Muốn y đồng ý động phòng với hắn thay muội muội, hắn vừa mới nói như vậy đúng không?
Động phòng, không phải chính là tân lang và tân nương bái thiên địa xong đưa vào tân phòng sao? Mã Võ sao có thể không biết cái này, trong thôn mỗi khi có người thành thân, sẽ có rất nhiều huynh đệ tốt đi náo động phòng, Mã Võ cũng không phải chưa từng đi theo, y chỉ là ngại ngần luôn trốn một bên mà nhìn, nụ cười hàm hậu của tân lang cùng vẻ mặt xấu hổ của tân nương tử để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Mã Võ, đó chắc là thời khắc tốt đẹp nhất trong đời người.
Nhưng nam nhân này nói thế có ý gì? Lẽ nào hắn muốn nói, hắn nhất định phải thành thân với Phụng Nha, nhưng lại muốn động phòng với y?
Mất một thoáng suy nghĩ, từng chuyện nam nhân này nói, khiến Mã Võ đầu óc đơn thuần hoàn toàn không phản ứng được, y không ngờ Hoa Phụng Tường sẽ lấy Phụng Nha, càng không ngờ Hoa Phụng Tường sẽ nói ra câu này.
Hoa Phụng Tường bình tĩnh nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Mã Võ, hắn không lên tiếng kiên nhẫn chờ đợi, không sao, tối nay, hắn có thời gian.
Thứ nam nhân này bận lòng quá nhiều, cuối cùng y sẽ cam chịu đúng không?
Chỉ là Hoa Phụng Tường không hề nghĩ tới hắn vì muốn khiến nam nhân này khuất phục mà phí không ít tâm sức, vì y cưới thêm một tân di nãi nãi, mấy hôm nay toàn phủ từ trên xuống đều trở nên bận rộn.
Như hắn nghĩ, Mã Võ cuối cùng phản ứng lại liền không chống đỡ được, sắc mặt y thay đổi, “Rốt cuộc ngài… tại sao phải làm vậy?” Nghĩ lại, đây cũng là điều mà nam nhân này đã suy nghĩ rất lâu vẫn không hiểu được.
Hoa Phụng Tường chỉ nhìn y, mỉm cười.
Y hỏi hắn, kỳ thật cả Hoa Phụng Tường cũng không rõ, “Tại sao à.” Hoa Phụng Tường chậm rãi nói, “Có lẽ ta thích cậu hơn, đáng tiếc, nếu cậu có thể sinh con, ta không cần phải cưới Phụng Nha nữa.”
Mã Võ giật mình, Mã Võ đáng thương có khi nào gặp phải người thế này, chỉ biết nghẹn lời.
“Sao rồi? Suy nghĩ xong chưa?” Hoa Phụng Tường nhìn Mã Võ như vậy, đột nhiên cảm thấy tim rung động, hắn rất muốn đẩy ngã y ngay bây giờ, nhìn xem nam nhân ngu ngốc này sẽ có phản ứng thế nào.
Thế là, Hoa Phụng Tường hầu như không hề suy nghĩ đã tiến tới, lập tức, toàn thân Mã Võ căng chặt, y cảnh giác bất an lùi ra sau né tránh.
Hoa Phụng Tường đứng quá gần y, đột nhiên nhận ra điểm này Mã Võ bắt đầu căng thẳng, chẳng qua Hoa Phụng Tường trông có vẻ không có quá nhiều suy nghĩ dư thừa.
Lúc Mã Võ muốn lui lại mới phát hiện y không còn đường lui, mà Hoa Phụng Tường lại tới gần hơn, Mã Võ hoảng loạn, y không bận tâm được gì nữa giơ tay ngăn cản Hoa Phụng Tường.
Hoa Phụng Tường giống như rất kỳ quái, “Sao?”
Mặt Mã Võ hết đỏ lại trắng, y không nói nên lời, định chậm rãi tránh khỏi mép giường.
Hoa Phụng Tường bất động, thế là, hắn dần cảm giác được đôi tay mới đầu còn do dự chống lên ngực hắn, đang dần trở nên hoảng loạn dưới ánh mắt đăm đăm của hắn.
Hoa Phụng Tường cười rộ lên, sau đó, hắn thình lình túm y đè lên giường lò!
Tuy không kịp đề phòng nhưng mơ hồ đã có dự cảm không tốt, Mã Võ lập tức bị đè trên giường lò, “Không!”
Nỗi sợ to lớn thoáng cái ào lên, Mã Võ gần như phát điên, y liều mạng giãy dụa muốn nhanh chóng thoát khỏi, nhưng Hoa Phụng Tường lại đè chặt y.
Tay chân bị ấn chặt cố gắng thoát ra, rồi dồn hết sức vung đấm.
Một lần nữa gặp chuyện thế này, đặc biệt đối diện là Hoa Phụng Tường, Mã Võ sao có thể không tuyệt vọng.
Hoa Phụng Tường không ngờ phản ứng của Mã Võ lại kịch liệt như thế, tâm lý ban đầu chỉ muốn trêu y một chút cũng biến đổi theo, tiếng thở dốc của hắn càng lúc càng thô.
Tay hắn túm chặt chiếc áo rách rưới của Mã Võ, Mã Võ gắng gượng ngăn cản hắn, gương mặt đã hủy gần ngay trước mắt trở nên vặn vẹo đầy bi phẫn thống khổ, nhìn càng thêm khủng bố, nhưng Hoa Phụng Tường lại chỉ thấy được vành mắt dần đỏ cùng nỗi sợ không thể che đậy dưới đáy mắt đó.
Đầu óc Hoa Phụng Tường nhất thời tê dại, hắn không nhịn được nữa, coi nhẹ thân thể bị đau do Mã Võ gắng gượng kháng cự, dồn sức toàn thân đè chặt y.
Lôi Thanh ra ngoài rồi luôn đứng trước cửa, ban đầu trong phòng không có bất cứ âm thanh khác thường nào, hắn đứng từ xa nhìn Đại Lý đang ngồi dưới gốc cây trong viện. Không biết yên tĩnh bao lâu, khi Lôi Thanh bắt đầu nghi hoặc gia đang làm gì bên trong, trong phòng truyền tới tiếng kêu khàn khàn cực thấp.
Lôi Thanh giật mình, sau đó hắn nhận ra đây là âm thanh của nam nhân kia, thế nên nhịn không hành động. Rồi sau đó, Lôi Thanh nghe được bên trong hình như bắt đầu đánh nhau, hắn bắt đầu căng thẳng, cũng không biết nói cái gì, hắn có thể đoán được gia đang làm gì, nhưng đối diện với gương mặt như vậy, mà gia thật sự xuống tay nổi sao, đến Lôi Thanh hắn còn cảm thấy không nhìn thẳng được mà.
Lôi Thanh chuẩn bị sẵn sàng có thể xông vào mọi lúc, nhưng có kinh nghiệm lần trước, hắn không dám tùy tiện hành động. Đối với nam nhân đó, gia hình như không thích người khác giúp đỡ.
Đột nhiên, trong phòng truyền tới tiếng đổ vỡ, Lôi Thanh giật mình, Đại Lý bên kia cũng phát giác được, đang nhìn sang bên này.
“Gia?” Lôi Thanh thử gọi thăm dò, không có tiếng đáp. Hắn bắt đầu lo lắng, hắn không lo nghĩ được nhiều nữa đẩy cửa lao vào.
Trong phòng, một bình nước bị đập bể cạnh cửa, nước trong bình chảy lan ra.
Trên giường, Hoa Phụng Tường đã lao vào trong thân thể người kia, quần áo rách rưới trên cơ bản đã bị xé nát không thể che được vết thương chồng chất của nam nhân kia, gương mặt hoảng loạn quay sang nhìn cửa mang vẻ thảm bại tối tăm.
“A…” Lôi Thanh đột ngột lao vào khiến người đó dại ra một chút, thoáng sau, kịp phản ứng lại y nhục nhã muốn chết quay đầu bắt đầu điên cuồng kháng cự.
Hoa Phụng Tường dựng mày, vừa cố gắng áp chế, vừa hung ác gầm lên, “Cẩu nô tài, làm gì đó! Cút ra ngoài cho ta!”
Lôi Thanh bị dọa không dám nói gì thêm, nhanh chóng chạy ra ngoài đóng chặt cửa lại.
Nhưng Đại Lý ở trong viện đã nhìn thấy cảnh này, hắn không dám thốt một tiếng, càng không dám có vẻ mặt khác thường nào, đờ đẫn liếc trộm Lôi Thanh kinh hồn chưa định cạnh cửa.