Mặt Mã Võ nóng hừng hực, y không dám nhìn ai, kỳ thật những hành động của Hoa Phụng Tường Mã Võ không hiểu rõ lắm, chỉ là, tại sao Hoa Phụng Tường lại không đụng vào cơm mới hấp, cứ phải chọn của y để ăn, chỉ cảm giác đó thôi đã đủ khiến người ta xấu hổ khó xử.
Nam nhân này hôm nay đột nhiên chạy tới, hơn nữa vừa tới đã có hành vi quái dị khiến người khó thể chịu nổi như thế, Mã Võ âm thầm nghiến răng, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Bữa cơm này, mọi người ăn mà không biết mùi vị, Hoa Phụng Tường sau khi ăn xong vẫn luôn ngồi trên ghế mây dưới giàn nho trong viện, Lôi Thanh đứng bên thấp giọng nói gì đó, Hoa Phụng Tường bình thản không ừ hử, ánh mắt như suy tư thỉnh thoảng nhìn sang phía bàn đá, tâm trạng Mã Võ càng thêm khó yên, đột nhiên, y đứng bật dậy.
Động tác mọi người trong viện khựng lại, thoáng cái yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, Mã Võ nhịn rồi nhịn, y hít sâu, sau đó, mắt đỏ lên trừng Hoa Phụng Tường, “… Ngươi đã làm gì huynh đệ của ta?”
Hoa Phụng Tường vẫn luôn chú ý đến Mã Võ, Lôi Thanh đứng bên nói với hắn về chuyện trong sòng bài, mấy chuyện đó gần đây làm phiền hắn, nhưng Hoa Phụng Tường chỉ lúc nghe lúc không, trong lòng dường như vẫn đang hồi vị lại bữa cơm vừa rồi, Hoa Phụng Tường thật sự không nghĩ tới hôm nay đột ngột qua đây lại đúng lúc Mã Võ nấu cơm, hắn càng không ngờ, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn không những ăn thức ăn đó, mà còn ăn cơm thừa của nam nhân đó, đã thế tối nay, kỳ thật hắn đã ăn rồi mới qua đây.
Nhưng, tay nghề người này, thật sự không tồi!
Hoa Phụng Tường từ nãy đã để ý thấy Mã Võ từ đầu tới cuối ngồi cứng đờ không động đũa, hắn biết y không nhịn được bao lâu, quả nhiên!
“… Ngươi đang nói Đại Ngưu sao.” Hoa Phụng Tường mỉm cười, nam nhân này, nếu y còn không chất vấn hắn mới thấy kỳ quái! Hoa Phụng Tường chậm rãi đáp, “Hắn rất tốt, tốt lắm.”
Mã Võ ngơ ngác, dường như không ngờ Hoa Phụng Tường sẽ nói như vậy, thái độ và ngữ khí của Hoa Phụng Tường, cho y một dự cảm không tốt đẹp gì… cái gì gọi là tốt lắm? Sắc mặt Mã Võ thay đổi.
“… Ngươi đã làm gì Đại Ngưu?”
Hoa Phụng Tường không nhanh không chậm đi tới, “… Muốn biết?” Hoa Phụng Tường rũ mắt nhìn Mã Võ, tên này thấp hơn hắn nửa cái đầu, “Vậy thì vào nhà.”
Trong nhà, Hoa Phụng Tường đi phía sau đóng cửa lại, Mã Võ không quay đầu, Hoa Phụng Tường bước tới, lúc đi qua Mã Võ hắn liếc nhìn vẻ mặt nhịn tới đỏ bừng nhưng đang cố nén của nam nhân__ cuối cùng cùng hắn đơn độc trong một phòng, có phải y nên có giác ngộ rồi không? Hoa Phụng Tường vén rèm xanh bên tay lên, tự đi vào trước.
Chăn trên giường lò được cuộn lại chỉnh tề, để lộ chiếu mỏng trải bên dưới, nam nhân này luôn giữ thói quen khi còn ở nhà, Hoa Phụng Tường cong môi.
“Vào đây!” Âm thanh bình tĩnh vang lên.
Bên ngoài không có chút phản ứng nào, lát sau, Hoa Phụng Tường lại vén rèm lên, vừa lúc đối diện ánh mắt Mã Võ, Mã Võ bất động nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt có sự quyết tuyệt và bi thương nói không nên lời, “… Ngươi rốt cuộc đã làm gì huynh đệ của ta?”
Hoa Phụng Tường nhíu mày, sau đó thở hắt ra, nam nhân này, thật sự là cố chấp mà!
“Nếu ngươi cứ mãi đứng đó.” Hoa Phụng Tường nhịn, “Ta sẽ không cho ngươi biết.”
Mã Võ cuối cùng cũng bước vào trong, chỉ là y vừa mới bước chân vào, Hoa Phụng Tường đã kéo y, sau đó, ấn lên giường, Mã Võ đã đoán trước được kết quả này, eo bị ấn mạnh lên mép giường, thoáng cái đau như muốn gãy, nhưng y chỉ cắn răng không lên tiếng, hai tay chống đỡ, chặn lại Hoa Phụng Tường đang cúi xuống, “… Nếu ngươi dám làm hại huynh đệ của ta.” Mã Võ đỏ mắt, “Ta sẽ không tha cho ngươi!”
Hoa Phụng Tường bị y đẩy, từ trên nhìn xuống, hắn không biết y đang dùng lập trường nào để uy hiếp mình, y lại có thể làm gì để không tha cho hắn, Hoa Phụng Tường nhìn chăm chú, lát sau, bỗng cười, “Tiểu tử, có câu này của cậu, ta còn có thể làm gì đây?”
Hoa Phụng Tường nói xong, ngay cả bản thân hắn cũng không biết tại sao phải nói vậy. Trên giường không trải chăn, quỳ một gối lên chiếu cứng, cộm tới khó chịu, nhưng Hoa Phụng Tường đã không suy nghĩ được nhiều.
Hoa Phụng Tường bắt đầu động tác, Mã Võ dưới thân lập tức vặn vẹo kháng cự, rất rõ ràng bất kể thế nào nam nhân này cũng không thể nào tự nguyện nghe lời, nếu là lúc trước có lẽ đấm đá mấy cái thêm vài bạt tai là có thể giải quyết vấn đề, nhưng bây giờ Hoa Phụng Tường đã không muốn làm vậy, cho nên hắn cũng rất tốn sức.
Nhưng Mã Võ bây giờ đồng dạng cũng không thể giống như mấy lần đầu, Mã Phụng Nha và Vương Đại Ngưu đều đang ở trong tay nam nhân này, cho dù y đã không muốn nhẫn nhịn nữa, nhưng làm sao có thể hoàn toàn không lo nghĩ, đây chính là bi ai của Mã Võ, y trước giờ chưa từng sống vì bản thân.
Hoa Phụng Tường cuối cùng cởi được quần Mã Võ, nhưng tư thế này cũng khó tránh quá khó chịu, toàn thân Mã Võ co lại còn đang vặn tay của hắn, Hoa Phụng Tường thở dốc, trong một đống quần áo rối tung, bắp đùi trần cùng bộ vị trọng yếu của y giống như nam châm hít lấy ánh mắt hắn, Hoa Phụng Tường nuốt nước miếng, ánh mắt như sắp bốc lửa, nhìn thấy nhưng bảo hắn không được sờ, tiểu tử thối này như vậy là muốn câu dẫn chết người sao? Đúng là đau đầu mà!
Hoa Phụng Tường nhịn không được, “… Ta đã tha cho ngươi một lần, đừng để ta tức giận, buông ra!” Lưng vẫn đặt trên mép giường, thêm một lần cưỡng chế khiến sắc mặt Mã Võ tái nhợt, Hoa Phụng Tường nhìn, đột nhiên đổi đè sang nắm, túm áo Mã Võ kéo lên giường, sau đó toàn thân nhào lên bất kể tất cả, Mã Võ nghẹn hừ một tiếng, va chạm mạnh mẽ ngay sau đó khiến y thoáng chốc gần như thở không nổi, hai chân Hoa Phụng Tường dồn lực đẩy vài cái, rồi thuận theo đó cường ngạnh tách chân Mã Võ sờ mạnh vào trong.