Tay Tô Vị Nhiên vuốt nhẹ lên mặt Phương Quân Dục. Người đàn ông này làm cậu vừa yêu vừa hận, ngay cả chính cậu cũng không biết rõ đến tột cùng bản thân mình nên đối xử với anh ta như thế nào. Cậu từng muốn giết chết anh, thế nhưng thực tế chứng minh, cậu đối với Phương Quân Dục căn bản không thể xuống tay được, cho dù cậu có quyết tâm cỡ nào kiên định cỡ nào. Tô Vị Nhiên là loại người ngay cả với bản thân cũng có thể nhẫn tâm ra tay, thế nhưng chỉ có Phương Quân Dục là ngoại lệ, dù có trói lại đứng trước mắt cũng không cách nào bắn trúng tim anh ta.
“Phương Quân Dục, anh tại sao lại cứ sống dai dẳng như thế?” Tô Vị Nhiên than.
“Bởi vì nơi này có em.” Phương Quân Dục khẽ thở dài.
— Anh không nỡ.
Hai ngày sau, Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục rời khỏi Paris.
Sân bay A thành, Phó Triều Dương mang theo người đứng đợi. Thấy hai người đến, hắn nghênh tiếp nở nụ cười chào đón.
“Đi ngoại ô phía Nam.” Phương Quân Dục lên xe, nói.
Là một trợ thủ đắc lực, cấp trên nói gì đương nhiên hắn phải tuân theo. Tuy rằng Phó Triều Dương cảm thấy sự tình tựa hồ hơi gấp. Dù sao máy bay cũng vừa mới hạ cánh. Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh Phương Quân Dục có Tô Vị Nhiên, hắn liền biết nguyên nhân bọn họ trở về là gì. Tô Vị Nhiên có thể đi theo Phương Quân Dục đến A thành, chủ yếu cũng là vì cái người đang bị giam ở ngoại ô phía Nam — Tô Sùng Hoa.
Phòng thẩm vấn tuyệt mật nhất của Phương gia xây dưới lòng đất ngoại ô phía Nam của A thành. Lúc trước, khi bắt được tên Tô Sùng Hoa kia, Phương Quân Dục tức khắc hạ lệnh giam tên đó ở nơi này. Kỳ thực cho dù không giam ở nơi tuyệt mật, thì Tô Sùng Hoa cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, suy cho cùng “Tô Sùng Hoa” bây giờ cũng chỉ là một kẻ đã chết trong trận tai nạn giao thông. Phương Quân Dục không phải hợp ý Tô Sùng Hoa, mà là hợp ý Tô Sùng Hoa có thể dẫn dụ Tô Vị Nhiên xuất hiện. Chỉ cần Tô Sùng Hoa nằm trong tay Phương Quân Dục, Tô Vị Nhiên sớm muộn gì cũng sẽ chủ động tìm đến cửa.
Phó Triều Dương cũng có chút không hiểu nổi, tại sao Tô Vị Nhiên trăm phương ngàn kế muốn mạng của Tô Sùng Hoa như vậy. Cho dù Tô Sùng Hoa có dã tâm, nhưng cũng không gây trở ngại nổi cho Tô Vị Nhiên, Tô gia cuối cùng vẫn thuộc về Tô Vị Nhiên. Đồng thời trước đó Tô Sùng Hoa một chút dấu hiệu phản bội với Tô Vị Nhiên cũng không có. Vả lại, tình cảm giữa hai người tựa hồ cũng không tệ lắm.
Những nghi vấn này, Phó Triều Dương từng hỏi vào lúc Phương Quân Dục đề ra kế hoạch bắt Tô Sùng Hoa. Thế nhưng Phương Quân Dục chỉ có nở nụ cười, sau đó nói ra bốn chữ: Nợ máu kiếp trước.
“Có đàn ông không?” Tô Vị Nhiên lười biếng dựa vào ghế, hỏi.
“Anh có thể thỏa mãn em.” Phương Quân Dục mỉm cười nói.
Tô Vị Nhiên miễn cưỡng “ồ” một tiếng, nói: “Nếu anh chịu, vậy thì đi hầu hạ Tô Sùng Hoa đi.”
Tay Phương Quân Dục ôm eo Tô Vị Nhiên, khẽ hôn vành tai cậu: “Anh chỉ hầu hạ mình em.”
“Tôi cần đàn ông.” Tô Vị Nhiên như cười như không liếc mắt nhìn Phương Quân Dục.
Nội dung đoạn đối thoại, Phương Quân Dục đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Tô Vị Nhiên. Anh gật đầu: “Muốn bao nhiêu?”
Khóe miệng Tô Vị Nhiên nhếch lên, câu ra độ cong lạnh lùng: “Càng nhiều càng tốt.”
“Phòng thẩm vấn có lẽ không sắp xếp nhiều đàn ông lắm.”
“Vậy sáu người.” Tô Vị Nhiên miễn cưỡng nói.
“Tuân mệnh.” Phương Quân Dục hôn vành tai Tô Vị Nhiên, cười nhẹ nói.
Đến ngoại ô, sắc trời đã gần tối. Tô Vị Nhiên xuống xe, theo Phương Quân Dục dẫn đến phòng thẩm vấn thần bí.
Từ cửa lớn tiến vào, đi qua một con đường rất dài, cánh cửa cuối đường loang lổ vết máu. Tô Vị Nhiên nhìn cánh cửa này, hỏi: “Tô Sùng Hoa đang ở bên trong?”
Phương Quân Dục gật đầu.
“Mở cửa.” Tô Vị Nhiên nói.
Phương Quân Dục ra hiệu, thủ hạ liền mở cửa ra. Tô Vị Nhiên vung tay, người kia hiểu ý, trực tiếp lui lại.
Tô Vị Nhiên đẩy cánh cửa kia ra, ập vào mặt là một trận máu tanh, nồng nặc đến mức khiến người ta buồn nôn. Lông mày Tô Vị Nhiên còn chẳng hề nhíu lấy một lần, cứ thế đi thẳng vào. Khi cậu nhìn thấy Tô Sùng Hoa bị xích trên mặt đất, liền ngồi xổm xuống, ánh mắt thương xót nhìn Tô Sùng Hoa. Đầu ngón tay cậu lướt qua khuôn mặt dính đầy máu của Tô Sùng Hoa: “Đại ca thân mến, mới không gặp bao lâu thôi, mà anh sao lại thành ra như này rồi. Em nhìn thấy thật đau lòng quá.”
Tô Sùng Hoa đột nhiên mở miệng muốn cắn vào tay Tô Vị Nhiên. Nhưng Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nhanh chóng tách ra ngay lập tức.
“Mày bớt giả mù sa mưa đi!” Tô Sùng Hoa trong ánh mắt lóe lên sắc xanh lục như con sói đói khát, ánh mắt nhìn Tô Vị Nhiên giống như muốn tươi sống cắn xé từng khối thịt từ trên người cậu xuống, “Không có mày, tao sẽ bị đẩy tới tình trạng này sao?”
Tô Vị Nhiên khẽ mỉm cười: “Không có em, anh đã sớm có được Tô Gia. Kỳ thực nếu như em chưa từng được sinh ra trên thế giới này, anh có lẽ sẽ rất cao hứng.”
Giọng Tô Vị Nhiên trầm thấp thâm tình: “Thực sự xin lỗi, em chính là yêu thích làm những chuyện khiến người ta mất hứng như vậy đấy. Nhìn thấy người khác không thoải mái, em liền cảm thấy rất thoải mái.“
Cậu quay qua liếc nhìn Phương Quân Dục, “Các người đi ra ngoài trước đi. Tôi còn muốn hảo hảo ôn chuyện với anh của mình, đừng quấy nhiễu đến hứng thú của người khác.” Nhìn cánh cửa dày nặng kia đóng lại, Tô Vị Nhiên mới lại quay đầu nhìn về phía Tô Sùng Hoa.
Cậu mỉm cười nói: “Giờ đã không còn ai, anh em chúng ta đã có thể hảo hảo ôn chuyện với nhau rồi.”
Mắt Tô Sùng Hoa đỏ ngầu nhìn chằm chặp Tô Vị Nhiên, “Ai muốn cùng mày ôn chuyện. Mày là cái thằng đê tiện luôn muốn bị đàn ông chơi!”
“Đừng phát điên như vậy chứ.” Tô Vị Nhiên vẫn ung dung ngồi trên băng ghế, cúi đầu nhìn Tô Sùng Hoa, khẽ cười nói, “Bất luận đang trong tình huống nào, cũng đừng quên phải khoác lên mình vỏ bọc người anh trai ôn nhu mới phải chứ. Lỡ như em nhất thời nhẹ dạ buông tha cho anh thì sao?” Tô Vị Nhiên bắt chéo chân, tay đặt trên thanh vịn, rất thanh thản dựa vào lưng ghế. Phảng phất lúc này cậu không phải đang ngồi trong phòng thẩm vấn âm u khủng bố, mà là đang ở trụ sở tư nhân cao cấp.
Giọng Tô Sùng Hoa khàn khàn nát vụn: “Tao căm ghét nhất chính là tấm mặt nạ này, mỗi lần nói chuyện với mày toàn là nói một đằng nghĩ một nẻo, tao thật cảm thấy buồn nôn muốn chết. Thứ công tử bột đếch biết gì như mày, chỉ bởi vì được sinh ra trong điều kiện tốt hơn tao mà có được tất cả. “
Tô Vị Nhiên chỉ chống cằm, nghe vậy liền bật cười: “Thế nhưng hiện thực chính là tàn khốc như vậy đó, em là tên công tử bột vô học được sinh ra ở Tô gia, còn anh nỗ lực như thế lại chỉ có thể trở thành tù nhân. Em thật sự vì anh mà đau lòng.”
Tô Vị Nhiên nhìn hai mắt chất chứa cừu hận của Tô Sùng Hoa, trên mặt mang theo ý cười an ủi: “Anh nỗ lực như thế bò lên giường người cha thân ái của chúng ta, không phải rất khổ cực sao?“
Tô Sùng Hoa nghe được câu này, sắc mặt kịch biến, môi run rẩy, không biết nên nói gì. Hắn cảm thấy hắn giống như bị Tô Vị Nhiên nhìn thấu toàn thân, loại cảm giác đáng thẹn nhục nhã này pha lẫn với âm hàn ẩm thấp từ trên mặt đất xuyên qua da thịt chui vào thân thể Tô Sùng Hoa, tựa hồ muốn ngấm vào tận cốt tủy.
“Mày –” Tô Sùng Hoa giẫy giụa, sắc mặt nhăn nhó đến cực điểm. Thế nhưng hắn lại không biết phải nói câu gì tiếp.
Tô Vị Nhiên trầm thấp cười nói: “Anh xem, chúng ta không hổ là anh em ha. Ngay cả tiện cũng thuộc kiểu kẻ tám lạng người nửa cân, đều muốn được nam nhân chơi. Anh nói phải không?” Cậu mỉm cười bổ sung, “Nhưng mà em dù thế nào đi chăng nữa cũng không có tùy tiện bò lên giường của cha mình. Không hổ là anh trai thân ái của em, ngay cả việc đê tiện cũng cao tay hơn em một bậc.“
Tô Sùng Hoa khàn giọng gầm lên, thế nhưng không nói được câu nào. Những câu Tô Vị Nhiên nói đều đâm vào điểm yếu của hắn. Hắn rất muốn giết chết Tô Vị Nhiên, nhưng hắn ngay cả động còn khó động. Nếu không phải do Tô Vị Nhiên, hắn làm sao lại rơi xuống mức này. Trước hắn vẫn không biết rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, thế nhưng từ sau khi Phương Quân Dục xuất hiện, ngẫm lại các dấu hiệu trước đó, hắn mới rõ ràng tất cả những chuyện này đều do Tô Vị Nhiên giở trò. Phiền toái của Quan Triệu đều do Tô Vị Nhiên đứng sau thao túng. Mà khoản nợ J.R cho vay chỉ sợ cũng do Tô Vị Nhiên tung cạm bẫy.
Giống như nhìn thấu được suy nghĩ của Tô Sùng Hoa, Tô Vị Nhiên gật đầu: “Chính xác, hết thảy đều do em làm. Là kinh hỉ rất lớn phải không.”
“Mẹ!” Tô Sùng Hoa tàn nhẫn phun ra một búng máu. Tô Vị Nhiên cũng không chút nào tránh né, máu dính lên ống quần cậu.
“Nếu không phải anh bị xích, phỏng chừng còn muốn tặng em một súng nhỉ.” Tô Vị Nhiên cười đến nhẹ nhàng yêu mị, lời nói quả thật khiến người ta không nhịn được mà muốn đánh cậu một trận. Hiển nhiên cậu rất hưởng thụ loại chuyện đem người ta bức đến đường cùng lại bồi thêm một đao như này, vui vẻ xem con mồi giãy dụa kêu gào muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.
Tô Sùng Hoa cũng không có ngu xuẩn đến mức hỏi nguyên nhân Tô Vị Nhiên làm khó dễ hắn. Trong lòng hắn tự biết rõ lý do vì sao. Hỏi ra chỉ có nước tự đập lại mặt hắn. Nếu không phải do Tô Vị Nhiên động thủ trước, đợi đến khi thế lực của hắn vững chắc, hắn nhất định cũng sẽ ra tay với Tô Vị Nhiên. Bây giờ thủ đoạn hắn đối phó với Tô Vị Nhiên hiển nhiên cũng không nhân từ hơn bao nhiêu so với Tô Vị Nhiên. Chuyện mà hắn không hiểu nhất chính là, hắn rõ ràng che giấu rất giỏi. Cho dù hắn có căm ghét Tô Vị Nhiên, thậm chí còn muốn lấy mạng thằng công tử bột ấy, nhưng không hề để lộ ra bất cứ biểu lộ nào. Hơn nữa, chuyện hắn cùng Tô Lại Nam lên giường là chuyện vô cùng bí mật, có là người hầu của Tô gia đi chăng nữa cũng không biết được. Mà cho dù hắn không che giấu, Tô Lại Nam cũng tuyệt đối sẽ không để chuyện như này truyền ra ngoài.
Khoảng thời gian này Tô Sùng Hoa đã bị hành hạ đến mức khuôn mặt tuấn tú ban đầu bién dị đến không thể nhìn được. Tô Vị Nhiên nhìn mặt Tô Sùng Hoa, ngữ điệu ôn nhu mang theo thương tiếc: “Những tên lỗ mãng kia thực chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, mặt anh đẹp như vậy mà cũng nỡ xuống tay được.” Tô Vị Nhiên rời ghế, sau đó ngồi xổm xuống sờ lên mặt Tô Sùng Hoa, ôn nhu nói: “Tốt xấu gì cũng có thể mê đảo được cha của chúng ta, cho dù mặt có tàn, thân thể chắc vẫn là cực phẩm ha.”
Tô Sùng Hoa nghe Tô Vị Nhiên nói, con ngươi bỗng nhiên co giật: “Mày muốn làm gì?”
Tô Vị Nhiên không trả lời Tô Sùng Hoa. Kỳ thực cậu đã sớm nhìn thấy, cánh tay Tô Sùng Hoa bị gãy xương, hơn nữa đã bị tổn thương trong một quãng thời gian dài, nhưng không được chữa trị. Cậu đứng lên, chân đạp lên cánh tay bị thương của Tô Sùng Hoa, dùng sức đạp.
“Thật ra lúc trước tao biết mày lòng muông dạ thú, nhưng tao vẫn giữ lại mạng cho mày Bời vì –” Khóe miệng Tô Vị Nhiên chứa nét cười, phảng phất như đang rơi vào hồi ức xa xôi, “Bởi vì tao thật sự quá cô quạnh. Đặc biệt khi cha chết đi, tao trở lại C thành. Vì vậy cho dù tao sớm biết mày có tâm tư khác, tao vẫn đem mày để lại bên người. Cho dù chỉ là hư tình giả ý, nhưng chung quy vẫn tốt hơn vẻ mặt coi thường tao.”
Bên tai vang lên tiếng Tô Sùng Hoa gào thét thống khổ. Nỗi đau xé rách tim gan khiến cho Tô Sùng Hoa căn bản không cách nào nghe được Tô Vị Nhiên đang nói cái gì. Đối với tiếng gào thét của Tô Sùng Hoa, Tô Vị Nhiên mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói: “Cho dù đây là kết quả của việc tao dung túng mày, cho dù tao không hề để ý đến mạng sống của mình. Tao có thể tự sát, nhưng không cho phép người khác giết tao. Tao là kẻ có thù tất báo, huống hồ là mối thù sát thân?”
Tô Vị Nhiên liếc nhìn Tô Sùng Hoa đã đau đến mức mất nửa cái mạng bán sống bán chết, chậm rãi nói: “Cái này chưa tính, mày còn xé nát sự tôn trọng của tao dành cho cha mình. Mày hủy hoại hình tượng người cha trong lòng tao.” Tô Vị Nhiên biết đây là đang giận chó đánh mèo, dù sao Tô Lại Nam là loại người gì, Tô Vị Nhiên trong lòng biết rất rõ. Hai người có thể lên giường, tuyệt đối không phải chỉ do một phía. Nhưng khi sự thật bị phơi bày trần trụi ra trước mặt cậu, cậu vẫn không có cách nào tiếp nhận nổi. Cậu đối với cha không phải là không có cảm tình, cha từ nhỏ đã cưng chiều cậu, ngoại trừ một lần cậu cố ý kề cận Phương Quân Dục, còn chuyển tới biệt thự anh ta ở, cha tàn nhẫn đánh cậu một trận bên ngoài, những cái khác đều rất dung túng với cậu. Trong lòng cậu, hình tượng của cha rất lớn. Cho nên khi tầng mặt nạ bị kéo xuống, Tô Vị Nhiên không cách nào tiếp nhận nổi.
Tô Vị Nhiên biết rõ tất cả những thứ đó đều do cậu tự huyễn hoặc lừa mình dối người, chỉ là không muốn đối diện với sự thật mà thôi. Trong lòng Tô Lại Nam chỉ có bản thân ông ta. Sở dĩ ông ta dung túng với cậu, phần lớn đều là do huyết thống cậu mang trên người. Nếu như cậu đổi vị trí với Tô Sùng Hoa, nếu như cậu cũng chủ động, kết quả của cậu với ông ta chưa chắc đã khác so với Tô Sùng Hoa. Trong lòng Tô Lại Nam, cậu với Tô Sùng Hoa có khác chăng chỉ là danh hiệu “người thừa kế” cũng với “con riêng”. Vị trí người thừa kế không thể động vào, mà con riêng thì có cũng được mà không cũng chẳng sao, biến con riêng thành món đồ chơi cũng chỉ là đang lợi dụng rác rưởi.
Tô Vị Nhiên đá vào Tô Sùng Hoa đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, nụ cười trên môi vừa lạnh lùng vừa tàn khốc. Cậu đi ra cửa, nói với Phương Quân Dục: “Gọi người thôi miên đến, hiện tại có thể thôi miên rồi.” Gia tộc như bọn họ khi thẩm vấn sẽ có những chuyên gia thôi miên để đối phó với những kẻ cứng không được mềm không xong như tên kia. Hành hạ bọn chúng đến mức hôn mê, là thời cơ tốt nhất để thôi miên. Tô Vị Nhiên xưa nay đều chưa hề nghĩ Tô Sùng Hoa sẽ chủ động nói ra vị trí của video.
Sau khi người thôi miên đi vào, Tô Vị Nhiên đứng dựa ở cửa. Cậu lấy ra một điếu thuốc, bật lửa lên. Phương Quân Dục cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn cậu. Tô Vị Nhiên không nhìn thẳng vào ánh mắt của Phương Quân Dục. Cậu nhắm mắt lại, chậm rãi phun ra một làn khói.
Tô Vị Nhiên không mở miệng nói chuyện, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, nhưng không hề hút. Trên hành lang tối tăm, màu đỏ của đầu thuốc đặc biệt chói mắt. Điểm đỏ chầm chậm di động, tàn thuốc dần nhiều, sau đó rơi xuống đất. Mãi đến khi lửa đốt đến cuối điếu thuốc, Tô Vị Nhiên mới lỏng ngón tay ra, tùy ý tàn thuốc rơi trên mặt đất, giẫm lên dập tắt nó.
Trầm mặc đằng đẵng trôi qua, cửa sắt cọt kẹt một tiếng mở ra. Người thôi miên đi ra, quay về phía Phương Quân Dục gật gật đầu, sau đó đi lên trước, đến bên tai Phương Quân Dục nhỏ giọng nói.
“Biết rồi, làm rất khá. Lui đi.” Phương Quân Dục nói với người thôi miên. Đợi người đó rời đi, Phương Quân Dục hỏi: “Đã hỏi được rồi, tiếp theo em định làm gì?”
Tô Vị Nhiên cũng không vội vã hỏi kết quả, cậu nở nụ cười: “Tôi muốn làm gì, chẳng phải anh đã đoán ra sao?”
Phương Quân Dục cười đến dịu dàng, chỉ cần là yêu cầu của Tô Vị Nhiên, anh tất nhiên sẽ không từ chối.
“Anh chuẩn bị xong chưa?” Tô Vị Nhiên trầm thấp cười nói.
“Sáu người em muốn anh đã chuẩn bị kỹ càng.” Nụ cười Phương Quân Dục rất ôn nhã.
“Anh trai thân ái của tôi muốn tìm bất mãn như thế, bụng đói đến mức ngay cả một ông già cũng không tha. Là một người em tốt bụng, tôi sao nhẫn tâm trơ mắt nhìn được?” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói, “Nhất định phải là nam nhân cường tráng đấy nhé, bằng không chỉ sợ là không thỏa mãn nổi anh ấy.”
Tô Vị Nhiên nhìn những người đàn ông kia đi vào, sau đó xoay người rời khỏi hành lang. Phương Quân Dục song song đi bên cạnh cậu. Tô Vị Nhiên bỗng dừng bước, sau đó quay ra Phương Quân Dục nói: “Xong việc liền tiễn anh trai đi trước. Nếu còn giở trò với tôi — “
Phương Quân Dục mỉm cười chứa theo tia sủng nịch: “Sẽ không có chuyện đó.” Mục đích đã đạt được, Tô Sùng Hoa cũng không còn bất kì giá trị lợi dụng nào nữa.
72.
Edit: Đậu.