Lôi Thanh không kịp phản ứng, “Đúng vậy… gia quên sao, đợt hàng lần trước của gia khi đi qua núi Phụng Võ còn suýt bị cướp mất?”
Hoa Phụng Tường thản nhiên nói, “Đám thổ phỉ đó nhân số nhiều không?”
“Sao không nhiều được, các thôn trong mấy dặm xung quanh đều đã bị bọn chúng đánh cướp qua, lại thêm năm nay đại hạn không thu hoạch được lương thực gì, rất nhiền thôn dân bị ép không còn đường sống, đều men theo biển đi về phía bắc rồi.” Lôi Thanh nói, “Nhà Đông Mai chính là Lưu trang bên đó, tối qua còn xin gia và lão thái thái nghỉ phép về nhà xem, gia còn phái Đại Lý đi cùng cô ấy, khoảng hơn hai trăm dặm, chắc ngày mai có thể tới.”
Hoa Phụng Tường tai nghe, nhưng mắt thì nhìn Mã Võ, đợi Lôi Thanh nói xong, hắn đột nhiên mỉm cười, “Ngoài thành thổ phỉ hoành hành, cái nhà nát của cậu sớm đã tiêu rồi, cậu trở về làm gì? Thành thật ở đây qua tết, gia dẫn các người đến Giang Tô.”
Nghe lời này, Mã Võ trợn mắt nghẹn họng, ngơ ngẩn nhìn Hoa Phụng Tường, câu cuối cùng của Hoa Phụng Tường, y không nghe nhầm chứ, “… Ngài nói thật sao?”
“Tại sao ta phải lừa cậu, hiện tại không có chuyện quan trọng thì không được xuất thành.” Hoa Phụng Tường giả vờ giả vịt thở dài, kỳ thật, thời gian gần đây tuy thổ phỉ gây họa lợi hại, nhưng quan phủ cũng đã phái ra mấy đợt binh vây bắt, Hoa đại thiếu hắn bị ảnh hưởng không lớn, “Thành Thái Nguyên này ở tiếp cũng không có ý nghĩa nữa.”
“Đúng đó, gia, sớm nên qua bên Giang Tô rồi, lão thái thái cũng nói nguyện ý qua đó, nói ở đây lòng người hoảng hốt, mấy hôm trước còn phái người qua bên kia dọn dẹp nhà cửa.”
Hoa Phụng Tường không lên tiếng, chỉ nhìn Mã Võ. Mã Võ vẫn chưa có động tác gì.
Tối nay, Hoa Phụng Tường lên giường lò nằm từ sớm, Mã Võ ở phòng ngoài nửa ngày không vào.
“Tiểu tử, làm gì đó?” Hoa Phụng Tường cuối cùng nhịn hết được, qua thêm một lúc, mới thấy Mã Võ vào, y không nhìn hắn, tới bên bàn thổi tắt đèn, sau đó không nói một lời nằm lên giường. Hoa Phụng Tường chớp chớp mắt trong bóng tối, tiểu tử này, sao hôm nay tâm sự nặng nề vậy? Lẽ nào y còn muốn về nhà sao?
Hoa Phụng Tường dán lên nâng chân gác lên người Mã Võ, sau đó, lật người đè lên, ánh trăng bị mây che phủ vẫn len qua được ô cửa sổ lờ mờ rọi lên mặt Mã Võ, Hoa Phụng Tường nhìn chăm chú, “Đang nghĩ gì?”
Nghĩ lại, hình như trước giờ hắn chưa từng hỏi nam nhân này vấn đề này, Hoa Phụng Tường đời này chưa từng bận tâm suy nghĩ và cảm nhận của người bên cạnh, hắn không quan tâm, hơn nữa người bình thường chỉ cần Hoa Phụng Tường đánh giá một chút cơ bản có thể hiểu được suy nghĩ của họ. Hoa Phụng Tường cũng hiểu Mã Võ, nhưng, cho dù hiểu thì thế nào, hắn sẽ không thả y đi, đi theo hắn có gì không tốt? Hoa Phụng Tường không tự cao tự đại cho rằng hắn nhìn trúng Mã Võ chính là phúc khí của Mã Võ, chỉ là hình như hắn còn chưa mới mẻ đủ thôi, đợi hôm nào hắn mới mẻ đủ rồi, tiểu tử này thích đi đâu hắn cũng không quản nữa! Hoa Phụng Tường trầm mặc, Mã Võ bị hắn đè lạ sao không thấy phản kháng, Hoa Phụng Tường xuất thần ngơ ngẩn nhìn một lát, cuối cùng trầm người xuống.
Hôm sau, Lôi Thanh bị một trận tiếng đạp cửa thật mạnh đánh thức, vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy Hoa Phụng Tường rét lạnh căm căm đứng bên cửa, Lôi Thanh vội ngồi dậy, “Gia…?”
Trong ấn tượng của Lôi Thanh, chưa từng thấy gia có vẻ mặt thế này, hai mắt Hoa Phụng Tường hừng hực thiêu đốt lửa giận, âm u lãnh khốc cuồng loạn trừng hắn.
Lôi Thanh mơ hồ cảm thấy chỗ nào không tốt.
“Trở về gọi người! Không đuổi theo được thì ngươi cứ chết bên ngoài đi!” Hoa Phụng Tường lạnh lùng nói.
Lôi Thanh lập tức hiểu ra, đây là tên nam nhân đáng chết kia lại chạy nữa?
Chưa qua thời gian ăn một bữa cơm, Lôi Thanh đã tập trung được hai mươi người. Hoa Phụng Tường mặt không cảm xúc, nhưng không biết tại sao, Hoa Phụng Tường thế này càng khiến Lôi Thanh cảm thấy chỗ nào không giống, cách lần trước đi bắt nam nhân kia chưa được một quý, gia đã ít đi sự cố chấp không cam tâm nhưng lại nhiều thêm một chút thâm trầm nói không rõ, cũng phải, cuộc sống bình tĩnh lâu như vậy, ngay cả Lôi Thanh hắn cũng cảm thấy có thể sống tiếp như vậy cũng không tệ, đối với mấy người đi theo bên cạnh như họ, tâm tình gia không tệ, ít nhất họ cũng có thể thoải mái đắc ý theo.
“Thiếu một cọng lông nào ta liền lột da ngươi, đi mau!” Mắt Hoa Phụng Tường tối tăm.
Lôi Thanh cùng hai mươi người đó ra khỏi thành, trời mùa thu, lại thêm một năm mất mùa cùng họa cướp bóc mấy tháng liền, bên ngoài thành quang cảnh tiêu điều, Lôi Thanh cũng không bận tâm được quá nhiều, thúc ngựa suốt đường, lúc đến thôn Đông Phụng đã là hai ngày sau, nhưng cảnh tượng xuất hiện trước mắt lại khiến họ kinh ngạc vô cùng, sơn thôn nhỏ nghèo nàn vốn nằm ở đây giờ chỉ còn lại một đống tro tàn đổ nát, khói lửng lờ, xem ra mới bị đốt không lâu.
Lôi Thanh điếng người, nhìn vùng chết lặng xung quanh, đằng xa chỉ có một ông già ăn mày đang lục tìm đồ ăn trong đống đổ nát, Lôi Thanh vội tiến tới, “Nè! Lão già, người trong thôn này đâu rồi?”
Nhưng lão ăn mày đó hình như bị điếc, đột ngột thấy có hơn hai mươi người vạm vỡ xuất hiện trước mặt đã bị dọa chết điếng, nào còn có thể nói được nửa chữ.
Lôi Thanh chỉ đành lớn tiếng hỏi lại, lần này, hắn lấy trong túi sau lưng ra một cái bánh, “Nói cho ta nghe người trong thôn này đi đâu rồi, cái này sẽ cho ngươi!”
Lão ăn mày chắc hiểu ý Lôi Thanh, cuối cùng nói, “Gặp phải cướp, đốt sạch hết… chạy hết về phía bắc rồi…”
Lôi Thanh ném bánh lại, nhìn hướng bắc, một người đứng bên phải hỏi, “Chúng ta còn đuổi theo không?”
Lôi Thanh trừng hắn, “Ngươi trở về không sợ gia lột da ngươi?”
“…” Tên đó tắt tiếng.
Nói thật, bọn hắn không rõ mình đang đuổi theo bắt ai về, chẳng qua nhìn bộ dạng của gia và Lôi Thanh, họ không dám hỏi cũng không dám chần chừ.
“Đi!” Lôi Thanh dẫn đầu lên ngựa chạy đi, những người còn lại không dám do dự nữa, thúc ngựa đuổi theo, nhất thời tiếng vó ngựa vang lên, khói bụi cuồn cuộn, chớp mắt, đã biến mất ở phương xa.
Năm ngày sau khi họ đi khỏi, Mã Võ một thân lam lũ xuất hiện tại đây.