• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Phụng Tường cúi đầu nghiêm túc nhìn người đang ngủ dưới đất. Tối nay ánh trăng không tệ, qua ô cửa sổ vừa khéo rọi lên người y.

Tay chân y đều bị trói, toàn thân cong lại co cụm thành một cục, không biết có phải đang mơ thấy ác mộng gì hay không, mà hô hấp của y có vẻ rất dồn dập.

Lôi Thanh theo sát phía sau thấp giọng cầu xin lần nữa, “Gia, xin ngài tranh thủ dùm ạ, không thì tôi nhét đồ vào miệng y trước? Không thể để lão thái thái nghe thấy.”

Hoa Phụng Tường nghiêng đầu nhìn hắn.

“…” Lôi Thanh bị hắn nhìn liền ngậm miệng, cố nén, nhưng nén nửa ngày cuối cùng vẫn nhịn không được nói cho xong, “Gia, lão thái thái tới tuổi này rồi, gần đây thân thể vẫn không tốt lắm, đừng làm cho bà lo lắng tức giận nữa… hay để tôi đè y xuống, ngài nhanh một chút rồi chúng ta về thôi?”

Cái tên tiểu tử xấu xa này xem ra đã giúp chủ hắn làm qua không ít chuyện như vậy rồi.

Hoa Phụng Tường vẫn trừng hắn.

Lôi Thanh căng thẳng, lông tơ dựng hết lên, “Gia…”

“Ra ngoài!”

Giọng nói do bị làm phiền nghe không mấy vui vẻ, nhưng Lôi Thanh nghe được câu này lại như được cởi bỏ gánh nặng.

So với cái trừng mắt không một lời của thiếu gia, mở miệng mắng khiến Lôi Thanh thấy tốt hơn nhiều. Lần này Lôi Thanh không dám chần chừ nữa, quay người chạy ra ngoài cửa, hắn lẩm nhẩm trong bụng, lão thái thái, xin ngài phải minh giám, tôi không phải không khuyên, nhưng mà phải có người nghe mới được chứ!

Hoa Phụng Tường lại gần người kia ngồi xổm xuống… bịt miệng y lại sao?

Trong đầu lung tung suy nghĩ lời Lôi Thanh vừa rồi, Hoa Phụng Tường không xác định được lát nữa khi gọi người này dậy y sẽ có phản ứng gì.

Lôi Thanh nói là một chuyện, chẳng qua không phải là chuyện của hắn. Vậy rốt cuộc tại sao hắn phải tới chỗ này vào lúc này, kỳ thật trong lòng Hoa Phụng Tường vẫn không rõ ràng mấy, hắn chỉ biết mình tới đây không phải là vì vụ việc trước đó.

“Này!” Hoa Phụng Tường nhẹ giọng gọi.

Hắn đưa tay vỗ mặt Mã Võ.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mặt người này sau mấy hôm, vừa chỉnh lại mặt y, Hoa Phụng Tường đã ngẩn ra.

Dưới ánh trăng sáng trong, trên gương mặt chồng chất vết thương chăng ngang một vệt dao vừa dài vừa sâu, từ trán bên trái bắt chéo qua sóng mũi cho tới khóe mắt phải, da thịt lồi ra, đã bắt đầu lở loét.

Hồi sau, ánh mắt đờ đẫn của Hoa Phụng Tường mới chậm rãi chuyển lên người y, không hề bất ngờ, vết thương toàn thân cái tên quần áo không đủ che thân cũng đang bắt đầu lở loét.

Vết thương của người này không hề nhẹ hơn hắn chút nào, hắn được dưỡng thương, còn y thì bị vứt ở đây cho nổi mốc.

Trong đầu vang lên tiếng Lôi Thanh, nghe nói từng bị đánh, không biết sao, Hoa Phụng Tường đột nhiên trở nên rất khó chịu.

Mã Võ cuối cùng rên một tiếng cực nhẹ hơi mở mắt ra. Đầu óc choáng váng vô cùng, toàn thân đau như đang bị rạch, trước mắt hình như có bóng đen lay động, nhưng y không nhìn thấy rõ.

“Ngươi tỉnh rồi?” Có một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai, Mã Võ giật mình.

Y cố gắng nhìn, đau đầu muốn nứt, cổ họng khàn muốn bốc lửa, “… Ai?” Giọng nói này… sao lại quen tai như thế, Mã Võ bỗng trở nên căng thẳng khó hiểu.

“Ừm, ngươi đang sốt, ta sẽ gọi người mời đại phu cho.” Âm thanh đó tiếp tục.

Mã Võ đột nhiên giãy dụa, y đã nghe ra, hơn nữa sau khi cố gắng cũng đã nhìn rõ, rốt cuộc người đang ngồi xổm trước mặt mình là ai!

“Ngươi đừng động đậy.” Người mà y có chết cũng không muốn gặp lại, đang thò tay đè y.

Mã Võ vừa mới gượng dậy được một chút đã ngã xuống. Người đó! Hắn lại tới làm gì? Mặt Mã Võ hiện lên màu đỏ không bình thường cùng với vẻ vặn vẹo không che giấu được, thoáng cái, nỗi sợ hãi nhấn chìm y.

“Người ngươi rất nóng…” Tay người kia sờ lên thân y.

“Cút đi!” Mã Võ thất thanh quát lên, tiếng quát sợ hãi khản đặc nghe vào tai người đó, tính ra uy lực căn bản bằng không.

Mã Võ liều mạng nhúc nhích thân thể, tay chân y đều bị trói, toàn thân đau như muốn rời ra, mỗi lần cọ một cái đều vô cùng gian nan, ánh mắt Mã Võ trợn trừng càng lúc càng tuyệt vọng nhìn nam nhân.

Hoa Phụng Tường nghênh diện ánh mắt Mã Võ, hắn nhìn y cố sức vô ích giãy dụa tuyệt vọng. Mã Võ liều mạng muốn lết xa hắn từng chút một, mà tay Hoa Phụng Tường lại không tốn chút sức luôn xoa trên người y.

Không làm gì, chỉ xoa như thế.

Xem ra y sốt đến mù đầu rồi, đã đến mức này còn muốn trốn đi đâu được chứ? Cuối cùng, Hoa Phụng Tường không nhìn nổi nữa, tăng thêm sức đè y, “Được rồi!”

Mã Võ ngửa mặt bị hắn đè chặt, nhất thời cứng đờ, muốn động đậy cũng không được, nhưng đột nhiên, cũng không biết lấy sức từ đâu ra, hai tay bị cột vào nhau vẫn vung lên đánh mạnh vào bên trái cổ Hoa Phụng Tường, Hoa Phụng Tường không phòng bị đau đến mức kêu lớn.

“A? Sao vậy gia!” Nghe tiếng kêu của Hoa Phụng Tường, Lôi Thanh luôn đứng bên ngoài vội vã lao vào, chỉ thấy gia của hắn đang đè lên tên nhà quê kia, sắc mặt tái nhợt vuốt phần cổ bị đau.

Lôi Thanh vừa giật mình vừa tức giận, “Tên nam nhân khốn kiếp này lại!” Hắn lập tức lao tới, “Gia, ngài tránh ra, để tôi xử y trước!”

Lôi Thanh không suy nghĩ được nhiều, giúp gia khống chế bạn giường không nghe lời đối với hắn không hiếm lạ chút nào, có lúc gia vì muốn tăng thêm tình thú, còn cố ý bảo hắn cũng tham gia vào.

Lôi Thanh không nói thêm xách Mã Võ lên ấn xuống đất, thuần thục túm vạt áo vốn đã rách rưới của y xé mạnh sang hai bên, toàn thân hắn dồn sức đè chặt, tay nhanh chóng túm lấy cái quần rách kia… hắn không tin, cái tên dở sống dở chết bị trói tay trói chân thế này còn có thể ngăn gia hắn chơi được sao, Lôi Thanh hắn dạng gì không khống chế được chứ!

Công kích tới bất ngờ, Mã Võ chỉ mới giật mình đã không còn chỗ để phản kháng, nam nhân hung hãn quỳ một gối đè lên người y, động tác không chút bỡ ngỡ chần chừ, toàn thân y chỉ có thể co cụm lại vất vả kháng cự, “Không!” Y túm chặt lưng quần của mình, “Cút đi…” Đã tuyệt vọng rồi, người đó muốn bẻ tay y.

“Buông ra! Nếu không ta bẻ gãy nó!” Lôi Thanh lạnh lùng uy hiếp.

Mã Võ dường như không nghe thấy gì, trong sự áp chế và giãy dụa, nửa bên mặt y vùi dưới đất, lúc này nước mắt cuối cùng yên lặng trào ra, y chỉ cố sống cố chết cắn chặt răng.

Lôi Thanh không đợi được phản ứng của y, đang định dồn sức xé rách luôn, nhưng mắt liếc xuống, đột ngột trở tay túm sau eo y, “Mày quả là bướng…”

Chỉ là còn chưa dứt lời, một cái tát mạnh mẽ thình lình vung tới, Lôi Thanh bị đánh ngã sang một bên, hắn che mặt, kinh ngạc.

“… Thứ khốn kiếp!”

Lôi Thanh thề rằng hắn chưa từng thấy qua gương mặt âm u giận dữ như thế của chủ. Giọng Hoa Phụng Tường nghiến ra từ kẽ răng, “… Lá gan ngươi thật lớn nhỉ!”

Lôi Thanh hồi lâu không nói nên lời, đầu óc hắn vẫn chưa kịp phản ứng lại, “Gia, nô tài…” Gia phản ứng như vậy là sao?

Lôi Thanh không phải chưa từng bị Hoa Phụng Tường đánh, ngược lại, hắn còn bị đánh không ít lần, chỉ là trước kia mỗi lần bị đánh hắn đều biết nguyên nhân, cho dù chỉ là Hoa Phụng Tường mượn cớ trút giận lên hắn hắn cũng hiểu, nhưng lần này là vì sao?

Hoa Phụng Tường mặt không biểu cảm cúi đầu trừng hắn. Lôi Thanh nghẹn lời. Hồi sau, Lôi Thanh đột nhiên ý thức được bản thân lần này hình như đã làm ra một chuyện ngu xuẩn không nên làm.

Cho dù hắn trước kia không chỉ một lần từng giúp gia làm như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK