Vào lúc Quân Như Thủy mất kiên nhẫn thét lên tránh ra, cánh tay phải cũng giơ cao lên, sẵn tiện muốn ban một cái tát vào người Vô Ưu. Thân ảnh mặc áo choàng màu tím kia cũng không còn thong thả đứng ngoài xem cuộc vui nữa.
- Mọi người tụ tập đông vui quá nhỉ! Như Thủy, muội đang làm gì thế hả?
Âm thanh nhẹ nhàng, bông đùa, cợt nhã nhưng lại khiến người ta không khỏi sợ hãi. Một đám người hầu vội tách ra hai bên. Cái tay nàng ta đang giơ cao cũng dừng lại giữa không trung, hốt hoảng, quay người lại, bộ dạng sợ bản thân nghe lầm. Bởi âm thanh biệt tích hơn hai năm trời không nghe thấy, có phần xa lạ lại vô cùng quen thuộc, trong đêm tối thanh tịnh, dường như đặc biệt rõ ràng.
- Ca.. tứ ca? Huynh trở về khi nào vậy?
- Muội sao thế không hoan nghênh ca à?
- Không, sao có thể, muội.. muội là vui quá nên..
Quân Như Thủy từ hốt hoảng chuyển sang kinh sợ. Phải nàng có phần sợ vị tứ ca Quân Vô Trạch cùng nàng mới là ruột thịt này. Quả thật so với đại ca Quân Mộ Hiên nàng lại không thân cận bằng.
Đâu cũng có nguyên do, từ khi nàng ta bắt đầu hiểu chuyện, vị tứ ca không biết tại sao cũng thay đổi tính tình, bộ dạng thì cười như gió xuân, tuấn tú phong nhã tưởng như dễ thân cận ấy nhưng ánh mắt lúc nào cũng thâm trầm, dọa người, nụ cười chưa từng đạt đáy mắt.
Quân Như Thủy sau giây lát hồi hộp, lại bình tĩnh chuyển sang nghi hoặc. Tứ ca trở về khi nào, cớ gì giờ này xuất hiện ở đây.
- Mà ca sao..
Nàng ta định mở miệng hỏi ra nghi hoặc của bản thân thì lại thêm một âm thanh hùng hồn, sang sảng đầy nội lực.
- Có chuyện gì xảy ra ở đây, ta nghe nói có tặc phỉ lẻn vào? Tiểu tử đáng chết kia ngươi về khi nào đó?
Người mặc thường phục xanh, khoác áo choàng đen, cổ lông chồn bước chân mạnh mẽ, vững vàng từng bước tiến vào nội viện. Người này chưa hiện thân đã nghe âm thanh từ xa, sau khi bước vào cũng hết sức kinh ngạc, sự vui mừng xen lẫn chút nghi hoặc khi thấy Quân Vô Trạch rời nhà đi vài năm nay đột ngột trở về, lại xuất hiện ở viện của tam nữ nhi.
Bên cạnh theo ông đuổi tới không ai khác là Hà Tịnh Nhu, Quân Mộ Hiên cùng Quân Như Tuyết.
Còn về phần tiểu Vô Ưu và tiểu Lạc từ khi nam tử nhã nhặn, mang cảm giác như gió xuân kia xuất hiện đã sửng sờ, hai mắt không tiếng động nhìn nhau, nhưng cũng thầm cảm ơn nhờ vậy mà Quân Như Thủy không ỷ thân phận, làm càn xông vào khuê phòng của Quân Khuynh Nhã.
Tiếp đó lại thêm một đám người tiến vào mà dẫn đầu là đại tướng quân Quân Mộ Trì.
Tiểu Vô Ưu như nhìn thấy cứu tinh, không đợi mọi người kịp hoàng hồn, lanh trí chạy lại ôm đùi ông, hai mắt long lanh, giọng nói mang theo làm nũng, cũng mang theo chút uất ức, gọi:
- Phụ thân!
Chân mày khẽ nhíu, trầm giọng hỏi:
- Tiểu Ưu Ưu, con sao vậy? Nói cho phụ thân là ai bắt nạt tiểu nhi tử nhà ta?
Vô Ưu còn chưa kịp nói gì, Quân Như Thủy sau khi phục hồi tinh thần lại bèn giành lên tiếng trước.
- Phụ thân, con chỉ có ý tốt, nghe nói có hắc y nhân, ồn ào đến như vậy, mà tam tỷ không ra, con e.. lại nghe Ưu nhi đệ đệ nói, tam tỷ bệnh nên nữ nhi chỉ muốn vào xem.. Không ngờ lại nháo ra vậy!
Quân Mộ Trì bỗng nhiên tức giận trừng mắt nàng ta:
- Như Thủy, phụ thân có hỏi con sao, càng ngày càng không có chút phép tắc?
- Con..
Quân Như Thủy, bặm môi, há to miệng muốn nói gì nhưng đành ngậm chặt. Ánh mắt ủy khuất, giả vờ đáng thương, ngoan ngoãn cúi đầu không lại lên tiếng.
Quân Mộ Trì bất mãn trước Ngũ nữ nhi, rồi từ ái quay sang nhìn Vô Ưu.
- Lời của Ngũ tỷ của con đúng chứ!
Tiểu Vô Ưu nhìn nhìn Quân Mộ Trì rồi lại nhìn Quân Như Thủy, ánh mắt lướt qua mọi người, môi nhẹ bĩu một chút rồi chỉ cúi đầu dạ một tiếng. Biểu tình trầm lặng, ngoan ngoãn không thèm cáo trạng phản bác, khiến nô hầu, thị vệ càng có thiện cảm bao nhiêu thì hình tượng của Quân Như Thủy càng xuống dốc bấy nhiêu.
Quân Mộ Trì nhíu hàng lông mày hét lên một tiếng.
- Tôn Trực? Ngươi kể.
- Dạ, mạc tướng có mặt! Dạ, mọi chuyện..
Người Quân Mộ Trì điểm danh không ai khác chính là vị đại thị vệ kia, chức hàm thiếu tướng một người chính trực, thẳng tính, có gì nói đó không thêm không bớt. Ông không hỏi con trai thứ Quân Vô Trạch, không phải không tin mà bởi không muốn gây mất tình cảm huynh muội trong nhà.
Càng nghe đến gần đoạn sau, sắc mặt ông càng tối, người xung quanh sợ tai bay vạ gió lặng lẽ lui dần ra xa.
Đúng lúc ông định phát tác, âm thanh két, cạch, cửa phòng mở ra. Mọi người đồng loạt quay đầu, một thân ảnh mảnh mai, chỉ mặc trung y, khoác áo choàng rộng màu hồng cánh sen, tóc dài xõa tung phía sau, không chút phấn son, nhưng khuynh thành tố sắc đột ngột xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Chỉ lẳng lặng đứng, khiến người mơ màng, nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng khí chất phiêu dật phát ra khiến người khác không dám khinh nhờn.
- Khụ! Sao mọi người lại tụ tập đông ở đây thế. Phụ thân! Xảy ra chuyện gì sao ạ?
Người hồi phục lại trước tiên là tiểu Lạc, cô nàng thở ra một hơi, che giấu sự mừng rỡ toát ra trên mặt, chạy nhanh lại đỡ Khuynh Nhã đi về phía Quân đại tướng quân.
Chân nhẹ bước, môi khẽ nâng, ánh mắt trong suốt, Khuynh Nhã cũng không quên lướt thoáng qua những gương mặt đang hiện diện trong viện nàng vào đêm khuya. Nhìn trăng trên cao, nàng trầm ngâm nghĩ giờ này cũng không còn sớm đã sắp qua canh ba mà lại nhộn nhịp như vậy. Hầu như toàn bộ thành viên trong phủ đều tụ hội cả hôm nay.