———————–
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Sau khi Tô Vị Nhiên rời khỏi, trong biệt thự trống rỗng tựa hồ chỉ còn lại một mình Phong Viễn. Nhưng nửa tháng bị giam lỏng khiến Phong Viễn biết, ở nơi hắn không thể nhìn thấy vẫn có một ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm.
Hắn minh bạch bản thân chỉ có thể làm theo lời phân phó của vị thái tử gia kia, bằng không thứ đợi hắn chính là Địa Ngục. Hắn bị bắt nửa tháng, nhưng ngoại giới vẫn không chút động tĩnh. Có thể thấy được nếu Tô Vị Nhiên muốn một người vô thanh vô tức biến mất thì đó quả thực là một chuyện quá dễ dàng.
Qua thật lâu, thân thể cứng ngắc của Phong Viễn khẽ nhúc nhích. Hắn mím môi, rời khỏi toà biệt thự không người.
“Uy, giờ cậu đang ở đâu?” Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm không mang theo một giai điệu nào cứng nhắc như người máy của Tô Nguyên.
“Không có nhiệm vụ mà cậu lại chủ động gọi cho tôi, đúng là hiếm thấy.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Có phải bắt đầu coi trọng bổn thiếu gia rồi không?”
“Tự kỷ vừa thôi.” Tô Nguyên nói: “Tôi đang theo dõi biệt thự ngoài biển của cậu thì thấy có người lạ. Là cậu đem đến?”
Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Bộ dáng không tồi chứ?”
“Bình thường.” Tô Nguyên thờ ơ đáp: “Khẩu vị của cậu đúng là càng ngày càng kém.”
Tô Vị Nhiên không thèm để ý. Đây không phải khẩu vị của hắn, mà là khẩu vị của Phương Quân Dục đời trước. Bất quá thật ra hắn lại rất tán thành nhận xét này của Tô Nguyên. Đời trước Phương Quân Dục sém chút đã kết hôn cùng tên kia, khẩu vị của hắn đúng là quá kém.
“Cậu muốn thượng hắn?” Tô Nguyên hỏi.
“Cậu thấy sao?” Tô Vị Nhiên không trả lời trực tiếp, mà đá câu hỏi lại cho Tô Nguyên.
“Dung tục.” Tô Nguyên bình luận. Không biết là đang nói về thưởng thức của Tô Vị Nhiên hay là đang đánh giá Phong Viễn.
“Có vẻ cậu đã tra qua thân phận của Phong Viễn.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
Nếu chỉ mới nhìn bề ngoài của Phong Viễn, Tô Nguyên tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
“Ừh.” Quả nhiên, Tô Nguyên đáp một tiếng. Hắn hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: “Nhưng mặt hắn và cậu có chút giống. Sẽ không phải vì nguyên nhân này mà cậu nhắm vào hắn đó chứ?”
Bị Tô Nguyên nói như thế, Tô Vị Nhiên mới phát hiện bề ngoài của Phong Viễn quả thật cũng có chút giống mình. Chỉ vì mình đã quá quen thuộc với khuôn mặt của mình, nên khi nhìn người khác sẽ không cảm thấy hắn giống mình. Về điểm này, ánh mắt của người khác so với chính chủ vẫn khách quan hơn.
Tô Vị Nhiên phì cười. Đừng nói với hắn lúc ấy Phương Quân Dục nhìn trúng Phong Viễn là vì nguyên nhân này nha, hắn sẽ cười chết đó. (Cc: ngạo kiều quá =3= chấp nhận sự thật đi Nhiên Nhiên.)
“Nếu tôi nói phải?” Tô Vị Nhiên đột nhiên nổi lên ý xấu trêu chọc Tô Nguyên.
Tô Nguyên vẫn là giọng điệu nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy không bằng cậu tự nhìn gương an ủi còn có lý hơn.”
Tô Vị Nhiên nhịn không được cười lớn: “A… Tô Nguyên, cậu thật sự rất vui tính đó.”
“Giờ có thể nói thật rồi chứ.” Tô Nguyên nói.
“Người này à…” Tô Vị Nhiên cười nói: “Tôi tính chuẩn bị cho Phương Quân Dục.”
Tô Vị Nhiên nói xong thật lâu, bên kia điện thoại vẫn không có tiếng đáp lại nhưng kết nối chưa đứt. Có thể thấy được Tô Nguyên bình tĩnh là thế cũng bị câu trả lời của Tô Vị Nhiên làm cho kinh sợ.
Từ nhỏ đã lớn lên cùng Tô Vị Nhiên, Tô Nguyên hiểu rất rõ tính tình của tên này. Tô Vị Nhiên thoạt nhìn cứ như thờ ơ với tất cả mọi chuyện, lời nói lại càng thật giả khó phân, nhưng thực tế đối với chuyện đã xác định thì hắn rất cố chấp. Mà từ nhỏ đến lớn, Tô Vị Nhiên chưa từng chấp nhất chuyện nào như đối với Phương Quân Dục.
Hắn còn nhớ một lần.
Năm ấy Tô Vị Nhiên mười một tuổi, đúng vào kỳ nghỉ, hắn cùng Tô Vị Nhiên từ Thụy Sĩ trở về, bị đưa đến Shadow nhận huấn luyện.
Khi đó Lý Nguy huấn luyện thực chiến cho bọn họ, nên dẫn bọn họ đến kho vũ khí chọn súng. Đi cùng bọn họ còn có cháu của một vị nguyên lão trong Tô gia. Vị nguyên lão đó ở Tô gia đức cao vọng trọng, mà đứa cháu này lại là bảo bối của lão, nên hắn cũng là một vị thiếu gia bị chiều đến vô pháp vô thiên.
Khi lựa súng, Tô Vị Nhiên và tên bảo bối kia cùng chọn trúng khẩu PMT36 sản phẩm nghiên cứu mới nhất của Tô thị. Hai người đồng loạt vươn tay, một người cầm đầu một người cầm chuôi. Lý Nguy thấy thế liền hối hận sao không giấu khẩu súng đó cho kĩ. Hai tên tiểu tổ tông này đều không phải loại người dễ thoả hiệp.
Nếu là súng khác, trong kho vũ khí có rất nhiều loại giống nhau. Nhưng khẩu súng này lại khác.
Khẩu súng này là nghiên cứu mới nhất của Tô thị, cấu tạo phức tạp, mà hoa văn cực tinh xảo trên thân súng lại là thiết kế của một nghệ nhân bậc thầy Z quốc. Khẩu súng này không chỉ có lực sát thương lớn, mà bản thân nó cũng đã là một tác phẩm nghệ thuật. Bởi vì chỉ vừa nghiên cứu ra, chưa đưa vào sản xuất, nên cho dù là kho vũ khí của Shadow, có thể sử dụng trong thực tế cũng chỉ có một khẩu.
Lý Nguy rối rắm không biết phải nói như thế nào. Hắn hi vọng hai vị tiểu tổ tông này có thể tự thỏa hiệp là tốt nhất. Nhưng nhìn hai người kia tựa hồ ai cũng không có ý buông tay.
Một lát sau, Tô Vị Nhiên chậm rãi thả tay, Lý Nguy thở ra một hơi dài. Nhưng Tô Nguyên vốn đang ngồi một bên nghiên cứu vũ khí lại ngẩng đầu. Bởi vì hắn rất hiểu Tô Vị Nhiên, chuyện này vẫn chưa xong, hoặc nên nói giờ mới bắt đầu. Tên cháu bảo bối kia còn đắc ý nhìn Tô Vị Nhiên quơ quơ khẩu súng
Tô Vị Nhiên khẽ cười, tùy tay cầm lấy một khẩu súng khác.
“Thiếu gia, loại súng này sắp bị đào thải rồi.” Lý Nguy nghĩ Tô Vị Nhiên đang tức giận, nên không nghiêm túc chọn súng.
Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Không sao, chỉ cần có thể bắn là được rồi.” Sau đó nhanh nhẹn lên đạn.
“Được rồi.” Lý Nguy không thể làm gì khác hơn là im lặng. Ngay lúc hắn xoay người chuẩn bị dẫn ba người đi huấn luyện, một tiếng súng lại đột nhiên vang lên. Lý Nguy vội vàng xoay người, liền thấy trọn một màn.
Tên cháu bảo bối nọ ôm cổ tay phải, không khóc cũng không nháo, bởi vì hắn đã bị doạ đến choáng váng. Khẩu PMT36 rơi trên mặt đất, trên thân súng màu bạc còn mang theo vết máu.
Sau đó tên cháu bảo bối kia hoàn hồn rồi bắt đầu gào khóc.
Tô Vị Nhiên mỉm cười nói với hắn: “Vọng tưởng tranh đồ với tôi, cũng phải xem có còn mạng để tranh không đã.”
Việc đã đến nước này, Lý Nguy chỉ có thể cho nhân viên tuần tra mang tên ngu nọ đến phòng cứu thương. Tô Nguyên nhún vai, hắn biết chuyện này sẽ không hay ho gì mà.
Kết quả, cùng ngày, vị nguyên lão nọ đi tìm Tô Lại Nam. Sau khi Tô Lại Nam biết chuyện, cũng chỉ trấn an vị nguyên lão nọ một chút, nhưng ngay cả một câu trách mắng cũng không nói với Tô Vị Nhiên.
Một súng này của Tô Vị Nhiên cực kỳ xảo quyệt. Tuy rằng sau này tay của tên cháu bảo bối kia đã có thể hoạt động lại bình thường, nhưng khi cầm vật nặng liền phát run, cảng khỏi nói tới bắn súng.
Tô Vị Nhiên tuyệt đối sẽ không khoan dung với kẻ dám mơ ước đến đồ của hắn, từ nhỏ đã thế, càng khỏi nói nếu “thứ” đó là Phương Quân Dục. Tô Vị Nhiên yêu Phương Quân Dục đến mức nào, ngay cả Tô Nguyên cũng không thể nói rõ. Bởi vì hắn chưa từng thấy Tô Vị Nhiên chấp nhất với một người như vậy.
Nên hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng Tô Vị Nhiên lại sắp xếp cho một người lạ tiếp cận Phương Quân Dục.
“Sao lại không nói gì?” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.
Bình tĩnh như Tô Nguyên cũng không nhịn được phải hít sâu một hơi, sau đó mới chậm rãi khôi phục ngữ điệu máy móc: “Tôi đang bị tin này làm shock. Này so với việc trên mặt tôi mọc ra hai cục mụn còn khó tin hơn.”
“Được rồi, tôi cho cậu thời gian tiêu hoá.” Tô Vị Nhiên mỉm cười.
“Không phải cậu đang tính di tình biệt luyến đó chứ?” Tô Nguyên suy đoán hỏi.
Tô Vị Nhiên ôn nhu đáp: “Cậu thật thông minh, tôi quyết định từ nay về sau sẽ hảo hảo yêu thương cậu.”
Trả lời Tô Vị Nhiên chính là tiếng tút tút mất kết nối.
Ban đêm
Tô Vị Nhiên lái xe tới “Lạc đường” nhưng không đi vào, chỉ ngồi đợi trong xe.
Bên trong và bên ngoài cánh cửa của “Lạc đường” là hai thế giới hoàn toàn khác. Bên ngoài bóng đêm dày đặc, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, người qua lại ít ỏi, trên quảng trường phía trước trừ bỏ xe, cũng chỉ có bảo an của “Lạc đường”. Mà bên trong lại là vô số các cặp trai thanh gái lịch đang hưởng lạc.
Cửa kính xe ai đó gõ nhẹ vài cái. Tô Vị Nhiên nhìn thoáng qua là Tô Lê.
“Đã đến cửa, sao lại không vào?” Tô Lê nửa dựa vào xe, lười biếng nói.
“Bỗng nhiên không muốn vào.” Cửa kính từ từ hạ xuống, ánh trăng phác hoạ từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt Tô Vị Nhiên, cười cười nói: “Sao hôm nay lại tới đây?”
“Bởi vì tôi đang nghĩ có thể may mắn gặp ngài ở đây không. Sau đó diễn một đoạn for one night ( 419).” Tô Lê khẽ cười, chậm rãi nói: “Xem ra chúng ta rất có duyên.”
Tô Vị Nhiên tựa vào lưng ghế, mỉm cười: “Cậu muốn gặp tôi rất đơn giản mà, chỉ cần tới tìm tôi là được. Chẳng lẽ cậu lại thích thể loại tình cờ gặp nhau như đám nữ sinh?”
“Tôi chỉ là đang nghĩ chúng ta không phải là không có duyên.” Tô Lê cười dịu dàng nói.
“Sau đó thì sao?” Khóe miệng Tô Vị Nhiên cong lên thành một nụ cười thờ ơ, đuôi mắt mang theo một tia trào phúng như có như không.
“Sau đó? Không phải ngài cũng biết sao?” Tô Lê ôm ngực khẽ cười nói.
“Được rồi.” Tô Vị Nhiên tựa hồ bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhưng ánh mắt lại mang theo ngả ngớn và chế giễu, ôn nhu nói: “Chơi trên xe sao?”
Lúc này đến phiên Tô Lê há hốc. Hắn nghĩ Tô Vị Nhiên vẫn sẽ tiếp tục thờ ơ qua loa mấy câu cho có lệ. Hắn còn chuẩn bị xong cả lời thoại để phản bác lí do thoái thác của y. Kết quả Tô Vị Nhiên lại trực tiếp tới một câu trắng (trợn) đến không thể trắng hơn. Khiến hắn có chút không biết phải tiếp tục thế nào.
“Tốt.” Tô Lê miễn cưỡng hồi thần, duy trì ngữ khí ngả ngớn mọi khi. Hắn biết trong lòng Tô Vị Nhiên chỉ có Phương Quân Dục, những người khác hoàn toàn không thể lọt vào mắt hắn. Nếu không tám năm này, biện pháp gì hắn cũng đã dùng hết, mà sao vẫn không một lần thành công? Hắn thật ra muốn nhìn một chút Tô Vị Nhiên rốt cuộc sẽ diễn kịch cùng hắn đến lúc nào.
Tô Vị Nhiên mở khoá xe, khóe miệng khẽ cong lên: “Vào đi.”
Tô Lê mở cửa, sau đó Tô Vị Nhiên giơ tay, kéo cả người Tô Lê nằm lên mình. Khi Tô Lê còn chưa kịp phản ứng, Tô Vị Nhiên đã kéo cổ áo hắn xuống, ngay sau đó chính là mở khoá thắt lưng.
Tô Lê mê man nhìn Tô Vị Nhiên, giống như còn chưa rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Tuy rằng cách xử sự của hắn già đời là thế, đối với tình sự và tình một đêm thì không gì là không biết. Nhưng người hôm nay lại là Tô Vị Nhiên hắn mất tám năm tâm huyết vẫn không chiếm được, diễn biến quá đột ngột, cho dù là Tô Lê cũng có chút không biết phải làm sao.
Nhưng Tô Lê rất nhanh đã phản ứng lại. Mặc kệ là Tô Vị Nhiên có mục đích gì, cám dỗ được cùng Tô Vị Nhiên làm tình đã xâm nhập vào huyết dịch của hắn, ngay cả thuốc gây nghiện cũng phải kém vài phần. Cánh tay Tô Lê vòng qua cổ Tô Vị Nhiên.
Ngay lúc này, điện thoại của Tô Vị Nhiên vang lên.
“FUCK!” Tô Lê mắng, tay vẫn không rời cổ Tô Vị Nhiên. Ánh mắt hắn say mê nhìn chằm chằm cần cổ thon dài trắng nõn của Tô Vị Nhiên. Tuy những lúc Tô Vị Nhiên nghe điện thoại không thích người khác quấy rầy, nhưng hắn vẫn là kìm lòng không đậu mà hôn lên cổ y, sau đó để lại một cái dấu đỏ sậm.
“Đã biết.” Giọng Tô Vị Nhiên có vẻ ngưng trọng. Tuy Tô Lê muốn nghe lén nội dung nói chuyện, nhưng lại thất bại. Sau đó Tô Vị Nhiên cúp điện thoại.
“Có chút chuyện.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Sợ là hôm nay không thể hưởng thụ đêm xuân cùng cậu rồi, thật đáng tiếc.” Nhưng thần sắc của hắn lại hoàn toàn không có tí gì gọi là đáng tiếc.
“Được rồi. Chỉ hi vọng lần sau cũng có thể gặp được ngài lúc ngài đang có hứng như hôm nay thôi.” Tô Lê nhún vai, bước xuống xe. Đúng là rất đáng tiếc, sau này không biết bao giờ mới lại gặp được. Hắn cũng không có hỏi Tô Vị Nhiên bận gì, bởi vì hỏi cũng như không. Vả lại Tô Vị Nhiên cũng không thích thủ hạ quá tò mò về hành tung của mình.
Tô Vị Nhiên nhìn thấy Tô Lê quần áo hơi loạn, cười nhẹ một tiếng: “Cậu cũng sớm về đi.” Sau đó lái xe rời khỏi “Lạc đường”.
Điện thoại lại vang lên.
“Hơn nửa đêm nhắn tin kêu tôi gọi cho cậu, còn nói chỉ cần gọi không cần nói gì là được, tôi cái gì cũng chưa nói mà cậu lại nói một câu đã biết. Nghe ngữ khí của cậu, tôi còn tưởng là chuyện cơ mật đại sự gì, mà có cho dù là cơ mật đại sự thật cũng chưa từng nghe cậu dùng ngữ khí ngưng trọng như vậy. Cậu thật sự nên đến khoa thần kinh kiểm tra một chút đi. Người như cậu mà cũng có thể dùng loại ngữ khí đó sao?” Bên kia điện thoại là Tô Nguyên vẻ mặt vô cảm, dùng giọng nói đều đều như người máy nói một tràng. Tô Nguyên chưa từng nói dài như vậy bao giờ. Hơn nữa trong câu cuối cùng lại đi kèm cả cảm giác ngạc nhiên.
Tô Vị Nhiên biết sở dĩ Tô Nguyên nói một tràng dài như vậy, phỏng chừng là vì bị mình quấy rầy lúc đang đắp mặt nạ nên bực bội.
“Có phải cậu đang đắp mặt nạ không?” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.
“Đúng vậy.” Tô Nguyên nói.
“Vậy cậu cứ tiếp tục đi.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Vị Nhiên để điện thoại xuống, nhẹ nhàng nở một nụ cười. Khi sắp có được thứ lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm tất cả lại đột nhiên thành công dã tràng, tư vị này không tốt đến mức có thể làm người ta ấm ức muốn hộc máu. Tô Lê muốn chơi với hắn sao, còn non lắm.