Gương mặt anh tuấn sạch sẽ bình tĩnh nhìn thẳng y, về câu hỏi của Mã Võ, hắn giống như không nghe thấy không tỏ vẻ gì, không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Mã Võ cứng người, tình cảnh này khiến y nhớ tới tối hôm đó, từ khi nào Hoa Phụng Tường thích lại gần nói chuyện với y như vậy? Tai Mã Võ nóng lên khốn quẫn khó chịu, Hoa Phụng Tường nói xong thì đứng thẳng lại.
Thấy Hoa Phụng Tường lại chuẩn bị đi, Mã Võ nóng ruột, nhịn không được kéo hắn, “… Ngươi… có phải căn bản không định tha cho họ?!” Đây cũng là điều Mã Võ luôn đau khổ suy nghĩ mấy hôm nay, nếu không làm sao giải thích được hành vi của Hoa Phụng Tường chứ?
Hoa Phụng Tường bị y kéo lại, ánh mắt không thể không xoay qua lần nữa. Mã Võ nhìn hắn chăm chú, nôn nóng lo âu bất an, rõ ràng không muốn lại tin tưởng hắn nhưng vẫn khó tránh mơ hồ mang chút hy vọng đáng thương… Hoa Phụng Tường lặng lẽ nhìn, lát sau, Hoa Phụng Tường chạm vào tay Mã Võ, “… Đợi tối trở về rồi nói đi.” Nói xong câu này, Hoa Phụng Tường không dừng lại nữa.
Mọi người vội vàng đuổi theo Hoa Phụng Tường, vẻ mặt phức tạp nhìn Mã Võ, Mã Võ thì hốt hoảng thất thần đứng tại chỗ.
Tối nay, Hoa Phụng Tường trở về sớm, nhưng hắn không đi tìm Mã Võ, hắn vừa về liền bị Hoa lão thái thái gọi tới phòng, vừa vào, đã thấy Hoa lão thái thái lạnh mặt ngồi đó, Bạch Huyên Vân biểu tình gượng ép, chăm chú nhìn hắn, Thôi quản gia rũ tay đứng một bên.
Hoa Phụng Tường cân nhắc chậm rãi ngồi xuống.
“Hai người đó đâu?” Hoa lão thái thái đợi hắn ngồi xuống, vội hỏi.
Tin tức truyền đi đúng là nhanh, Hoa Phụng Tường thầm thở dài, “… Mẹ, mẹ để con xử lý đi.”
“Con thật sự thả bọn họ đi rồi sao?” Hoa lão thái thái tức giận vỗ mạnh lên tay vịnh, “Con muốn tức chết ta hay sao?! Chuyện này là chuyện gì mà con có thể qua loa như thế, vậy gia quy của Hoa gia chúng ta còn gì nữa!”
“… Gia, lão thái thái nói đúng, chuyện này gia vẫn nên suy nghĩ lại đi, quy củ trong phủ chúng ta…”
“Quy củ không phải do người định ra hay sao.” Hoa Phụng Tường lạnh nhạt ngắt lời cô.
Hôm sau, tin tức Mã Phụng Nha và Vương Đại Ngưu được Hoa Phụng Tường thả đi truyền khắp Hoa phủ, đâu đâu cũng là hạ nhân len lén nghị luận. Hoa lão thái thái tức đổ bệnh.
Trong hành lang, Mã Võ không nói rõ được tư vị ngổn ngang trong lòng mình là vui hay buồn. Mấy ngày trời không thấy bóng người, lại thêm sáng hôm qua y khổ sở hỏi Hoa Phụng Tường lại lạnh nhạt cái gì cũng không nói bỏ đi, nhưng bây giờ, Hoa Phụng Tường lại thả muội muội đi như thế… hắn đã dự định từ sớm rồi sao?
Mã Võ không hiểu tại sao Hoa Phụng Tường luôn phải giày vò mình như vậy. Nhưng khiến Mã Võ cảm thấy hoảng hốt là, y đột nhiên phát hiện sâu trong lòng y, hình như vẫn luôn biết Hoa Phụng Tường cuối cùng sẽ làm như vậy__ là từng hành động không rõ hàm ý của Hoa Phụng Tường khiến y có cảm giác này sao? Rất nhiều thứ đột nhiên hỗn loạn lan khắp đầu óc, từng chuyện gặp phải ở quan ngoại cũng dần hiện lên trước mắt, có thứ gì đó tựa hồ sắp hiện lên, sắc mặt Mã Võ tái nhợt, cuối cùng không cách nào suy nghĩ tiếp nữa, một tay suy yếu chống lên lan can.
Vừa vòng qua vườn hoa, Hoa Phụng Tường liền thấy Mã Võ đứng bên cạnh lan can hành lang, y mất hồn mất vía sắc mặt khi đỏ khi trắng không biết đang nghĩ gì, mà nhận thấy Mã Võ hôm nay cuối cùng đã thay bộ đồ khác, Hoa Phụng Tường nhẹ cười.
…
Một năm sau.
Một ngày nào đó, trong đông sương phòng ở tây viện Hoa phủ truyền tới tiếng khóc lanh lảnh.
Một nha đầu vui mừng hớn hở chạy tới đại sảnh, “Lão thái thái, tam di nãi nãi sinh rồi!” Hoa lão thái thái đang nóng ruột chờ đợi vội hỏi, “Sinh rồi? Là nam hay nữ?!”
Nha đầu cao hứng, “Rất giống thái thái, là một tiểu thiếu gia!”
“A…” Mọi người đang chờ đợi lập tức phát ra tiếng kêu mừng rỡ, “Chúc mừng lão thái thái lại có một cháu trai bảo bối!”
“Lão thái thái thật sự là con cháu đầy nhà rồi!”
Hoa lão thái thái vui mừng mặt mày nở hoa, “Thiếu gia đâu?”
“Sáng sớm ra ngoài rồi.”
“Làm cha mà vậy sao, lúc này lại không ở nhà?” Hoa lão thái thái bất mãn, “Tìm thiếu gia về đây cho ta!”
Ngoại ô, sau khi thúc ngựa rong ruổi, Hoa Phụng Tường dừng lại, lúc này đang là mùa hoa cải dầu nở, trong ruộng xa gần khắp nơi đều là những đóa hoa vàng nhạt. Lôi Thanh theo sát phía sau, Hoa Phụng Tường quay đầu, Mã Võ đang ở đằng xa.
“Đẹp không?” Hoa Phụng Tường cười, Lôi Thanh cũng cười. Mặt trời sáng sớm chiếu lên vị gia này, đúng là thần thái sáng láng, khiến người ta khó mà dời mắt được.
Tên tiểu tử khiến gia tâm trạng tốt như vậy lại dường như không biết chút nào về tất cả, chậm rì rì cưỡi ngựa.
Hoa Phụng Tường nhìn y, đột nhiên, hắn thúc ngựa vòng lại, nhân Mã Võ không đề phòng phóng lên lưng ngựa của Mã Võ. Mã Võ giật mình.
Hoa Phụng Tường mạnh mẽ dán sát vào y, “Đi!” Hoa Phụng Tường kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa lập tức lao đi như điện xẹt. Hai tay Mã Võ bị Hoa Phụng Tường giữ chặt, gió mát thổi vù vù qua tai, dường như còn xen tạp cả hơi thở ấm áp của Hoa Phụng Tường, mặt Mã Võ không khỏi nóng lên.
Bị Hoa Phụng Tường ôm chặt trong lòng không có chút dấu hiệu sẽ thả lỏng cùng cưỡi một con ngựa, một hàng ba người đi vào một điền trang.
Sau khi thấy rõ cảnh tượng trong điền trang, Mã Võ sửng sốt.
Cha Mã mặc bộ đồ mới tinh đang thoái mái nằm trên ghế giữa sân, nhắm mắt nghỉ ngơi. Mà Mã Phụng Nha thì ưỡn cái bụng lớn đang ngồi bên may vá. Vương Đại Ngưu đang cùng một nông phu cào phơi phân bò nhìn thấy họ đầu tiên, “Võ tử?!” Vương Đại Ngưu kinh hô.
“… Đại Ngưu?” Mã Võ như vừa tỉnh mộng.
Vương Đại Ngưu nhìn thấy sau lưng Mã Võ là Hoa Phụng Tường vẫn cái dáng vẻ không biểu cảm như người chết chỉ lo ôm chặt Mã Võ, sao hắn ta cũng tới? Hơn nữa, sao hắn ta lại ôm Võ tử!?
Vương Đại Ngưu cho tới nay vẫn không biết quan hệ của Mã Võ và Hoa Phụng Tường trợn mắt hồi lâu không phản ứng được, Hoa Phụng Tường cuối cùng nhíu mày, tiểu tử ngốc này nhìn cái gì hả!
“Ca?” Lúc này Mã Phụng Nha cũng đã thấy họ, vội vất vả bước sang, Mã Võ nhìn cô, mắt lập tức nóng lên, vội vàng muốn giãy ra xuống ngựa, Hoa Phụng Tường liền buông tay cho Mã Võ trượt xuống, “Phụng Nha…”
“Hoa thiếu gia!” Mã Võ còn chưa kịp nói chuyện, cha Mã trên ghế nằm vừa tỉnh dậy đã kích động la lớn, ông chạy qua, “Hoa thiếu gia! Ngài đúng là đại ân đại đức với chúng tôi! Ngài đã tha cho Phụng Nha, còn đón tôi qua đây, cho chúng tôi một thôn trang tốt như thế này, chúng tôi thật sự không biết phải báo đáp ngài thế nào…”
“… Không có gì.” Hoa Phụng Tường mỉm cười.
Mã Võ sửng sốt đứng nghe, lát sau, y quay đầu nhìn Hoa Phụng Tường, “…”
Hoa Phụng Tường chỉ mỉm cười.
Cho nên cứ như vậy đi, có lẽ giữa họ vẫn còn rất nhiều nút thắt và nghi hoặc không thể cởi bỏ, nhưng có vài vấn đề đã không cần phải hỏi nữa. Mà Hoa Phụng Tường, cũng chưa từng cho Mã Võ bất cứ đáp án và lời hứa nào. Chỉ vì bản thân hắn cũng rất khó nói rõ ràng.
Từ nhỏ tới lớn, nam nhân Hoa Phụng Tường này không có chuyện gì không như ý. Hắn anh tuấn, giàu có, thiện biến hơn người, muốn gì luôn có thể đạt được, không muốn cũng cứ thích vây quanh hắn. Hắn có chân chính để ý qua cái gì? Cái gì có thể gây hứng thú cho hắn? Hoa Phụng Tường cả ngày tìm vui hưởng lạc ăn nhậu chơi gái, chỉ sợ có hơn một nửa nguyên nhân là muốn giết thời gian trong chuỗi ngày vô vị nhàm chám này.
Lúc mới gặp Mã Võ, không phải hắn cũng là vì tìm mới mẻ, tìm vui, xem như chơi đùa một món đồ chơi sao?
Chỉ là không biết từ khi nào, loại chơi đùa này lại có thêm một chút thứ không rõ nghĩa xen lẫn vào trong, khiến hắn kìm không được muốn ức hiếp muốn trêu chọc, muốn nhìn thấy bộ dạng y sau khi bị trêu chọc khẩn trương nén nhịn luống cuống, chỉ nghĩ thôi cũng có thể khiến hắn cảm thấy vui vẻ… nhưng, lại không khỏi tiếc thương.
Vì thế mặc kệ tâm trạng xoắn xuýt khó hiểu của bản thân, Mã Võ đơn thuần hàm hậu cùng Hoa Phụng Tường phức tạp cổ quái, họ chính là như thế, có lẽ hoàn toàn chẳng liên can nhau, có lẽ cả đời cũng không muốn và không thể làm rõ nó, nhưng ai có thể nói, bọn họ không phải đang trải qua một dạng hạnh phúc khác chứ?
Hết.