Nhưng, ngày lành đón dâu đã chọn với Lục gia đang dần tới gần, lúc này Mã Võ càng trầm mặc, cha Mã càng không biết y đang có ý định gì, muốn làm ra chuyện gì, khó tránh bất an.
Ông thừa lúc Mã Võ không ở nhà liền khuyên nhủ Mã Phụng Nha, “Phụng Nha, con nên khuyên ca con đi, bảo nó đừng gây chuyện. Lục gia kia có thể đụng vào sao? Nếu ca con đánh người của họ, họ có thể tha cho sao? Ca con làm thế toàn là vì con, con không thể không lo!”
Mã Phụng Nha cũng sợ, cô cảm thấy đến hôm đó Lục gia nhất định sẽ tới, vậy có phải ca ca sẽ thật sự đánh nhau với họ, nghe nói người trong quan phủ Lục gia quen biết quá nửa, ca ca làm sao mà yên được?
Nhưng Mã Phụng Nha biết Mã Võ căn bản không nghe lời mình, trước giờ y chính là như vậy, luôn gánh vác tất cả mọi thứ lên người, khi mẹ còn sống, y đã như vậy.
Mã gia ngoài mặt bình tĩnh, nhưng luôn phòng bị bất an, nóng ruột lo âu khi mỗi ngày càng cận kề giờ đón dâu, hôm nay, đột nhiên có một người Lục gia tới.
Mã Võ nhận ra ông, ông là quản gia Vương bá của Lục gia.
“Cậu không cần lo lắng, tôi tới báo cho cậu một tin tốt.”
“… Tin tốt?” Mã Võ nhìn chằm chằm vào ông.
“Đúng vậy, chẳng phải cậu không muốn muội muội cậu gả đến Lục gia sao?”
Mã Võ hơi sửng sốt, đối với lời Vương bá, y nghe nhưng lại không hiểu, mất nửa ngày mới hơi phản ứng lại.
Lẽ nào… Lục gia đồng ý hủy bỏ hôn sự? Mã Võ nhất thời cảm thấy khó tin được, sao đột nhiên lại như thế?
Đúng lúc này, cha Mã cả người toàn mùi rượu không biết từ nơi nào chui ra lảo đảo lết vào. Không ngờ trong nhà có người, cha Mã giật bắn, híp mắt lèm nhèm nhìn kỹ, lập tức hưng phấn kêu to, “Ui cha! Đây là ai nha! Đúng là khách quý!… Vương bá, ông tới vì Phụng Nha nhà tôi sao? Không phải muốn đổi ngày chứ?”
Cha Mã đã hoàn toàn quên chuyện phát sinh gần đây, có lẽ trong lòng ông, chỉ ước gì Mã Võ phản kháng bất thành, cũng khẳng định phản kháng của y sẽ không thành công. Họ và Lục gia, giống như tay không thể đấu lại chân.
Cha Mã một lòng chỉ muốn nhanh chóng gả Phụng Nha qua để ông cũng có thể hưởng phúc ké.
Nhìn thấy bộ dáng tệ hại bẩn thỉu bét nhè của cha Mã, Mã Võ khó chịu, sao y có thể không hiểu tâm tư ông.
Đối với ông, phải chăng chỉ cần cho tiền, cái gì ông cũng đều bán được hết!
Vương bá không chút che giấu chán ghét liếc nhìn cha Mã, “Cha Mã, ông uống say choáng váng rồi hả! Còn đổi ngày nữa chứ, thế trước đó các người quậy làm gì? Hủy rồi!” Cha Mã lập tức sững người, Mã Võ cuối cùng cũng nghe rất rõ ràng, y không đoán sai.
“… Thật sao? Vậy thì phải cảm ơn Lục lão gia rồi, ngài ấy làm người tốt sẽ có hảo báo.” Mã Võ không nén được niềm vui trào lên đầy bụng, lời nói cũng khó nén run rẩy.
Vương bá nhìn y một cái, kỳ thật Vương bá không ghét bỏ gì Mã Võ, khác với ông cha bét nhè của y, tiểu tử này coi như phúc hậu giỏi giang, “Lục lão gia dặn ta, bảo cậu tối nay qua đó một chút, ông có lời muốn nói với cậu.”
Mã Võ giật mình, “… A, được.”
Hôn sự này có thể kết thúc như vậy, đúng là ngoài ý muốn. Tiễn Vương bá đi rồi, tâm trạng Mã Võ khỏi nói vui mừng bao nhiêu, y muốn báo ngay cho Phụng Nha biết. Lúc quay người lại, nhìn thấy cha Mã ủ rũ chán chường mất hết sức lực co trong góc tường, bộ dáng chịu đả kích không còn tinh thần, lúc này hơi rượu dâng lên làm ông càng thêm say.
Mã Võ cũng không rõ cảm xúc trong lòng, hồi lâu, y lặng lẽ tới cõng ông lên.
Mã Võ ăn cơm tối xong thì đi tới Lục gia, trên đường, y đã suy nghĩ xong lời cảm ơn, ai biết tới cửa, ông chú canh cửa nói với y lão gia chưa ăn cơm xong, dặn y có tới thì dẫn sang phòng bên viện đông đợi.
Mã Võ chỉ đành theo ông sang đó chờ đợi.
Sau đó không biết đã qua thời gian ăn mấy bữa, bất giác sắc trời đã tối đi, Mã Võ thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc đang suy nghĩ sao còn chưa tới, thì mơ hồ nghe được tiếng bước chân.
Mã Võ vội đứng lên.
Cửa mở ra, Mã Võ tươi cười, nhưng sau khi nhìn rõ người tới, y lại ngẩn ra.
Một người y hoàn toàn không quen biết đang thong dong bước vào phòng, vừa tràn đầy hứng thú khẽ cười nhìn y.
“Xin chào.” Người tới đại khái khoảng chừng ba mươi, quần áo quý giá, khí độ bất phàm.
Mã Võ gật đầu, “…”
“Tên Mã Võ đúng không?” Người tới luôn cười, dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn được người yêu thích, “Ta là Hoa Phụng Tường.”
Mã Võ ừ một tiếng, y không rõ tình huống lắm, vì thế không biết phải làm sao.
Người tới chính là Hoa Phụng Tường.
Còn về tại sao hắn lại xuất hiện ở đây vào lúc này, vài người nào đó đã hiểu rõ.
Hắn tỉ mỉ kín đáo đánh giá tên nhà quê Mã Võ đang gần ngay trước mắt, nhìn y đã rơi vào lưới do mình thiết kế mà vẫn chưa phát giác gì, hắn không khỏi mỉm cười, bước tới cạnh bàn ngồi xuống, “Không nhớ ta sao? Chúng ta đã gặp qua một lần,” Nhìn gần, tên này cũng không tệ, đặc biệt là khi đi kèm với biểu cảm ngơ ngẩn.
Mã Võ có vẻ như mới nhớ ra, “A, ngài là hôm đó…”
Hoa Phụng Tường vui vẻ nói: “Không sai, ngươi nhớ ra rồi?”
Mã Võ có chút lúng túng, không hiểu sao lại còn thêm quẫn bách, nam nhân này cười như thế, không biết hắn có gì mà cao hứng, y lại không nhịn được nhìn nhìn sắc trời.
“Ngươi đang chờ người?” Hoa Phụng Tường thản nhiên.
Mã Võ nhìn hắn một cái, “Phải, là Lục lão gia bảo tôi tới.”
“Là ông ta bảo ngươi tới? Biết là vì chuyện gì không?” Hoa Phụng Tường dường như rất kinh ngạc, “Theo như ta biết, người nhà đó trời tối là ngủ, họ đã ngủ rồi.”
“A?” Mã Võ sửng sốt.
Hoa Phụng Tường mắt không chớp nhìn y, sau đó chậm rãi, híp lại đầy tà khí.
“Mã Võ.”
Mã Võ vô thức đáp, “A?”
“Thật không biết bảo ngươi tới làm cái gì sao?” Dáng vẻ Hoa Phụng Tường đột nhiên vô cùng nghiêm túc, “… Là bảo ngươi tới ngủ với ta.”
Hoa Phụng Tường vừa nói vừa tỉ mỉ nhìn người đối diện, hắn thấy được y tựa hồ hoàn toàn không hiểu được câu mình nói với y, sửng sốt nhìn mình.
Cũng đúng, ha ha, đối với y mà nói, loại chuyện này quá khó để lý giải.