Bọn họ hoàn toàn không ngờ được gia thật sự cưỡng ép nam nhân kia, huống chi hôm nay nam nhân nhà quê đó đã tiều tụy tới mức không ai muốn nhìn.
Trong đầu gia đang nghĩ gì thế?
Trong đầu Hoa Phụng Tường chẳng có gì.
Lúc này hắn đã giải phóng dục vọng xong, sau khi tiểu tử Lôi Thanh chết tiệt kia đột nhiên chạy vào rồi bị hắn đuổi ra, người dưới thân đã đần thộn ra.
Hoa Phụng Tường nghĩ, đại khái là không chịu nổi đi, hắn nhớ lại bộ dáng nam nhân này nhục nhã muốn chết khi đó, rồi như phát điên chống cự, khiến Hoa Phụng Tường phải tốn khá nhiều sức mới áp chế được.
Y sợ người khác biết đến vậy sao? Hoa Phụng Tường câm nín, chẳng qua nghĩ thì nghĩ, động tác của Hoa Phụng Tường vẫn không chút chần chừ, thân thể nam nhân này giống như miếng nam châm cứ hít hắn dính vào, nhưng nhìn Mã Võ bất động, Hoa Phụng Tường đột nhiên có suy nghĩ tạm thời nhịn một chút, phải biết nếu theo cảm giác hiện tại của hắn, tuyệt đối sẽ không dừng lại như vậy.
Hoa Phụng Tường cuối cùng cũng buông Mã Võ ra, hắn đứng dậy chậm rãi mặc quần áo, trong hỗn loạn, quần áo hắn cũng bị xé rách vào chỗ, hắn tùy tiện che lại.
Sau lưng không có chút động tĩnh, Hoa Phụng Tường quay lại nhìn, “Ừm… đừng quên, chuyện thay muội muội cậu vào động phòng, cậu chỉ có hai ngày suy nghĩ.”
Mã Võ ánh mắt đờ đẫn thoát lực bất động mơ màng nhìn nóc phòng.
“Thật ra thì chẳng qua cũng chỉ là làm chuyện này thôi mà, không phải cậu cũng đã làm qua rồi sao?”
Hoa Phụng Tường nói xong chờ một chút, phát hiện Mã Võ không phản ứng gì, bất mãn nhíu mày.
Thôi vậy, tạm thời chờ hai ngày, hắn đoan chắc nam nhân cuối cùng cũng không thoát được khỏi lòng bàn tay hắn, đến khi đó coi như đã được thỏa nguyện.
Hoa Phụng Tường nghĩ thế, hoàn toàn không nhận ra sự cố chấp của mình đối với người này đối với chuyện này. Không sai, ngủ đã ngủ không biết bao nhiêu lần rồi, còn có gì nhất định phải động phòng với y? Nhưng Hoa Phụng Tường chính là muốn nhìn bộ dạng người này trong tân phòng, ai quy định không thể chứ? Lại có ai dám quy định cho đại thiếu gia này cái gì không thể.
Hai ngày sau, liền có hai nha đầu tới tiểu viện nhỏ này.
Họ mang tới quần áo đỏ mới tinh, còn sai người bưng một thùng tắm vào, lúc này, mấy thứ đó đều đặt trong phòng Mã Võ. Mà từ sau khi Hoa Phụng Tường đi khỏi đêm đó, Mã Võ gần như không ngủ cũng không ăn gì, hai ngày rồi, Mã Võ bây giờ đã thảm không nỡ nhìn.
Mã Võ nhìn bộ đồ đó.
Không ai biết sự tuyệt vọng trong lòng Mã Võ lúc này, y không còn mặt mũi để sống, y không thể tưởng tượng nổi sau khi bị người khác nhìn thấy khi đang bị nam nhân kia cưỡng ép, thì mình rốt cuộc còn được xem là cái gì. Người kia còn ép buộc y phải động phòng với hắn, y còn là nam nhân sao? Tại sao y phải gặp chuyện này?
Quần áo là do sư phụ nổi tiếng thành Thái Nguyên may, làm rất tỉ mỉ, tinh tế cẩn thận, đẹp đẽ rực rỡ, hoàn toàn trái ngược với bộ đồ trải qua đêm trước càng thêm rách nát không thể che thân trên người Mã Võ. Hồi sau, Mã Võ đột nhiên như phát điên bước tới giật lấy nó liều mạng xé.
Mã Võ càng xé càng thù hận bi phẫn không kìm được, nhưng, y lúc này toàn thân vô lực làm sao xé nổi, cuối cùng, y run rẩy toàn thân ngừng lại. Trong con mắt đờ đẫn khô cằn chậm rãi chảy xuống dòng nước mắt.
Mã Võ hận, y thật sự muốn lao ra ngoài, tìm nam nhân kia bất chấp tất cả liều mạng với hắn. Nhưng, Mã Võ biết, y không có biện pháp, y nghĩ tới Phụng Nha, nếu y làm thế, họ sẽ đối phó cô thế nào? Muội muội đơn thuần non nớt, cô làm sao ngờ được trên thế gian này lại có súc sinh trong ngoài bất nhất như Hoa Phụng Tường, cô sẽ bị hủy.
Bất kể thế nào không thể để người đó chạm vào Phụng Nha!
Hồi sau, Mã Võ yên lặng lau nước mắt, y nhìn thùng gỗ kia, nước bên trong đã lạnh, y run rẩy cởi quần áo của mình.
…
Mấy hôm nay, Mã Võ không dám nhìn Đại Lý, kỳ thật thái độ Đại Lý đối xử với y đã trở nên mờ ám hơn. Hắn không biết dự định và tâm ý của gia, đối với hạ nhân như hắn, đương nhiên cẩn thận vẫn hơn.
Nhưng trong ánh mắt kín đáo khi nhìn Mã Võ chính là khinh bỉ và xem thường, đương nhiên Đại Lý quả thật cũng coi khinh Mã Võ, trong sự coi khinh này còn xen tạp một chút quan sát đầy khó hiểu và không diễn tả được, nhưng bất kể ra sao, cho dù đánh chết hắn, Đại Lý cũng không tin gia có nửa phần thật lòng với người này.
Nhưng hôm nay thấy Đông Mai và Trân Châu mang tới bộ đồ đỏ và thùng tắm, hắn tò mò thăm dò liền bị quở trách ngay.
Trân Châu lạnh lùng nói, “Chuyện ngươi không nên biết thì đừng nghe ngóng, ngươi là người cũ trong phủ, còn không hiểu quy củ sao?”
Đại Lý vội đáp lời rồi theo sau mang quần áo và thùng tắm vào trong. Đông Mai và Trân Châu nhìn chằm chằm nam nhân đó. Mà đột ngột thấy hai nữ tử trẻ tuổi, Mã Võ nhất thời căng thẳng toàn thân cứng đờ, mặt cũng đỏ lên, y cuối đầu luống cuống che đậy quần áo rách nát trên người.
Trân Châu và Đông Mai nhìn nhau không nói gì, sau khi đưa xong quần áo và nước tắm, thì quay đi đóng cửa lại ra ngoài ngồi trên lan can gỗ cạnh cửa.
Đại Lý cũng tránh ra xa.
Không ngờ một lần đợi mất hơn một canh giờ, trong phòng không có chút âm thanh nào, cuối cùng Trân Châu không chờ được, nói với Đông Mai, “Đông Mai tỷ tỷ, sao tỷ không đi xem thử đi, chậm trễ chuyện của gia, chúng ta phải chịu khổ đấy.”
Đông Mai không biết sao đỏ mặt một chút, nói, “Sao muội không đi đi.”
Trân Châu nghĩ nghĩ, đứng lên, “Đi thì đi, muội không dám chọc gia tức giận!”
Trân Châu nói rồi bước qua mở cửa, không ngờ lại thấy Mã Võ bất động ngồi trong thùng nước, dưới đất là quần áo, thấy cô xông vào, Mã Võ giật mình hoàn hồn, co cụm trong nước.
“Ê, sao lại thế này?” Trân Chậu vội chạy qua nhặt quần áo lên, tức giận, “Cái thứ không biết tốt xấu, ngươi muốn liên lụy hai ta bị mắng hay sao?” Cô nhìn kỹ bộ đồ, cũng may không dơ không rách.
Mã Võ nghẹn họng trân trối, y không dám nhìn Trân Châu, rụt rè nói không nên lời. Đông Mai lặng lẽ đi vào đứng một bên.