• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Phụng Tường thỏa mãn ngủ một đêm, đến trưa hôm sau, hắn mới thức dậy, xung quanh yên tĩnh không có chút âm thanh, hắn mặc đồ vào mở cửa ra, trong viện không có một bóng người.

“Lôi Thanh!” Hoa Phụng Tường gọi, lát sau, chỉ thấy Lôi Thanh hốt hoảng chạy từ bếp ra, “Gia, ngài tỉnh rồi!”

Theo sau lưng hắn, là Đông Mai sắc mặt tiều tụy, Hoa Phụng Tường nhìn họ, “Đang làm gì đó?”

Lôi Thanh gượng cười nịnh, “Không… không làm gì cả, gia, ngài đói rồi phải không, Đông Mai đã làm nóng cơm trong nồi cho ngài rồi!”

Hoa Phụng Tường ừ một tiếng, Đông Mai liền đi chuẩn bị, Lôi Thanh xách bình nước nóng hầu Hoa Phụng Tường rửa mặt, “… Những người khác đâu?” Hoa Phụng Tường vừa rừa mặt và hỏi.

Hoa Phụng Tường không nhìn Lôi Thanh, Lôi Thanh đương nhiên biết hắn chỉ ai, hồi sau mới ấp úng nói, “Dạ… đi làm rồi.”

Hoa Phụng Tường trầm ngâm đưa khăn tay cho hắn.

Tối, thức ăn bày đầy trên bàn lò sớm đã nguội lạnh, trước bàn lò, Hoa Phụng Tường đảo nhìn mọi người, cuối cùng mở miệng, “Nói đi, rốt cuộc y đi đâu?” Lôi Thanh và Đông Mai từ lâu đã không dám nhìn thẳng, Đông Mai cúi đầu.

Chuyện tới nước này, Lôi Thanh hiểu không thể giấu tiếp được, kỳ thật nhìn dáng vẻ gia, có lẽ từ sớm hắn cũng đã phát giác, “… Y dọn vào nhà họ Hồ rồi.” Lôi Thanh lầm bầm nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Hoa Phụng Tường lạnh lùng trừng hắn, Lôi Thanh tắt tiếng.

“Giỏi…” Hoa Phụng Tường gật đầu, quay nhìn Đông Mai, “Đông Mai chắc hẳn cũng biết phải không.”

Đông Mai cúi đầu càng thấp.

“Giỏi.” Hoa Phụng Tường đột nhiên cười, “Đúng là nô tài tốt mà gia ta tin tưởng!” Hắn đứng dậy, đi ra ngoài, Lôi Thanh giật mình, “Gia muốn làm gì?”

Hoa Phụng Tường không thèm quay đầu, “Gia tới Hồ gia sao?” Lôi Thanh vội đi theo, Đông Mai cũng ngẩng mặt lên, ánh mắt cô tăm tối không thấy đáy, khi Hoa Phụng Tường sắp ra khỏi cửa, cuối cùng Đông Mai run giọng nói, “Gia, ngài buông tha cho y đi…”

Hoa Phụng Tường dừng bước.

“Y là người tốt…” Đông Mai cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô chưa từng nói chuyện với gia như thế, chỉ là những lời này nếu cô không nói, ai sẽ nói cho người đó chứ? “Y khổ lắm rồi…”

Hoa Phụng Tường đưa lưng về phía mọi người không lên tiếng, lát sau, “Ta biết y là người tốt.” Không ai thấy được biểu cảm kỳ lạ hiện lên trên mặt Hoa Phụng Tường, “Nếu không ngươi cho rằng gia ta tại sao phải làm thế!” Bỏ lại một câu khó hiểu, Hoa Phụng Tường ra ngoài.

Người bên trong nửa ngày chưa phản ứng được, những người này làm sao hiểu lời Hoa Phụng Tường có ý gì, chỉ có Đông Mai biết, Hoa Phụng Tường nói cho cô nghe, Đông Mai không thể ngờ được gia lại nói vậy với mình, trước giờ gia nghĩ gì sẽ không nói với họ, lòng Đông Mai đột nhiên rất lạnh.

Hoa Phụng Tường sau khi ra ngoài thì đứng lại, Lôi Thanh theo sau hắn cũng đứng theo, Hoa Phụng Tường thế này khiến Lôi Thanh cũng không nhìn thấu được, càng không dám nói gì. “Lôi Thanh, ngươi cảm thấy chúng ta đến Hồ gia, Hồ gia sẽ thả y về sao?” Hoa Phụng Tường đột nhiên hỏi.

Lôi Thanh ngẫm nghĩ, cẩn thận dè dặt nói, “Khó nói lắm, tôi thấy Hồ gia đó ngoan cố ngang ngược lắm, tiểu tử đó tuy không phải nhân vật quan trọng gì, nhưng lên cửa đòi người, chỉ sợ họ tuyệt đối không đáp ứng.”

Hoa Phụng Tường hừ một tiếng, Lôi Thanh nói đúng như suy nghĩ của hắn, Hồ gia bá đạo một phương, làm sao dễ dàng tới cửa đòi người, Hoa Phụng Tường không phải là người làm việc bốc đồng thiếu suy nghĩ, “Sáng mai, theo ta lên núi Vân Long.” Lát sau, Hoa Phụng Tường đột nhiên lạnh lùng nói.

“Ý của gia là…” Lôi Thanh sửng sốt, núi Vân Long? Hắn ngu người nhìn mặt Hoa Phụng Tường, gia nói nhầm phải không? Họ mới từ chỗ đó chạy ra đấy!

Nhưng Hoa Phụng Tường rõ ràng không hề nói đùa, “… Dạ, gia.” Lôi Thanh hít sâu một hơi, dù sao bất kể thế nào, hắn cũng phải đi theo vị tổ tông này.

Sáng hôm sau, Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh không từ mà biệt, chuyến này Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh lên núi rất nhanh, đường đi đã quen, hơn nữa còn chưa tới sơn trại, đã bị mấy tên thổ phỉ trông chừng đường núi chặn lại và nhận ra, họ đều nhớ hai người mà đại đương gia rất coi trọng này, nhưng từ mấy hôm trước xuống núi thì không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Lập tức vây chặt dẫn họ vào sơn trại, đại đương gia Lâm Nhất Long không ngờ còn gặp lại họ, híp mắt lại đánh giá.

Hoa Phụng Tường thản nhiên như thường.

Rất lâu sau, Lâm Nhất Long nói, “Sao các ngươi trở lại?”

Hoa Phụng Tường nhìn trái nhìn phải, hắn không để ý tới câu hỏi của đại đương gia, ngược lại nói, “Vết thương của nhị đương gia khỏi chưa?”

Mắt Lâm Nhất Long rút lại, gã không hiểu ý Hoa Phụng Tường, gã càng không thể nhìn thấu được mục đích nam nhân này một lần nữa lên núi, nói thật, hôm đó thi thể của nhị đương gia được người mang về gã đã nhìn ra sơ hở, theo các huynh đệ nói, lúc đó mọi người đều nhắm vào đại viện Hồ gia khai hỏa, nhưng vết súng của nhị đương gia rõ ràng là bắn từ sau lưng, hôm đó đi cùng toàn là tâm phúc của nhị đương gia, ai lại ở sau lưng bắn phát súng này? Hơn nữa, hai người này vẫn luôn tìm kiếm cơ hội chạy thoát khỏi núi Vân Long, hiện tại cuối cùng chạy được rồi, tại sao lại một lần nữa chui đầu vào lưới?

“Nhị đương gia đã không còn nữa, chuyện này chắc hẳn các ngươi không thể không biết chứ?” Trong lời đại đương gia có hàm ý, hắn quan sát vẻ mặt Hoa Phụng Tường.

Hoa Phụng Tường bình tĩnh, “Sao chúng tôi biết được chứ, hôm đó ở dưới núi, chúng tôi chỉ nghe thấy các huynh đệ la, lại trông thấy nhị đương gia bị nâng đi thôi!”

Dáng vẻ và ngữ khí của Hoa Phụng Tường đều rất trấn định tự nhiên, nhưng trong lòng Lâm Nhất Long đã hiểu rõ toàn bộ, cái chết của nhị đương gia tất nhiên có liên quan tới họ, nói vậy, hai người này cũng coi như đã giúp Lâm Nhất Long một việc lớn, Lâm Nhất Long không khỏi dịu đi, “Vậy các người lần này lên núi muốn làm gì?” Đây quả thật khiến Lâm Nhất Long khó hiểu.

“Hồ gia đã hại chết nhị đương gia, lẽ nào đại đương gia cứ thế bỏ qua hay sao?” Hoa Phụng Tường chậm rãi nói, Lâm Nhất Long nhìn hắn, gã đang đợi hắn nói tiếp, Hoa Phụng Tường cười, “Nếu cướp được Hồ gia, tính ra các huynh đệ của núi Vân Long mấy năm tới cũng không lo ăn uống nữa nhỉ?”

Lâm Nhất Long đương nhiên biết cái này, đối với Hồ gia của trấn Tẩu Mã, thổ phỉ xa gần ai không chảy dãi, “Muốn cướp Hồ gia, nói thì dễ lắm!”

“Chỉ cần muốn làm, luôn sẽ có cách.” Hoa Phụng Tường nói.

“Ngươi có cách?” Lâm Nhất Long đột nhiên giống như tỉnh ra nhìn Hoa Phụng Tường.

“Đúng, ta có cách, đại đương gia, ngươi còn do dự gì nữa?”

Lâm Nhất Long nhìn nam nhân trước mắt, không biết tại sao, gã rất tin tưởng lời hắn, Lâm Nhất Long động tâm rồi, chỉ là gã không khỏi nghi hoặc, “… Ngươi muốn đạt được thứ gì?”

“Ta có một nô tài, trộm nữ nhân của ta chạy tới đây, ngay ở Hồ gia.” Hoa Phụng Tường lạnh nhạt nói, “Ta chỉ cần dẫn bọn họ về là được.”

Lâm Nhất Long ngạc nhiên, thì ra, nam nhân này là muốn bắt đôi cẩu nam nữ gian díu à! Lẽ nào đây chính là nguyên nhân hắn ngàn dặm xa xôi chạy tới quan ngoại? Không nghĩ tới tính khí và độ ghen của người này không phải lớn bình thường!

“Được.” Lâm Nhất Long quyết định, “Vì báo thù cho nhị đương gia, vì cuộc sống tốt đẹp của các huynh đệ, ta tin ngươi một lần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK