Ánh trăng nhu hòa, Tô Vị Nhiên ngồi trên ghế, khẽ lắc cái ly trong tay. Căn phòng này so với lúc cậu rời đi thì vẫn vậy, một chút cũng không sai lệch cái gì.
Lúc trước cậu rời đi cũng không nghĩ đến chuyện sẽ quay lại. Thế nhưng, cuối cùng, cậu vẫn quay lại. Tô Vị Nhiên cười tự giễu. Thời gian cậu ở đây so với ở nhà họ Tô còn lâu hơn. Vốn tưởng rằng rời khỏi nơi này đã là kết thúc, nhưng không nghĩ đến việc sẽ có ngày còn vòng trở lại.
“Phương Quân Dục –” Tô Vị Nhiên nhắm mắt, trầm thấp thở dài một tiếng. Danh từ này thật sự là ma chướng cả đời này cậu không thoát khỏi. Bất luận cậu giãy dụa thế nào, đều tránh không thoát trái tim mình. Lý trí cùng trái tim tranh đấu, chung quy trái tim vẫn chiếm thượng phong.
Tô Vị Nhiên chậm rãi mở mắt ra. Cậu xưa nay không tin vào số mệnh, chỉ có kẻ yếu đuối mới đổ thừa nguyên nhân thất bại là do số mệnh. Nhưng mà, cho dù cậu có thể đem người người khác ra đùa giỡn trong lòng bàn tay, thì cậu cũng không cách nào khống chế nổi trái tim của mình. Cậu có thể dùng lý trí đối diện với tất cả, nhưng không cách nào dúng lý trí mà đối diện với Phương Quân Dục.
Tất cả những điều này, trong lòng cậu đều rõ ràng. Cậu đã từng giãy dụa, cũng đã từng phản kháng. Chỉ có khi Phương Quân Dục không còn tồn tại trên cõi đời này, cậu mới có thể thoát khỏi ma chú của anh ta. Nhưng, bất luận trong con đường này cậu có quyết tâm thế nào, kiên định cỡ nào, thì đến cuối cùng cũng chỉ là “dã tràng xe cát biển Đông”.
Tô Vị Nhiên bật cười ra tiếng. Đây chỉ là một loại hành vi tự bảo vệ mình mà thôi, bởi vì, một súng bắn ra, Phương Quân Dục chết đi, cũng giống như cậu tự sát… Chẳng qua chỉ do cậu không muốn thừa nhận. Đời này, tình cảm của cậu đều phát sinh từ người đàn ông này, bất kể là yêu hay hận. Nếu như không gặp phải Phương Quân Dục, có thể cậu sẽ ung dung hơn nhiều so với bây giờ. Vậy mà cậu lại đụng phải người đàn ông này — từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, cậu tức khắc đã yêu người đàn ông này. Tình cảm không biết khi nào mà phát triển, ngày càng sâu đậm, là nghiệt duyên. Tô Vị Nhiên cứ như vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi phía Đông hửng xám.
Tô Vị Nhiên đứng lên, đi đến căn phòng Phương Quân Dục đối diện, phát hiện trong phòng không có ai. Trong phòng giường chiếu sạch gọn, dễ nhận thấy tối qua Phương Quân Dục không có ở trong phòng. Tối hôm qua cậu cùng anh ta trở về, mà hiện tại còn sớm, hiển nhiên không phải đi đến Phương thị.
Tô Vị Nhiên xoay người đi đến thư phòng, quả nhiên Phương Quân Dục đang ở trong đấy xử lý công vụ. Phương Quân Dục không ngẩng đầu lên cũng biết là Tô Vị Nhiên vào. Ở đây cũng chỉ có Tô Vị Nhiên là dám không gõ cửa mà trực tiếp đi vào.
Phương Quân Dục ngẩng đầu lên nhìn Tô Vị Nhiên, nụ cười dịu dàng: “Dậy sớm vậy?”
Tô Vị Nhiên đi lên trước, vuốt mặt Phương Quân Dục, khẽ cười nói: “Tôi nhớ anh nên không ngủ được.”
Phương Quân Dục ôm eo Tô Vị Nhiên, khẽ hôn lên khóe miệng cậu: “Có phải không, vậy thì anh thật vinh hạnh.”
Tô Vị Nhiên đánh giá gương mặt tuấn dật trước mặt, sau cùng nở nụ cười. So với việc tốn công giãy dụa so đo, chẳng bằng thuận theo tự nhiên. Đời trước cậu mong mà không được, vì không đạt được tình yêu mà ôm hận một đời. Còn kiếp này, người đàn ông này dày vò dẫm nát đều tùy ý cậu, tại sao cậu còn muốn gây khó dễ cản trở. Thà cậu dằn vặt Phương Quân Dục, buông tha cho chính mình, còn hơn là dằn vặt bản thân đến sức cùng lực kiệt, đồng thời còn phải đề phòng tính toán của Phương Quân Dục.
Tô Vị Nhiên cắn vào hầu kết Phương Quân Dục, đầu lưỡi khinh đảo qua chỗ nhô lên. Cậu có thể cảm nhận được hầu kết của anh trượt. Tô Vị Nhiên buông lỏng, rồi quay về hầu kết khiêu khích thổi khí, ôn nhu nói: “Ý chí quá kém, quả nhiên là không hề tiến hóa hoàn toàn nửa thân dưới động vật của mình.”
Phương Quân Dục cười đến trầm khàn lại nhu hòa, trong mắt không che giấu nổi thâm tình: “Không còn cách nào, gặp phải em anh liền thái hóa.”
“Đừng có kiếm cớ cho bản thân.” Tay Tô Vị Nhiên tùy tiện đặt lên vai Phương Quân Dục, “Thực ra tôi đã nghĩ đến chuyện thiến anh từ rất lâu rồi.”
“Sau này anh nhất định sẽ chú ý, sẽ không làm em đau nữa.” Phương Quân Dục cười vừa ôn nhu vừa tao nhã.
Tô Vị Nhiên: “…”
Tô Vị Nhiên không lập tức đòi Phương Quân Dục vị trí của video kia. Khoảng thời gian này, Tô Vị Nhiên giống như trở lại với tình trạng giống như trước, ngủ muộn thức trễ, cùng một đám hồ bằng cẩu hữu đi uống rượu giết thời gian. Phảng phất như mấy tháng vừa qua không hề tồn tại, Tô Vị Nhiên từ đầu đến cuối đều không hề rời khỏi A thành.
Một tháng sau, Tô Vị Nhiên tựa hồ mới nhớ tới chuyện cái video, bảo Phương Quân Dục giao cho cậu.
“Đều đã chuẩn bị kĩ lưỡng?” Phương Quân Dục hỏi.
Tô Vị Nhiên nhàm chán dựa vào lưng ghế, hững hờ mở miệng trả lời: “Ừm.”
“Khi nào quay về?”
Tô Vị Nhiên tựa cười tựa không liếc mắt nhìn Phương Quân Dục: “Sao? Không nỡ để tôi đi?”
Phương Quân Dục hào phóng thừa nhận: “Đúng, anh không nỡ để em rời đi.”
Tô Vị Nhiên nghiêng người tiến lên, dùng ngón tay bao lấy cằm Phương Quân Dục, cười đến ngả ngớn phong lưu: “Bằng không, anh gả cho tôi làm vợ lẽ đi. Tôi nghĩ Trần Du Cẩn sẽ không để ý đâu.”
Phương Quân Dục nhàn nhạt cười nói: “Nhưng anh thì có.”
Tô Vị Nhiên buông Phương Quân Dục ra, tiếc nuối nhún nhún vai: “Vậy thật tiếc, tề nhân chi phúc () này tôi không có phúc hưởng rồi.”
() Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Phương Quân Dục vòng lấy eo Tô Vị Nhiên, mỉm cười nói: “Anh nhất định sẽ thỏa mãn em, sẽ không để cho em không hài lòng mà đi tìm người khác.”
“Đừng vội mạnh miệng.” Tô Vị Nhiên liếc nhìn nửa người dưới Phương Quân Dục, “Anh cũng thật tự tin.”
Phương Quân Dục cười nhẹ nói: “Tự tin cũng phải có tư cách để tự tin chứ. Em không phải cũng cảm nhận được sao?”
Tô Vị Nhiên vỗ vỗ mặt Phương Quân Dục: “Có vô liêm sỉ cũng phải có chừng mực. Mặt người dạ thú so với anh còn văn nhã hơn.”
Ngày thứ hai, Tô Vị Nhiên rời khỏi A thành trở về Tô gia. Khi Tô Vị Nhiên đột nhiên trở về, ngay cả quản gia cũng giật mình. Bởi vì ông cũng không có nhận được tin thiếu gia sẽ trở về.
Sau khi Tô Vị Nhiên trở lại chỗ ở Tô gia, trực tiếp đi về phòng. Khi quản gia gõ cửa, Tô Vị Nhiên không mở cửa. Cậu chỉ nói mình vừa mới đáp cánh, rất mệt, cho nên cần nghỉ ngơi một chút.
Trong phòng, Tô Vị Nhiên mở notebook, bật video. Tiếng thở dốc ám muội, tư thế quấn quýt *** loạn, video phát lên phân cảnh *** mỹ không thể tả. Tô Vị Nhiên thả lỏng dựa vào ghế, khóe miệng nhếch lên: “Không nghĩ đến cha đã không còn trẻ, thế mà lại còn chơi loại tư thế có độ khó cao như vậy. Chậc chậc.”
Trong nửa tháng trở lại C thành, Tô Vị Nhiên vẫn như trước, đến Tô thị nhàn rỗi đánh bài, cuộc sống về đêm phong phú, thường thường nháo đến tận nửa đêm sáng sớm mới về. Đối với tình trạng phóng đãng này của Tô Vị Nhiên, Tô Lại Nam tiếp tục nhẫn nhịn, ngoại trừ nói vài câu với cậu, còn lại cũng không có biểu hiện gì.
Tối hôm đó, Tô Vị Nhiên từ quán bar trở về, không trực tiếp về Tô gia, mà ngừng xe ở ven đường. Cậu ngồi ở chỗ lái xe, gọi một cuộc điện thoại: “Trần tiểu thư, ước định của tôi với cô đã chấm dứt. Chuyện của cô, tôi đã an bài xong.”
“Tôi biết rồi.” Trần Du Cẩn chậm rãi trả lời. Khi nghe Tô Vị Nhiên nói, trong lòng Trần Du Cẩn cũng không cao hứng như dự đoán. Cô cười khổ một tiếng, rõ ràng mục đích của cô đã đạt được. Cô có thể cùng bạn trai không còn phải lo sợ gì mà sống cùng nhau, chỉ là cô thế nhưng không vui như trong tưởng tượng. Cô biết, trong khoảng thời gian cô cùng Tô Vị Nhiên ở cạnh nhau, tâm ý của cô đã dần dần đi ngược lại với ý định ban đầu. Người đàn ông này, tựa như ma túy, khiến người ta không thể kháng cự. Thế nhưng dù sao khoảng thời gian cô ở chung với anh ta cũng không bao lâu, tỉ lệ trúng độc còn thấp, cho nên lý trí của cô vẫn chưa bị chất độc ăn mòn, vẫn có thể đưa ra quyết định đúng đắn. Kiên quyết thoát thân là kết quả tốt nhất, nếu như bởi vì điểm không cam lòng này mà dây dưa không rõ, chỉ sợ đến lúc ấy không phải mỗi cô, mà ngay cả kết cục của Trần gia cũng sẽ rất thê thảm. Tô gia nước sâu, mà thiếu gia của Tô gia lại càng sâu không lường được. Cô không cần thiết vì một đoạn tình cảm không chiếm được, mà phụ môt đời của bản thân.
Ngón tay Tô Vị Nhiên hơi cong, như có như không đánh lái: “Cô có hai lựa chọn, một là cũng bạn trai mình cao chạy xa bay, tôi đảm bảo Trần gia tuyệt đối sẽ không tìm ra cô. Mà cái thứ hai, đó là trước tiên cô phải đạt được tiếng nói trong Trần gia, rồi cùng bạn trai mình kết hôn.”
Trần Du Cẩn hả miệng, không lập tức lựa chọn. Hai sự lựa chọn, dễ thấy cái thứ hai mê hoặc hơn. Thế nhưng nếu như Tô Vị Nhiên đem hai lựa chọn này đặt ngang hàng nhau, có thể hiểu cái giá của lựa chọn thứ hai không rẻ.
Trần Du Cẩn hít sâu một hơi: “Nếu tôi chọn cái thứ hai, vậy cái giá phải trả là gì?”
Tô Vị Nhiên cười: “Tôi đã nói Trần tiểu thư là người thông minh mà. Nhưng vẫn không nhịn được mà khích lệ cô lần nữa.” Tô Vị Nhiên thong thả nói, “Nếu cô chọn cách thứ hai, còn phải xem thử cô có thể từ bỏ mạng sống của cha mình được hay không. Cách thức gọn gàng nhất để đạt được quyền hành trực tiếp chính là loại bỏ người đang đương nhiệm chức vụ ấy, lẫn người thừa kế. Mà Trần gia chỉ có cô là con gái rượu.”
Kỳ thực phương thức để Trần Du Cẩn nhanh chóng đạt được Trần gia không phải chỉ có một cái này. Thế nhưng Tô Vị Nhiên chỉ đưa một lựa chọn này cho cô.
Trần Du Cẩn tay nắm điện thoại không nhịn được run lên. Một lát sau, cô mới bình tĩnh lại. Trần Du Cẩn tuyệt đối không phải là người có thể giẫm đạp lên cha mình như vậy. Tuy cha cô có hơi khó khăn, nhưng đối với đứa con gái rượu này vô cùng tốt, hơn nữa cô là con gái, tranh quyền đoạt thế như này trình độ nhẫn tâm so với đàn ông vẫn kém xa.
Cô nở nụ cười khổ, căn bản cô không có quyền lựa chọn. Tô Vị Nhiên hẳn là cố ý làm như vậy… Vì cô nổi lên tâm tư không đáng có mà trừng phạt cô. Lúc trước cô cũng từng dùng chính cách này để lừa anh ta kết hôn. Cô chỉ có thể lựa chọn phương thức thứ nhất cuả Tô Vị Nhiên, cùng bạn trai mình cao chạy xa bay. Trước cô còn có loại tâm tư này, cho nên mới cùng Tô Vị Nhiên hợp tác. Bởi vì ở C thành, chỉ có Tô gia có năng lực làm cho Trần gia không tìm ra cô. Mà trong quá trình hợp tác, cô lại nổi lên tâm tư không nên có. Kỳ thực ở thời điểm hợp tác, Tô Vị Nhiên đã từng đáp ứng cô, có thể giúp cô đạt được Trần gia, cô cũng có thể bạn trai của mình quang minh chính đại kết hôn. Chỉ là tất cả đều đã bị tâm tư của bản thân phá hủy.
“Tôi chọn cách một…” Lát sau, Trần Du Cẩn chậm rãi nói.
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Vé máy bay tôi đã đặt giúp cô, ngay tám giờ tối nay.”
“Đổi lại thì thế nào?” Trần Du Cẩn hỏi.
“Cô chỉ cần đi là tốt rồi. Tôi đảm bảo chỉ cần cô ở Châu Âu, Trần gia sẽ không tìm ra cô. Thế nhưng nếu cô trong thời gian ấy loạn động, tôi không thể bảo đảm.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
Tô Vị Nhiên đang cảnh cáo cô.
“Tôi biết rồi.” Trần Du Cẩn rất thông minh, cho nên cô không hỏi nguyên nhân, chỉ dựa theo sắp đặt của Tô Vị Nhiên mà làm. Đối mặt với người như Tô Vị Nhiên, hỏi càng nhiều, đối với bản thân càng bất lợi.
Tô Vị Nhiên cúp điện thoại, nhắm mắt lại chợp mắt, khóe miệng của cậu hơi nhếch lên, câu ra một nụ cười diễm mị.
Trần Du Cẩn con cờ này, cũng nên nhúc nhích rồi. Lúc trước ở C thành nhiều gia tộc như thế mà cậu chỉ chọn mỗi Trần Du Cẩn, bởi vì Trần Du Cẩn phù hợp nhất với yêu cầu của cậu, thông minh nhưng không tự kiêu, có năng lực nhìn rõ tình huống cũng sẽ không cho rằng đó là hiển nhiên. Mà Trần gia, cùng với người bạn trai Trần Du Cao quen biết nhiều năm, chính là những thứ kiềm chế kiểm soát Trần Du Cẩn tốt nhất.
73.
Edit: Đậu.