Nhưng lời nói đột ngột của Hoa Phụng Tường vẫn khiến Mã Võ đông cứng, từ vừa rồi Mã Võ đã cảm thấy đau đầu buồn nôn khó tả, bây giờ, y càng thêm choáng váng. Lẽ nào người này thật sự quên y là một nam nhân sao? Lòng Mã Võ tràn đầy thống hận bi ai.
Bên này, Hoa Phụng Tường đã hơi cong người tới, hắn vốn định chậm rãi tận tình thao túng Mã Võ, nhưng lúc này, hắn không nhẫn nại được nữa, hắn muốn làm trước nói sau.
Tay Hoa Phụng Tường mò đến dưới người Mã Võ, vén vạt áo lên rồi bắt đầu cởi quần y. tay Mã Võ nắm chặt lại.
Sau khi Hoa Phụng Tường nhanh chóng cởi quần Mã Võ, liền tách hai chân y đè lên, “… Nóng quá.”
Cảm nhận được thân thể nam nhân nóng hơi khác bình thường, nhưng Hoa Phụng Tường vừa say vừa bị dục vọng hun mờ đầu không suy nghĩ được nhiều, vẫn cố chấp chậm rãi tiến vào.
“Thả lỏng…” Đau quá! Hoa Phụng Tường bất mãn hít một hơi, nhưng không suy xét xem Mã Võ là người thừa nhận có đau hơn mình không, toàn thân Mã Võ đổ mồ hôi lạnh, y cố sức ngửa đầu tì xuống đệm.
Hoa Phụng Tường cố nén động thêm vài cái, “Ta bảo cậu thả lỏng!” Hắn càng lúc càng bực bội, nam nhân này, y nhất quyết không chịu thuận theo một lần sao! Chỗ đó của y vừa khô vừa chặt như vậy, là không muốn cho hắn làm sao? Hoa Phụng Tường say rượu luôn dễ nổi giận lại hung bạo, hắn không thèm nói lý, túm chân Mã Võ, bất kể tất cả lại cưỡng ép.
Nhưng Mã Võ bây giờ ngay cả lời hắn nói cũng không nghe rõ, Hoa Phụng Tường thô bạo động vài lần khiến y thoáng cái nghẹt thở, đầu óc càng lúc càng mù mờ, trước mắt nhòe đi, tóc cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt dính bên mặt, thân thể run rẩy kịch liệt.
Hoa Phụng Tường thật sự không chịu nổi nữa, hắn rút mạnh ra, hết sức tức giận trừng Mã Võ, hắn không nhận thấy Mã Võ đã đau đến mức sắp ngất đi, “Ngươi không thả lỏng, ta sẽ nhét mấy thứ này vào trong!” Hoa Phụng Tường lạnh lùng nói thế, hắn lúc này mang theo khí tức khó nắm bắt hơn bình thường, Hoa Phụng Tường trước nay không bao giờ khống chế được hành vi của mình sau khi say rượu.
Hoa Phụng Tường hung tợn nói xong, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi xúc động cường liệt không tên, hắn hốt một nắm táo đỏ hạt dẻ nhét vào bên trong Mã Võ, ánh mắt đang thất thần của Mã Võ đột ngột trợn trừng.
“…Không!” Mã Võ kịch liệt giãy dụa, nam nhân này muốn làm gì? Mã Võ lật người cố gắng muốn bò dậy.
Hoa Phụng Tường túm chặt y, càng thêm giận, “Ta cho ngươi chạy!” Hắn dùng toàn thân áp chế, tay mạnh bạo nhét vào thêm, cảm giác khó chịu mãnh liệt cùng sỉ nhục khiến Mã Võ gần như sụp đổ.
Y cũng đột nhiên bi ai ý thức được, cho dù y có nhẫn nhịn thế nào, cũng không thể chịu đựng nổi nữa.
Mã Võ tuyệt vọng khó chịu đến co giật, sau đó đột nhiên, y liều mạng đẩy Hoa Phụng Tường, dồn hết sức hất hắn sang một bên. Hoa Phụng Tường không kịp đề phòng bị đẩy ngã đến bên màn giường, nhất thời ngẩn cả người.
Mã Võ lồm cồm lăn xuống giường, Hoa Phụng Tường thật sự nhét vào trong y quá nhiều, y mê mang lờ mờ nhìn thấy trên bàn có một giá cắm nến, liền lảo đảo tóm lấy, khập khiễng lùi ra sau.
Hoa Phụng Tường cũng đã xuống giường, hắn không ngờ Mã Võ lại đột nhiên hành động như vậy, vẻ mặt hắn đã khó coi cực điểm, “Ngươi bỏ xuống cho ta!” Hắn chậm rãi lại gần.
“Ngươi đừng qua đây!” Mã Võ khàn giọng kêu, “Ngươi qua đây ta sẽ giết ngươi!”
“Vậy sao?” Hoa Phụng Tường khinh thường cười lạnh, sau đó âm u uy hiếp, “Bỏ xuống! Nếu không đừng để ta tóm được ngươi!”
Toàn thân Mã Võ run rẩy, Hoa Phụng Tường thế này nhìn còn đáng sợ hơn mọi khi, nhưng Mã Võ làm sao dám quay đầu. Hoa Phụng Tường càng lúc càng gần, Mã Võ từng bước thụt lùi về bên cửa, uy hiếp thế này khiến Mã Võ không thể tiếp tục chịu đựng được, y đột nhiên hét lớn một tiếng giơ cao giá nến đâm về phía Hoa Phụng Tường, Hoa Phụng Tường né đi, sau đó túm cổ tay Mã Võ giật mạnh, chân quét tới, Mã Võ loạng choạng ngã xuống.
Mã Võ ngã bên cạnh giá hoa, Hoa Phụng Tường lảo đảo một chút đứng vững lại, tiếp tục đi về hướng y.
Mã Võ trở tay ôm bồn hoa ném về phía Hoa Phụng Tường, Hoa Phụng Tường nghiêng người tránh đi, thế là, Mã Võ tuyệt vọng cùng cực, y lại giơ giá nến lên, vô lực nhắm vào Hoa Phụng Tường.
Hoa Phụng Tường đã đứng trước mặt y.
Mã Võ biết mình đã sắp không được, nam nhân này uống say rồi sẽ giống như một con dã thú, hung tàn ác liệt tàn nhẫn luôn trực chỉ vào mục tiêu, ngay cả hắn lúc bình thường y còn không kháng cự được, huống chi là hắn như bây giờ?
Mã Võ cuối cùng không nhịn được gào lên, “… Tại sao ngươi luôn phải bức ta… tại sao ngươi nhất định phải bức ta?” Đây là lời chất vấn bi phẫn nhất phát ra từ sâu trong lòng Mã Võ, đã lâu như vậy, nam nhân này khiến y luôn sống trong ác mộng, tất cả đã không thể quay lại, y còn gì nữa? “Nếu ta chết, ngươi sẽ không thể bức ta được nữa phải không?” Có lẽ, chỉ có chết đi, mới có thể thoát khỏi tất cả mọi thứ!. Đọc truyện tại ~ TRUMTR UYEN.C O M ~
Mã Võ nói xong, không cho Hoa Phụng Tường bất cứ thời gian suy nghĩ nào, xoay giá cắm nến về phía mình đâm mạnh vào, thoáng cái, Hoa Phụng Tường điếng người.
Máu tươi chậm rãi chảy ra từ lồng ngực Mã Võ, Hoa Phụng Tường đột nhiên như phát điên lao tới, hắn nắm chặt giá nến, Mã Võ không đâm sâu thêm được nữa, giằng co một lát, hai tay y vô lực buông thõng xuống.
“Mã Võ! Cậu tỉnh lại cho ta!” Trong hỗn loạn mơ hồ, Mã Võ chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng gầm biến điệu của Hoa Phụng Tường, “Nếu cậu dám chết như vậy, ta sẽ bắt muội muội cậu phải chôn cùng cậu!”
Muội muội? Mã Võ cười khổ.
Xin lỗi, ca ca đã không thể bảo vệ muội được nữa…
Mã Võ chìm vào bóng tối thăm thẳm.