không tăm hơi, bất kể là thiếp mời hay là danh sách lưu trên máy tính. Vì vậy các thi thể bị thiêu sống không thể phân rõ danh tính.
Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện tư nhân St Mary, Phó Triều Dương đưa cho Phương Quân Dục những báo cáo công việc mới nhất. Vừa lúc ấy, cửa phòng vang lên ba tiếng gõ. Phó Triều Dương đi tới mở cửa, phát hiện người gõ cửa là Tô Vị Nhiên. Hắn đẩy gọng kính, khóe môi hiện lên ý cười không dễ phát hiện, chỉ thoáng qua rồi thôi. Trận hỏa hoạn này đã trôi qua năm ngày, nhưng trong năm ngày này Tô Vị Nhiên một lần ra mặt cũng không có. Vốn dĩ Phó Triều Dương còn thầm thấy chút tiếc nuối.
Từ khi hắn đi theo Phương Quân Dục đến nay, hắn chưa từng thấy anh ta bị thương. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta bị thương, lại là trọng thương. Nghiêm trọng nhất là phát súng gần tim, còn lại ba phát sau lưng. Phát súng gần tim ấy, Phó Triều Dương vừa nhìn đã biết đây chắc chắn là sản phẩm của Tô đại thiếu gia. Còn ba phát bắn lén sau lưng kia cũng tương đối nghiêm trọng. Căn cứ độ sâu của viên đạn cùng với tình trạng của vết thương thì có lẽ là bị bắn lúc ở dưới nước. Đồng thời bởi vì bị ngâm lâu trong nước, thời điểm Phương Quân Dục được đưa đến bệnh viện, anh gần như đã rã rời. Khi hắn nhìn thấy Phương Quân Dục, anh ta giống như đã mất đi nửa cái mạng. Tuy rằng cuộc phẫu thuật rất thành công, nhưng bởi vì vết thương bị nhiễm trùng nên gây biến chứng, Phương Quân Dục vẫn còn ở trong tình trạng nguy hiểm. Hai ngày sau thương thế Phương Quân Dục mới gần như đỡ hơn.
Thế nhưng từ tận đáy lòng, Phó Triều Dương không có chút nào đồng tình với vị Phương tổng đang suy yếu này. Bởi vì tất thảy đều là do anh ta tự tìm lấy. Vừa đả thương địch thủ vừa tự làm tổn thương chính mình, là do Phương đại tổng giám đốc tự làm tự chịu. Lúc trước quen thói treo cái mác băng sơn tao nhã nam nhân, nên ngay cả chân tâm của chính mình cũng bị phớt lờ bỏ qua theo thói quen, đem người ta bức tới mức bỏ cuộc thì mới phát hiện ra được tâm ý của bản thân, sau đó tìm mọi cách để cứu vãn. Phương thức cứu vãn tuy nhìn thì có vẻ ôn nhu dịu dàng, nhưng thật ra cứng rắn đến cực điểm, không để cho người ta thoát ra được.
Mọi thứ anh làm đều nằm trong kế hoạch, từ vẻ bất đắc dĩ ôn nhu ban đầu đến ái muội mập mờ, để cho Tô Vị Nhiên dù có rời khỏi A thành vẫn như cũ không buông bỏ anh được. Buối tối đính hôn của Tô Vị Nhiên, anh biết rõ trong lòng cậu còn có vướng mắt chưa tháo gỡ được, nên cố ý lượn lờ trước mặt Tô Vị Nhiên để Tô Vị Nhiên nhìn thấy sự mất mát cùng thất vọng, yên tĩnh ngồi nhìn cậu của anh, vô hình trung làm cho tình cảm của anh đối với Tô Vị Nhiên trở thành gông xiềng lên đáy lòng Tô Vị Nhiên, làm cho Tô Vị Nhiên vĩnh viễn không quên được anh. Sau đó anh càng ra tay dồn dập, phá hoại kế hoạch của Tô Vị Nhiên làm cho nó không đi theo quỹ đạo của em ấy, tạo ra thêm nhiều tình huống gặp mặt Tô Vị Nhiên để làm tình cảm thêm sâu sắc hơn, kể cả có phải tự tổn thương bản thân.
Cho nên đối với hành động tự làm tự chịu này của Phương tổng, Phó Triều Dương không có chút đồng tình nào. Hắn chỉ đồng tình cho con người bị Phương tổng tính toán thôi, dùng tình cảm của chính mình đê công kích trái tim của Tô đại thiếu gia. Tô Vị Nhiên cực kỳ thông minh, đương nhiên có thể nhìn ra. Thế nhưng ràng buộc cậu không phải là chuyện đó, mà chính là tình cảm của bản thân. Bất kể bên ngoài khó khăn thế nào, Tô Vị Nhiên đều có thể mạnh mẽ quyết đoán giải quyết, nhưng chỉ có đối với tình cảm dành cho Phương Quân Dục, cậu lại không có biện pháp nào giải quyết.
Phó Triều Dương có thể hiểu được vì sao Tô Vị Nhiên năm ngày nay không xuất hiện. Tô Vị Nhiên tức giận vì chuyện này là quá bình thường. Hắn chỉ khá tiếc nuối, Phương tổng dùng nửa cái mạng của mình cũng không đổi được tha thứ của Tô đại thiếu gia, thực là… Có chút đáng thương. Có điều Phó Triều Dương tuyệt đối sẽ không thừa nhận là hắn cảm thấy Phương tổng như vậy quả thật có chút…. đáng đời!
Cho nên khi hắn mở cửa thấy Tô Vị Nhiên, trước thì vui mừng, sau thì có chút tiếc nuối. Hắn còn nghĩ rằng trước khi Phương tổng xuất viện chắc sẽ không gặp được Tô đại thiếu gia. Mà Tô Vị Nhiên lại xuất hiện vào lúc này, cho thấy tâm kế của Phương tổng thành công rất lớn, mấy vết thương này cũng không oan uổng chịu đựng.
” Phương tổng ở bên trong.” Phó Triều Dương quay về Tô Vị Nhiên nói, sau đó chờ Tô Vị Nhiên đi vào liền đóng cửa lại. Trong phòng bệnh chỉ còn lại mỗi Phương Quân Dục và Tô Vị Nhiên. Căn phòng rất yên tĩnh, cũng không có mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, sạch sẽ thoảng bay mùi hoa nhài thanh mát.
Lát sau, trong căn phòng bệnh yên ắng vang lên âm thanh nhu hòa trầm thấp của Phương Quân Dục: “Nếu như em đến để đền bù cho vết thương, vậy thì không cần phải lưỡng lự chần chừ như này đâu.” (bỉ ổi –)
Nghe được câu nói của Phương Quân Dục, Tô Vị Nhiên bật cười, “Phương Quân Dục, tôi hiện tại mới phát hiện –“, cậu khẽ liếc mắt, khóe miệng câu lên nét cười châm biếm, “Da mặt anh so với tôi còn dày hơn.” Nếu như cậu có thể xuống tay được, cần gì phải mang anh ta vào bệnh viện. Chỉ cần đem anh ta vứt lại ở bờ sông là xong chuyện. Phương Quân Dục đã biết rõ, nhưng còn muốn làm sáng tỏ, chuyện này quả thật là khiêu khích ngay trước mặt cậu mà, đời trước thắng chưa đủ triệt để sao?
Tô Vị Nhiên bước tới giường Phương Quân Dục, trầm tĩnh đánh giá anh. Ánh mặt trời chiếu xuống sườn mặt hoàn mỹ của người đàn ông này, nghiêm nghị mà tao nhã. Anh ta, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cậu đều chưa từng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt như thế của anh ta. Nhưng cho dù thân thể suy yếu, khí thế của anh vẫn như trước không giảm đi một phân nào.
Đầu ngón tay của Tô Vị Nhiên chậm rãi trượt từ gò má của anh xuống, đến cổ, rồi mở tay ra, dùng sức bóp lấy.
“Tô Sùng Hoa ở đâu?” Tô Vị Nhiên lạnh lùng hỏi.
Phương Quân Dục cười nhạt: “Hắn đã chết rồi.”
“Tô Sùng Hoa ở đâu?” Nghe được câu trả lời của Phương Quân Dục, sắc mặt Tô Vị Nhiên chưa biến hóa, giọng nói vẫn trầm ổn, chỉ có tiếp tục trượt xuống nắm lấy cổ tay Phương Quân Dục, thờ ơ lặp lại.
Phương Quân Dục nhìn Tô Vị Nhiên, khẽ thở dài: “Em kích động rồi.”
Tô Vị Nhiên khẽ nhưỡng mày, tự tiếu phi tiếu nói: “Phương Quân Dục thân ái, anh lấy tư cách gì quản chuyện của tôi?“
“Không cần phải có thân phận gì, anh vẫn sẵn lòng làm mọi chuyện vì em.” Phương Quân Dục cười hiền đáp trả ý Tô Vị Nhiên.
Năm ngón tay Tô Vị Nhiên nắm chặt lại, kìm nén ý muốn bóp chết người này. “Tôi không cần anh lo việc thiên hạ, đem Tô Sùng Hoa giao ra đây.”
“Nếu như anh đem Tô Sùng Hoa giao cho em, em chắc chắn sẽ ngay lập tức giết chết hắn.” Phương Quân Dục thở dài một tiếng. Với tính cách của Tô Vị Nhiên, em ấy sẽ không ra tay với Tô Sùng Hoa sớm như thế. Trước tiên em ấy sẽ bức Tô Lại Nam ủy quyền cho mình, sau đó khiến cho Tô Sùng Hoa có được tất cả rồi trơ mắt nhìn nó mất đi. Nhưng sau khi sống lại, nhiều biến cố xảy ra đã làm cho Tô Vị Nhiên lựa chọn biện pháp giải quyết nhanh chóng.
Đầu tiên, Tô Vị Nhiên phát hiện mối quan hệ giấu kín của Tô Sùng Hoa cùng Tô Lại Nam.
Phương Quân Dục biết Tô Vị Nhiên lúc trước đối với cha của mình khá kính nể, vì thế sau khi phát hiện chuyện này, Tô Vị Nhiên tuy ngoài mặt ung dung thản nhiên, thế nhưng tận đáy lòng hết sức thất vọng. Mà kiếp này, Tô Vị Nhiên luôn muốn rời khỏi anh, triệt để lãng quên anh. Anh đương nhiên là không cho phép chuyện như thế xảy ra, cho nên hay cố ý làm rối Tô Vị Nhiên. Anh biết rõ Tô Vị Nhiên đang đấu tranh trong lòng, nhưng anh vốn ích kỉ, vì để có được Tô Vị Nhiên lần thứ hai mà không màng đến thống khổ của em ấy.
— Bất luận phải dùng kế sách gì, anh cũng không cho phép bản thân mất đi Tô Vị Nhiên lần nữa.
Những dồn nén cùng đau khổ không có chỗ để phát tiết, toàn bộ đều chuyển hóa thành cừu hận đối với Tô Sùng Hoa cùng Tô Lê. Mà những cừu hận này ngày càng trầm trọng hơn khiến cho Tô Vị Nhiên quyết định tốc chiến tốc thắng. Đó là lý do vì sao Tô Vị Nhiên trực tiếp tránh qua Tô Lại Nam, bỏ qua bước đi phiền phức, mà hạ thủ với Tô Sùng Hoa và Tô Lê trước. Đây cũng là mục đích của Phương Quân Dục, nếu như toàn bộ kế hoạch Tô Vị Nhiên làm từng bước từng bước một, vậy kế hoạch kín đáo như thế anh sẽ không chen chân vào được. Kết quả là anh và cậu ngày càng xa nhau, không có bất kì chỗ trống nào để cứu vãn. Chính vì vậy anh cố tình khiến cho lòng Tô Vị Nhiên không nhẫn nại được mà sớm ra tay trước, nhưng dù thế nào cũng vẫn có một lỗ hở có thể tra được.
“Đúng.” Tô Vị Nhiên lạnh lùng nhìn Phương Quân Dục. Cậu vốn có thể đoán sơ sơ kế hoạch của Phương Quân Dục, thế nhưng sau khi nhận được mật báo, Tô Sùng Hoa bị Phương Quân Dục mang đi, cậu ngay lập tức hiểu rõ kế hoạch của anh ta. Phương Quân Dục làm những chuyện này mà không sợ bị bại lộ, bởi vì bất luận là có lộ hay không, kết quả vẫn giống nhau. Kế hoạch này của Phương Quân Dục là dựa theo tính cách của cậu mà ra, tâm lý chiến thật sự rất đặc sắc, chiến thuật tình cảm dùng đến mức trôi chảy khiến cậu phải khâm phục. Cũng một phần là do cậu tiện (hèn hạ, ti tiện), không buông bỏ anh ta được, cho nên mới để anh ta đắc thủ. Nếu là người khác, chỉ sợ hắn đã chết trăm nghìn lần rồi.
Ngón tay Tô Vị Nhiên đẩy cúc áo sơmi Phương Quân Dục ra, đầu ngón tay khẽ xoa phần nhô ra trước ngực Phương Quân Dục, cảm nhận được anh ta đang gắng kìm nén. Cậu kề sát vào môi Phương Quân Dục, tay tiếp tục lần xuống, trượt đến dưới thân Phương Quân Dục, trêu đùa với huynh đệ ngày càng có tinh thần của Phương Quân Dục.
Tô Vị Nhiên mỉm cười, cắn nhẹ lên môi Phương Quân Dục, dùng giọng nói mềm mại quyến rũ nói: “Tôi kích động như này, còn không phải do anh ban tặng sao.” Đầu lưỡi ái muội phác họa hình dạng môi Phương Quân Dục, “Tôi có phải nên cảm ơn anh không?”
Phương Quân Dục cười yếu ớt: “Trong tay Tô Sùng Hoa có video, chỉ có hắn mới biết chỗ giấu nó. Vì vậy hắn chưa thể chết được.” Phương Quân Dục biết cái video này là nhờ kiếp trước, anh đã dùng thế lực của Phương gia và The Eagle mới biết tới. Nhưng cũng chỉ là biết. Sở dĩ anh giữ lại mạng Tô Sùng Hoa cũng là vì nguyên nhân này, nhưng anh không hề bức Tô Sùng Hoa giao ra, chuyện này nên để cho tự Tô Vị Nhiên làm sẽ tốt hơn. Bằng không, thành kiến của Tô Vị Nhiên đối với anh chỉ sợ sẽ ngày càng sâu hơn.
Tô Vị Nhiên tức khắc hiểu rõ ý tứ của Phương Quân Dục. Cậu cắn mạnh môi Phương Quân Dục. Ban đầu kế hoạch của cậu là bức Tô Lại Nam thoái vị, rồi mới xử lý chuyện Tô Sùng Hoa. Nhưng bởi vì nguyên nhân phức tạp ẩn giấu bên trong, nên cậu ra tay trước với Tô Sùng Hoa. Trừ phi cha cậu chủ động nhường lại quyền, còn không con cái soán vị đấng sinh thành, đối với nhà họ Tô chính là đại nghịch bất đạo, dù có là người có năng lực, cũng sẽ bị người nhà lên án. Tô Vị Nhiên đương nhiên là sẽ không quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng những chuyện này sẽ bị những kẻ mơ ước Tô gia lấy ra gây rối, đặc biệt là cái đám con riêng chú bác kia. Tuy Tô Vị Nhiên không để ý, nhưng chuyện phiền toái giảm được cái nào hay cái ấy.
Video trong tay Tô Sùng Hoa chính là vật mà Tô Vị Nhiên muốn tìm. Có video này, dùng thêm một ít biện pháp, Tô Vị Nhiên đương nhiên sẽ có cách khiến cho Tô Lại Nam sớm xuất ngoại dưỡng lão.
Thuộc hạ của Tô Vị Nhiên không có ngừng tìm kiếm, trái lại chỉ làm cho tình trạng càng trầm trọng hơn, “Anh xem ra biết được không ít nhỉ.”
Phương Quân Dục mềm mỏng thấp giọng cười: “Là đời trước lúc tra chuyện Tô Sùng Hoa thì biết đến.”
Tô Vị Nhiên cười: “Anh quả thật nói thẳng ra, làm tôi bị thâm tình của anh mà cảm động phát khóc.” Sau đó thu tay về, lấy khăn giấy từ đầu giường lau tay mấy lần. Cúi đầu nhìn hạ thân Phương Quân Dục, khóe miệng nhếch lên: “Chuyện kế tiếp, anh tự mình giải quyết đi.” Nói xong ném khăn giấy vào sọt rác, rời khỏi phòng bệnh.
64.
Tác phẩm: Khi Nữ Vương Thụ Gặp Phúc Hắc Công.
Tác giả: Thanh Vụ Liễm Nguyệt.