Hoa Phụng Tường nhìn rất chuyên chú, nhưng gương mặt trước mắt thật sự không có gì đáng xem, thô sần nhếch nhác, chân mày miễn cưỡng tính là rậm hơi chau lại, trong mơ hình như cũng đang khó chịu, tóc trước trán đã khô dính bừa trên mặt… trên gương mặt anh tuấn của Hoa Phụng Tường không có biểu cảm gì, trong lòng yên tĩnh không có chút âm thanh, Hoa Phụng Tường đột nhiên đưa tay vén tóc cho y.
Trước bàn cơm, Hoa Phụng Tường bình tĩnh chậm rãi ăn, các di thái thái ngồi phía dưới tập trung ánh mắt dồn vào hắn, Hoa Phụng Tường hơn nửa năm không gặp, trong anh tuấn còn thêm cả trầm ổn, khiến tim họ làm sao còn đặt vào bàn cơm được. Mà Bạch Huyên Vân ngồi đối diện cũng thần sắc phức tạp, từ lúc Hoa Phụng Tường trở về, trong lòng cô chưa từng bình ổn qua, nhưng cô không giống các di thái thái lộ hết lên mặt, Hoa Phụng Tường luôn mê người, điểm này, Bạch Huyên Vân sống với hắn hơn mười năm làm sao không biết. Đừng nói di thái thái, dù là các nha đầu trong nhà, chỉ sợ chỉ có số ít là không thích hắn, trong thời gian hắn ra ngoài, toàn phủ nặng nề chết chóc, không ai vui vẻ nói cười, tất cả mọi người đều không có tinh thần, nhưng hắn vừa về, tất cả giống như thay đổi hoàn toàn, các di thái thái không cần phải nói rồi, ngay cả các nha đầu đó cũng đặc biệt hoạt bát, cười thật tươi làm việc cũng nhanh nhẹn. Bạch Huyên Vân thở dài, chỉ mới là trở về, đã khiến người toàn phủ lập tức quên đi hơn nửa năm trước hắn đã nhẫn tâm vô tình bỏ lại bọn họ, phải trách họ quá tiện, hay do gia của họ quá lợi hại đây?
Nhưng càng như vậy, càng khiến trong lòng những người này buồn bã chua xót__ các cô đều biết tối qua Hoa Phụng Tường ngủ ở đâu.
Hoa lão thái thái ngồi chính giữa, vẻ mặt tất cả mọi người bà đều thấy rõ hết, mấy nữ nhân cuồng dại này! Nhưng, con trai ngồi bên trái bà từ vừa rồi đã rất yên tĩnh, giống như hoàn toàn không cảm giác được vô số tầm mắt chăm chú thâm tình dồn vào mình, đã lâu không gặp, con trai dường như trở nên càng khó nắm bắt. Nhớ lại hôm qua xét hỏi Lôi Thanh, Hoa lão thái thái thật sự không thể ngờ được hơn nửa năm nay họ đã chịu nhiều khổ sở như vậy, gặp nhiều nguy hiểm như vậy, bà còn hỏi cặn kẽ chuyện liên quan tới Mã Võ, kỳ thật cho dù không hỏi, nhìn thấy tình hình hiện nay, Hoa lão thái thái làm sao còn không hiểu. Muốn ngăn cản con mình với nam nhân nhà quê kia, chỉ sợ không còn là chuyện đơn giản nữa.
Yên tĩnh ăn xong cơm tối, Hoa lão thái thái gọi Hoa Phụng Tường tới phòng bà, đợi các hạ nhân ra ngoài hết, Hoa lão thái thái cuối cùng mới nói, “Giữ nam nhân đó lại trong phủ đi.” Hoa Phụng Tường sửng sốt, “So với để con cả ngày ở bên ngoài, còn không bằng để y ở lại trong phủ!” Hoa lão thái thái không phải không tức giận, “… Chỉ là, con nhất định phải đồng ý với ta hai chuyện!”
Lúc này, khóe môi Hoa Phụng Tường đã cong lên, “… Được, mẹ cứ nói.”
“Trong một năm, ta bất kể con dùng cách nào, nhất định phải sinh cho ta một đứa cháu trai!” Hoa lão thái thái nói, “Còn một chuyện nữa, di thái thái làm ra chuyện mất mặt đó của con, Hoa gia chúng ta tuyệt đối không thể dung chứa cô ta, theo gia pháp là gì? Theo gia pháp là phải đánh chết, con mau xử lý đi!” Hoa Phụng Tường yên lặng, lát sau, hắn cười nhẹ, “Con đã biết, mẹ, con sẽ xử lý.”
Nhưng hai ngày tiếp theo, Hoa Phụng Tường không những không xử lý mấy chuyện này, ngược lại cả ngày ra ngoài thăm hỏi bạn bè, uống rượu vui chơi, không thấy bóng người. Hoa lão thái thái thật sự là tức muốn nghẹn.
Nhưng dù sao có thể an ủi là, mấy hôm nay, con trai luôn ở cùng các thê thiếp, không đi tìm nam nhân kia nữa.
Mấy hôm nay Mã Võ ngủ không được, lúc này, y thật sự vừa hối vừa hận, y hối hận mình không nên tin tưởng nam nhân đó, không nên quên nam nhân đó là không thể tin… nhưng y càng hận bản thân sao lại ngốc như vậy, để mặc hắn bài bố cả đêm, đến cuối cùng lại là kết quả thế này! Mã Võ hoang mang khổ sở, y không biết nên làm sao, không ai để ý tới y, ban ngày, y một mình trốn trong vườn, chỉ có khi trời tối mới về phòng, trên bàn là bữa tối đã sớm nguội lạnh.
Sáng hôm nay, Mã Võ lại ở trong vườn, đột nhiên, y nghe có tiếng cười, sau đó thấy có vài người từ ngã rẽ quẹo sang, đi ở đầu là Hoa Phụng Tường đã mấy ngày không gặp. Hoa Phụng Tường mặc trang phục xuất môn, tùy ý bước đi, trên mặt tươi cười, nghe Lôi Thanh và hai nữ nhân trang điểm xinh đẹp sau lưng nói gì đó, còn có vài gia nhân đi cùng.
Mã Võ ngây ngốc nhìn, nhất thời quên phải phản ứng, rất nhanh, Hoa Phụng Tường từ xa thấy y trong lùm cây, bước chân Hoa Phụng Tường khẽ chậm lại khó phát giác.
Tiểu tử này sao lại ở đây? Hoa Phụng Tường suy ngẫm, lúc này những người khác cũng đã nhìn thấy, trừ Lôi Thanh, đều dùng ánh mắt chán ghét né tránh nhìn y, giống như nhìn thấy thứ gì dơ bẩn, Mã Võ đã hoàn hồn, Hoa Phụng Tường y luôn muốn tìm đang ở ngay trước mặt, y nên tranh thủ hỏi hắn khi nào mới có thể thả Phụng Nha Đại Ngưu mới phải chứ? Nhưng dưới bao ánh mắt, Mã Võ không thể nói gì, tất cả nghẹn lại trong miệng.
Lúc đi tới gần hơn, Hoa Phụng Tường đứng lại, hắn nhìn Mã Võ, thế là tất cả mọi người cũng dừng lại theo, đều nhìn y, đám người này, ai nấy cử chỉ thoải mái, thần sắc kiêu ngạo, Mã Võ cúi đầu xuống.
“Ngươi ở đây làm gì?” Hoa Phụng Tường đột nhiên hỏi.
“…” Mã Võ không nói.
Hai nữ tử mỹ mạo nhìn nhau, tên nam nhân xấu xí này, hắn dám không trả lời gia! Nhưng nhìn Hoa Phụng Tường không có vẻ gì khác thường, ngay cả Lôi Thanh cũng không chút bất ngờ thản nhiên như đã quen rồi, các cô thật sự không nói nên lời.
Hoa Phụng Tường đánh giá Mã Võ, tiểu tử này vẫn mặc bộ đồ lúc mới vào phủ, quần áo cũng chưa thay nghĩ chắc càng chưa tắm, cả người đen thủi, nhìn dáng vẻ y tiều tụy vô thần, trong đầu hắn nhớ lại đêm đó, nhớ lại mấy hôm nay không nói tiếng nào ném tiểu tử này sang một bên, chắc chắn y đã bị giày vò không nhẹ. Nhưng Hoa Phụng Tường vẫn không biểu hiện gì.
“Ngươi… khi nào mới thả họ?” Cuối cùng Mã Võ ấp úng nói.