Điểm dừng chân trước bảng hiệu Khuynh Thành lâu- ban đầu chỉ là một thanh lâu cũ kĩ đã xuống dốc được một vị thần bí mua lại và sau vài tháng đã phất lên như diều gặp gió càng ngày càng phát triển cho đến bây giờ, nhìn thấy lệnh bài đen in đóa mạn châu sa hoa đỏ rực, một nữ nhân dáng người thanh mảnh, ngực như ẩn như hiện sau lớp sa tanh mỏng manh cả người tràn đầy hương khí, ỏng ẹo chạy đến, giã lã ôm lấy Khuynh Nhã cười nói, rồi bí mật hạ giọng nói nhỏ:
- Vị công tử tuấn tú, ngài là lần đầu tiên đến phải không, ta bảo đảm tới một lần là cả đời khó quên à nha!
- Chủ tử, mời đi theo ta!
- Hảo, mỹ nhân.
Khuynh Nhã cũng cười cợt nhã, ôm lấy nữ tử ấy vào lòng, rồi bước theo nàng tiến vào cửa chính.
Nử tử ấy dẫn lên một gian phòng xa hoa trên tầng cao nhất đầy thanh nhã, thể hiện sự tôn nghiêm, không ủy mị, đầy dụ dỗ mê hoặc như tầng dưới. Thanh lâu này khác với những nơi khác, không ép buộc nữ tử bán thân khi tới tuổi trường thành. Thu nhập lại khá cao, những nữ tử có thể lựa chọn bán mình năm năm nếu muốn rời đi sẽ trả khế ước trừ đi số tiền bán mình lúc trước ngoài ra còn được cho thêm khoản phụ cấp, còn nếu ở lại cũng được, sẽ lựa chọn tiếp tục bán thân hoặc bán nghệ không bán thân.
Bước vào phòng, nữ nhân nãy giờ dán vào Khuynh Nhã, khôi phục lại bộ dáng bình thường, chấp hai tay đầu hạ xuống nghiêm túc, kính lễ.
- Lệ Nương, bái kiến chủ tử! Các vị đường chủ đẫ đến đang ở bên trong ạ!
- Ừ! Ngươi lui ra đi!
Khuynh Nhã đi vào bên trong, lúc này tọa lạc trên ghế là bốn kiểu nam nhân khí chất khác nhau, đều khoác lên người bộ thanh lam y nhạt, búi tóc một nửa được cố định bằng một sợi ruy băng cùng dây lưng trên eo mỗi người là mang màu sắc khác nhau tượng trưng thân phận khi thấy nàng bước vào đồng loạt hướng nàng hành lễ.
- Thanh Ảnh! Tử Ảnh! Kim Ảnh! Dạ Ảnh! Tham kiến tiểu thư.
Lúc đó nàng lười ban biệt hiệu, chỉ dùng những màu sắc thích hợp với họ rồi đặt tên.
Người gọi Thanh Ảnh thân hình cao lớn thuộc dạng lưng hùm vai gấu, mặt mày lại đầy cương trực đôn hậu. Tử Ảnh lại có khuôn mặt khá ma mị, ánh mắt tỏa ra mùi thích tính kế giảo hoạt như hồ, nếu không phải mặc nam trang sẽ không phân biệt rõ giới tính. Người thứ ba Kim Ảnh, lần đầu gặp, mang danh thổ phỉ nhưng toàn thân đều mang vàng như nhà giàu mới nổi, cuối cùng là Dạ Ảnh thần thần bí bí, lúc nào cũng một bộ mặt lạnh lẽo băng hàn, tính tình lãnh đạm như người ta thiếu nợ mười tám đời nhà hắn nàng còn định đặt tên là đầu gỗ mặt băng nữa cơ, nhưng người này võ công biến thái nhất trong ba người lúc trước nàng cũng đánh không lại chỉ có dùng độc không chế hắn.
Chính nàng cũng không hiểu những người này tại sao một lòng theo nàng, họ chỉ thua nàng về phần độc dược thôi mà nàng cũng cho rời đi mà.
- Cực khổ cho mọi người rồi. Mặc dù ta đến kinh thành nhưng những việc các ngươi đang làm vẫn cứ tiếp tục, không thay đổi. Mỗi tháng ta sẽ đến đây một lần, còn những ngày khác nếu có chuyện trọng yếu hãy cử người đến Khuynh Sắc viện tại Quân phủ tìm ta.
Sau khi bàn bạc mọi thứ xong rồi nàng lại nhàn rỗi đi đến muốn chọc Dạ Ảnh!
- Dạ Ảnh yêu dấu, ngươi cứ giữ bộ mặt này thì đến ngày tháng năm nào mới thành thân được.
Ngươi học Thanh Ảnh kìa không những thành thân mà con cũng có đấy, còn không thì Tử Ảnh, mà thôi suốt ngay cười như hồ ly không đứng đắn. Chậc, ta nói nãy giờ mà mặt ngươi vẫn lạnh đơ thế kia, không thú vị!
Khuynh Nhã giả vờ thở dài, có chút thất vọng ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ trông xuống vũ đài phía dưới.
Ba người còn lại thì trên trán xuất hiện ba vạch đen, nằm cũng trúng đạn là đây, khi không bị lôi ra để tăng nhã hững, đáng đời Dạ Ảnh suốt ngày trưng bộ mặt ấy.
Lúc này ngoài cửa vang lên từng tiếng gõ, một gã sai vặt lên tiếng bẩm báo.
- Lan Khuê cô nương bị trật chân, không lên sân khấu biểu diễn được. Khách quan đang làm ầm lên ở dưới ạ!
Khuynh Nhã nghe gã sai vặt nói xong liền thắt mắc
- Lan Khuê? Đầu bài?
Tử Ảnh hiểu ý của cô liền lên tiếng đáp, rồi đưa ra biện pháp giải quyết
- Phải á, là đầu bài ở Khuynh thành lâu chúng ta. Chủ tử hay là nên đền bù cho khách miễn phí rượu hôm nay rồi biểu diễn thêm tiết mục khác trấn an.
- Tử Ảnh nói cũng đúng. Chủ tử! Hay là chúng ta làm vậy đi!
Kim Ảnh suy nghĩ một lát rồi cũng tán đồng ý kiến của hắn.
Nàng nhìn bọn họ chỉ cười không đáp.