• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm qua Mã Phụng Nha gần như không ngủ.

Sáng hôm nay, trời còn chưa sáng tỏ cô đã không chỉ một lần chạy tới đầu thôn trông ngóng, bản tính thành thật nhu nhược khiến lòng cô vô cùng bất an, ca ca đến Lục gia từ chiều hôm qua vậy mà cả đêm không về, chuyện này chưa từng xảy ra, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mấy lần, Mã Phụng Nha đã bất tri bất giác đi tới Lục gia, nhưng cô lưỡng lự ngoài cửa rất lâu, cuối cùng vẫn trở về, tiểu cô nương nông thôn đơn thuần xấu hổ không có dũng khí gõ cánh cửa đỏ lớn đóng chặt kia, cô cũng chỉ có thể về nhà nóng ruột lo âu chờ đợi. Nhưng việc nhà thì không có tâm trạng làm, cô còn bị cha Mã mắng cho mấy lần.

“Làm cái gì đó, mất hồn mất vía! Ca ngươi một người sống sờ sờ còn có thể biến mất sao?

Lúc này, cha Mã ôm đầy lửa giận, nhắc tới con trai lớn Mã Võ liền thở không thuận.

“Ai bảo nó đi! Nha đầu chết tiệt, còn không đi nấu cơm!”

Mã Phụng Nha chỉ đành đi xuống nấu cơm.”

“Rượu của ta đâu? Ca ngươi giấu rồi hả?… Mẹ kiếp, lão tử từng này tuổi rồi mà nó còn muốn quản! Rốt cuộc ai mới cha! Hừ! Chết bên ngoài đi khỏi về nữa cho rồi!” Cha Mã nghẹn một bụng lửa, tâm trạng khó chịu cùng cực.

Nghe cha Mã vừa đập đồ vừa chửi bới lục tìm rượu trong phòng, Mã Phụng Nha cúi đầu càng thấp, nước mắt khó nén được chảy ra, nhỏ giọt tí tách… Ca, rốt cuộc ca đang ở đâu?

Sắp tới trưa Mã Võ mới vào nhà.

Nhìn Mã Võ lặng yên không tiếng động xuất hiện trong nhà, Mã Phụng Nha lúc mới thoáng nhìn quả thật không nhận ra y nổi, mà ngay cả cha Mã đang bực bội liếc nhìn y một cái cũng bất giác sững ra.

Mã Võ trước mắt thảm không nỡ nhìn, mặt y sưng cả lên, toàn là vết thương ứ thâm, quần áo cũng tả tơi, vắt vẻo trên người không còn ra hình, nhìn y quả thật là ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Tránh né ánh mắt kinh ngạc của cha và muội muội, Mã Võ trầm mặc đờ đẫn tại chỗ một lúc, mới lê bước đi vào phòng mình.

Sau nỗi kinh hoảng, đau lòng, hồ nghi và sợ hãi là một khoảng ngắn ngủi đầu óc trống rỗng, tâm Mã Phụng Nha xoắn lại, “… Ca…” Sao lại thế này chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Ca ca… Mã Phụng Nha không biết phải làm sao, cô muốn chạy tới.

“… Đừng qua đây.” Mã Võ gần như không nói nổi ra tiếng, “… Ca muốn ngủ một chút.”

Hôm đó cho tới khi trời tối, Mã Võ cũng không bước ra khỏi phòng mình.

Nhưng sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Mã Võ đã ra đồng làm việc.

Cứ như chưa từng có gì xảy ra, tuyệt không mở miệng nói tới vết thương trên người mình, Mã gia không thể không nhanh chóng hồi phục cuộc sống bình lặng trước kia dưới sự trầm mặc nặng nề của y.

Có vài chuyện… Mã Võ không thể suy nghĩ, y không chịu nổi cảm giác như tim bị xé đau rỉ máu, y không biết sao lại ra như thế, y hối, y hận, hận không thể… nhưng y có thể làm gì chứ?

Đời vẫn phải sống, dù đời dài dằng dặc, gian nan, lại nặng nề, y không có tư cách thoát ra.

Tất cả, đã trôi qua rồi, cứ để nó mục rữa trong bụng, vĩnh viễn quên nó đi.

… Nhưng tất cả thật sự đã qua rồi sao?

Câu nói sau cùng của người kia, “Ngươi rất được, ta rất thích.” Cùng với nụ cười kia… loại chuyện không bằng cầm thú kia…

Không bao lâu sau, thôn dân thôn Đông Phụng đều phát hiện, Mã Võ vốn còn tính là thích nói chuyện đột nhiên trở nên giống như một người câm.

Đương nhiên, dị thường này người Mã gia cả ngày sinh hoạt cùng với y không thể không phát hiện. Mã Võ hiện tại chỉ cần ở nhà, thì bầu không khí sẽ đè nén tuyệt đối không ai nói chuyện. Mã Phụng Nha càng thêm nghe lời, cha Mã cũng tạm thời không chọc thị phi.

Chỉ là Mã Võ đối với tất cả đều không tự ý thức được, nếu không, tin rằng y cũng sẽ không nguyện ý mình thành cái dạng này, nhiều lúc, tự y cũng không phát hiện ra mình đang đờ người tại chỗ, y không muốn nhớ lại, nhưng mỗi khi đêm khuya yên tĩnh y sẽ không thể khống chế được mình hồi tưởng lại buổi tối suýt nữa đã lấy mạng mình kia, trong cái nơi tăm tối đó với gương mặt của nam nhân đó, đau đớn như chết chạy thế nào cũng không thoát, mặt y vặn vẹo như thể muốn khóc. Y cảm giác được cõi lòng bi phẫn không thể kìm nén, vì câu nói mập mờ cùng nụ cười như thể đang tràn đầy hứng thú theo dõi con mồi kia, khiến y co giật chìm sâu vào.

Biểu hiện của Hoa Phụng Tường đêm đó kỳ thật rất rõ ràng, hắn không chút che giấu hứng thú đối với Mã Võ.

Có thể là do quá đau, lúc đó Mã Võ bị hắn đánh ngất chưa bao lâu đã bị hắn giày vò bức tỉnh, sau đó từ đầu đến cuối, y chưa có một khắc ngừng nghỉ liên tục phản kháng không đầu không đuôi, khiến trên người Hoa Phụng Tường cũng thêm không ít màu.

Cục diện này quả thật hơi ngoài ý muốn của Hoa Phụng Tường, hắn hoàn toàn không thể ngờ được tên nhà quê nhìn có vẻ thành thật hàm hậu này lại bướng như thế, vì vậy hắn càng lúc càng hưng phấn.

Bọn họ từ chỗ này đấu đá lăn sang chỗ khác, Hoa Phụng Tường đè chặt y, phía dưới rất chặt cũng rất khô, Hoa Phụng Tường cũng thấy hơi đau, nhưng hắn mặc kệ không quản, hắn chỉ chuyên chú tiến vào rút ra, hắn có thể cảm nhận được sự đau đớn của người dưới thân, theo động tác không mấy thoải mái của hắn là thân thể y cũng như đang đánh đu, cũng phải, đối với người lần đầu trải nghiệm, Hoa Phụng Tường không hề dịu dàng, vì trước giờ khi trên giường hắn chưa từng biết mấy thứ đó. Từ từ theo dịch thể nóng ấm, Hoa Phụng Tường cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút, thế là hắn bắt đầu dùng sức va chạm, thoáng cái khoái cảm to lớn ập tới, đầu óc Hoa Phụng Tường tê dại từng hồi. Không biết có phải là ảo giác của hắn không, dường như hắn rất ít khi có được cảm giác mãnh liệt như thế trên giường.

Không chỉ một lần Hoa Phụng Tường nhịn không được cúi đầu mút cổ Mã Võ, chỗ đó sớm đã ẩm ướt hơi lạnh. Hoa Phụng Tường khựng lại một chút, người này khóc sao?

Sau đó Hoa Phụng Tường nhớ lại, cũng không khỏi nhếch môi cười, hắn gặp qua không ít người đầy thù hận sỉ nhục quyết không bỏ qua, nhưng không một ai giống Mã Võ. Dưới tình huống bình thường, Hoa Phụng Tường thích đều là dạng lẳng lơ biết tán tỉnh, còn không thì chính là cứng rắn đến cùng khiến hắn muốn chinh phục, nhưng những cái này đều không phù hợp với Mã Võ, nhìn vẻ ngoài là vô cùng ương bướng nhưng trong đó còn mang theo chút hàm hậu trời sinh, thân thể liều mình phản kháng lại không biết dối gạt biểu lộ sự sợ hãi của nó. Y không phải dũng mãnh chân chính, càng khỏi nói đến lẳng lơ, nhưng chính Mã Võ như vậy, lại khiến bản thân Hoa Phụng Tường cũng không hiểu nổi muốn dừng cũng không được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK