————–
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Dưới ánh mắt lạnh như băng của Tô Vị Nhiên, Phương Quân Dục đành phải rời khỏi phòng. Nhưng trước khi đi, Phương Quân Dục lại trúng thêm một quyền của Tô Vị Nhiên do lại dám hôn hắn.
Tô Vị Nhiên nhìn chằm chằm theo bóng lưng Phương Quân Dục, vẻ mặt lạnh lùng, môi còn hơi sưng đỏ. Sau khi cửa phòng được Phương Quân Dục nhẹ nhàng đóng lại, biểu tình lạnh lùng của Tô Vị Nhiên đột nhiên tan rã, vẻ mặt mang theo vài phần mệt mỏi và ủ rũ. Hắn đi đến bên giường ngồi xuống, xoa trán. Dưới thân truyền đến đau đớn nhắc nhở hắn chuyện hoang đường vừa xảy ra.
Từ khi trọng sinh tới nay, hắn liền kéo rộng khoảng cách với Phương Quân Dục. Hắn cố ý làm như vậy, nhưng hơi thở của Phương Quân Dục luôn bao quanh hắn, chỗ nào cũng nhúng tay vào. Đời trước, hắn rất muốn cùng Phương Quân Dục làm tình, nhưng luôn không tìm được cơ hội. Hắn thậm chí còn dùng những thủ đoạn hạ lưu như kê đơn, nhưng vẫn luôn bị Phương Quân Dục lảng tránh. Còn đời này, hắn căn bản không hề nghĩ tới chuyện sẽ cùng Phương Quân Dục lên giường, nhưng nó lại cứ tự nhiên mà xảy ra như vậy.
Cái hắn để ý cũng không phải vấn đề trên dưới, mà là sau trọng sinh, dường như hắn vẫn không thoát khỏi ảnh hưởng của Phương Quân Dục.
Cho dù là ở trên giường, quyền chủ động cũng hoàn toàn nằm trong tay Phương Quân Dục. Dục vọng của hắn bị Phương Quân Dục điều khiển, ngay cả tiết tấu cũng bị Phương Quân Dục khống chế. Hắn chán ghét loại này cảm giác bị nắm trong tay này, cho dù là Phương Quân Dục cũng không được. Tô Vị Nhiên híp mắt, trong mắt mang theo lãnh ý.
Hắn ngồi trên giường thật lâu, thẳng đến khi sắc trời đã hoàn toàn tối đen, suy nghĩ của hắn mới từ trong hỗn loạn thoát ra. Sửa lại vạt áo rồi đứng lên, Tô Vị Nhiên cầm điện thoại, muốn gọi cho Tô Nguyên bàn bạc bước tiếp theo của kế hoạch. Nhưng hắn cầm lấy di động một hồi lâu nhưng làm thế nào cũng không gọi được. Hiện tại đầu óc hắn trống rỗng, cho dù có gọi cũng không bàn được gì. Hắn buồn bực ném điện thoại lên giường. Lúc này hắn rất muốn đấm Phương Quân Dục mấy cái.
Nghĩ đến đây, hắn ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Phương Quân Dục vẫn ngồi trong phòng khách.
Nghe thấy phía cầu thang truyền đến tiếng động, Phương Quân Dục quay đầu lại, liền nhìn thấy Tô Vị Nhiên đang đi xuống. Hắn đứng lên, đi về phía Tô Vị Nhiên.
Nhìn Phương Quân Dục đi đến trước mặt, bàn tay đang nhẹ nhàng vịn lên lan can cầu thang bỗng nhiên siết chặt, lực đạo lớn đến mức như thể lan can chính là tay Phương Quân Dục. Ánh mắt Phương Quân Dục dừng trên bàn tay đang vịn lên thành cầu thang của Tô Vị Nhiên, sau đó vươn tay ra.
Tô Vị Nhiên nhìn thấy bàn tay trước mặt, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng không có động tác gì. Phương Quân Dục cũng không cử động, cứ như vậy lẳng lặng chờ Tô Vị Nhiên. Một lát sau, Tô Vị Nhiên rốt cục cũng động, tay hắn từ trên lan can dời vào tay Phương Quân Dục. Đợi khi Phương Quân Dục cầm lấy tay hắn, hắn mới dùng sức siết chặt. Nếu tay hắn đang đặt trên cổ một người, lực đạo này dư sức bóp chết kẻ đó. Nhưng Phương Quân Dục mày cũng không thèm nhăn, chỉ ung dung mỉm cười như mọi khi.
“Tôi còn nghĩ anh sẽ buông ra chứ.” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng cười nói.
Phương Quân Dục nghe Tô Vị Nhiên nói, nở nụ cười, vô cùng dịu dàng: “Anh nói rồi, anh sẽ không buông em ra.”
Tô Vị Nhiên tựa tiếu phi tiếu liếc Phương Quân Dục một cái: “Nếu tôi chặt tay anh thì sao?”
Phương Quân Dục khẽ nâng tay lên, đặt lên tay Tô Vị Nhiên một nụ hôn khẽ: “Đừng nói tay, dù em muốn tim anh anh cũng sẽ lấy ra cho em.”
“Đừng đổi chủ để.” Tô Vị Nhiên thử rút tay ra, nhưng không thành công: “Tôi là nói, nếu anh không có tay thì bắt lấy tôi kiểu nào?”
Phương Quân Dục mỉm cười: “Chỉ cần anh còn sống…” hắn không nói tiếp, nhưng ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Ánh mắt Tô Vị Nhiên dừng trên bàn tay đang nắm chặt tay hắn của Phương Quân Dục, khóe môi tràn ra một nụ cười lạnh lẽo: “Nếu chết rồi thì sao?” Khi nói ra những lời này, ánh mắt của hắn từ tay chậm rãi dời đến mặt Phương Quân Dục.
Phương Quân Dục đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Tô Vị Nhiên. Ánh mắt sâu thẳm làm Tô Vị Nhiên bất giác sinh ra một cảm giác lưu luyến, bất quá cho dù có là thật sự, Tô Vị Nhiên cũng sẽ quy nó về ảo giác.
Ánh mắt Phương Quân Dục chạm đến mặt Tô Vị Nhiên, chậm rãi mở miệng nói: “Nếu anh chết, chỉ cần là nơi có em, anh nhất định sẽ sống lại… ”
Khi nghe đến những lời này, Tô Vị Nhiên cảm thấy cả người khẽ động. Sau đó hắn cười, mang theo sự trào phùng: “Phương Quân Dục, sao trước kia tôi lại không biết anh cũng biết nói những lời âu yếm này nhỉ.” Thân thể của hắn hơi nghiêng tới trước, ghé vào tai Phương Quân Dục: “Nếu trước kia anh nói với tôi như vậy, có lẽ tôi sẽ cảm động mà tiếp tục bám lấy anh. Hiện tại những lời đường mặt này đã tới quá muộn.”
Phương Quân Dục thuận thế ôm lấy eo Tô Vị Nhiên: “Đây không phải âu yếm, đây chỉ là lời nói thật.” Hắn nhìn vào mắt Tô Vị Nhiên, trong ánh mắt ôn nhu mang theo sự bi thương nhàn nhạt.
Tô Vị Nhiên có chút chật vật né tránh ánh mắt Phương Quân Dục: “A, sống lại. Anh cho là chuyện như thế này có thể xảy ra lần thứ hai? Có muốn hiện tại thử một chút luôn không.”
Phương Quân Dục chỉ lẳng lặng nhìn Tô Vị Nhiên, không chút để ý khẩu súng trước ngực. Ngón tay Tô Vị Nhiên đặt trên cò súng chậm rãi dùng sức.
” Ha ” Tô Vị Nhiên lạnh lùng cười một tiếng, nòng súng xoay tròn nửa vòng, sau đó dùng chuôi súng hung hăng gõ lên ngực Phương Quân Dục, kế đó ném đi. Động tác nhanh nhẹn lưu loát. Nhưng cho dù là dưới tình huống này, thân thể Phương Quân Dục cũng chỉ hơi lảo đảo một chút, vẫn cầm chặt tay Tô Vị Nhiên không buông.
“Vị Nhiên, em đánh cũng đã đánh, không cần làm khó bản thân, ăn cơm đi.” Phương Quân Dục ôn hòa nói.
Tô Vị Nhiên bị bất ngờ không kịp phản ứng. Hắn tự hỏi sao Phương Quân Dục có thể chuyển đề tài nhanh như vậy, hai chuyện này hình như đâu liên quan nhau…
“Tôi không đói.” Tô Vị Nhiên cãi bướng nói. Cho dù hắn đã cả ngày chưa ăn, còn bị Phương Quân Dục gây sức ép lâu như vậy.
“Vậy cùng anh ăn được không?” Phương Quân Dục mỉm cười nói.
“Không được.” Tô Vị Nhiên phũ phàng trả lời.
Lúc này Triệu quản gia đi tới nói: “Thiếu gia, cơm đã chuẩn bị xong.” Ngữ khí bình tĩnh, giống như không nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, cùng với khẩu súng trên mặt đất.
“Đi thôi.” Phương Quân Dục ôm eo Tô Vị Nhiên, nửa ôm nửa kéo đi về hướng nhà ăn.
Khi Tô Vị Nhiên bị Phương Quân Dục kéo đi, còn không quên quay đầu cười nhìn Triệu quản gia: “Chú xuất hiện thật đúng lúc.”
Triệu quản gia cũng mỉm cười: “Chỉ là vừa khéo thôi.”
Trong phòng ăn chuẩn bị xong, còn thêm một chén cháo trứng thanh đạm.
Tô Vị Nhiên ngồi xuống, nhìn chén cháo trước mặt mình, lại nhìn chén cơm trước mặt Phương Quân Dục: “Tôi muốn ăn cơm.”
Phương Quân Dục mỉm cười, như đang bao dung một đứa trẻ tuỳ hứng: “Hôm nay nhịn một chút, ngày mai em muốn ăn gì cũng được.”
Kỳ thật Tô Vị Nhiên một chút thèm ăn cũng không có. Bởi vì cừa rồi cùng Phương Quân Dục giằng co một trận, nên không cảm giác được gì. Lúc này trầm tĩnh lại, đau nhức vốn bị đã hắn xem nhẹ lại đồng loạt dâng lên. Hắn nhàm chán đùa nghịch cái muỗng: “Tôi không đói.”
Sau khi Phương Quân Dục nghe đến đây liền đứng lên, đi về phía Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên nhìn động tác của Phương Quân Dục, khẽ nhíu mi, nhưng cũng không nghĩ ra rốt cuộc Phương Quân Dục muốn làm cái gì.
Phương Quân Dục cầm chén cháo, sau đó khuấy một chút. Cháo toả ra nhiệt khí, trong không khí lập tức tràn ngập hương vị ngọt ngào. Hắn múc non nửa muỗng cháo, đưa lên miệng thử độ ấm một chút. Sau đó dịu dàng nói với Tô Vị Nhiên: “Há miệng nào.” ( Tk: Phương Quân Dục, anh giả trang đúng ko? sao càng ngày càng… vậy =..=)(Cc: tui ko biết người này)
Tô Vị Nhiên nhìn theo động tác của hắn, tự hỏi hành động này của Phương Quân Dục có mục đích gì. Nhưng vì Phương Quân Dục nói quá đột nhiên, Tô Vị Nhiên còn không kịp phản ứng, đã theo quán tính làm theo lời Phương Quân Dục, hơi há miệng ra.
Phương Quân Dục đút nửa muỗng cháo vào miệng Tô Vị Nhiên: “Mùi vị cũng không tệ lắm, anh thử độ nóng rồi, vừa đủ.”
Tô Vị Nhiên ngậm miệng lại, trên trán hiện ra một đống hắc tuyến. Hắn vừa làm gì đó! Hắn cư nhiên bị Phương Quân Dục đút cháo như đút cho trẻ con! Đây quả thực là…giờ phút này trong đầu Tô Vị Nhiên ngay cả suy nghĩ muốn giết Phương Quân Dục cũng có rồi.
Hắn giật lấy bát cháo: “Tôi tự ăn!”
Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Kỳ thật anh đút cho em cũng không sao.”
Tô Vị Nhiên cắn răng: “Không cần!” Chuyện này nếu để cho Tô Nguyên biết, phỏng chừng hắn sẽ dùng khuôn mặt bài tú lơ khơ kèm theo ngữ điệu kinh dị như người máy cười nhạo hắn. Rất dọa người!
Phương Quân Dục trở lại chỗ ngồi, sau đó mang theo ý cười nhìn về phía Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên máy móc nhét từng muỗng cháo vào miệng, một chút mùi vị cũng không nếm được. Chỉ có duy nhất một muỗng hắn nhận ra hương vị, chính là muỗng đầu tiên Phương Quân Dục đút cho. Nhưng có đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận!
“Ăn xong rồi.” Tô Vị Nhiên nói xong, liền chuẩn bị rời khỏi nhà ăn. Loại cảm giác bị bức bách này quả thật rất chán ghét. Nhưng hắn vừa đứng lên, chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa đã té ngã. Phương Quân Dục chết tiệt, lần sau hắn nhất định cũng cho Phương Quân Dục thử cảm giác bị thượng, hắn nhất định phải làm đến khi Phương Quân Dục thắt lưng muốn thẳng cũng thẳng không được. Tô Vị Nhiên hung tợn nghĩ.
Phương Quân Dục thấy Tô Vị Nhiên thiếu chút ngã xuống, dĩ nhiên cũng biết nguyên nhân. Hắn lập tức vươn tay đỡ Tô Vị Nhiên, thuận miệng hỏi: “Không sao chứ?”
Tô Vị Nhiên nhìn thấy mặt Phương Quân Dục gần trong gang tấc, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tôi —— rất —— tốt.” Sau đó đẩy tay Phương Quân Dục ra, rời khỏi nhà ăn.
Tô Vị Nhiên đi đến phòng khách ngồi xuống sô pha, khi đi qua giá rượu thuận tay cầm theo một chai rượu đỏ.
Ngay khi hắn chuẩn bị mở nắp, một bàn tay vươn ra lấy mất bình rượu. Ánh mắt Tô Vị Nhiên theo bàn tay kia hướng lên: “Phương Quân Dục, anh quản quá rộng rồi đó.”
Phương Quân Dục ngồi xuống cạnh Tô Vị Nhiên, như trấn an mà xoa trán hắn: “Hôm nay không được, mai sẽ trả lại cho em.”
Tô Vị Nhiên cầm tay Phương Quân Dục, chậm rãi siết chặt, mỉm cười nói: “Thế này cũng không được, thế kia cũng không được. Tôi có thể nhịn, nhưng có một điều kiện.”
Phương Quân Dục nhìn hắn, cười mà không nói.
“Để tôi thượng anh.” Tô Vị Nhiên chậm rãi nói.
Phương Quân Dục nhẹ nhàng hôn hôn trán Tô Vị Nhiên: “Không phải em đã ‘thượng’ rồi sao?”
Tô Vị Nhiên quay đầu đi, tránh khỏi môi Phương Quân Dục: “Tôi không chơi trò cắt câu lấy nghĩa với anh.”
“Chỉ sợ bây giờ em có lòng nhưng không có sức.” Tay Phương Quân Dục từ eo trượt xuống mông Tô Vị Nhiên, tựa hồ muốn nhắc nhở hắn chuyện vừa xảy ra.
————-
Cc: Dục Dục. Hoá ra anh là phúc hắc trá hình ôn nhu công. Em nhìn lầm anh rồi.
Tk: Mặt ông này mà ôn nhu công, đen từ trong đen ra đen từ ngoài đen vào, kẻ này ko phải ai cũng dây vào được đâu:v
Cc: chuẩn.