• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả thật, khi bọn họ đi về hướng đấy đột nhiên lóe lên một bóng màu đen rất nhanh liền biến mất, cũng khiến lòng người hoang mang.

Lúc này đây, ở một viện phía Đông, đèn trong căn phòng này đã tắt, một vài ánh sáng loe lói do ánh trăng chiếu rọi. Bóng người đi qua đi lại, hình như tâm trạng vô cùng bất an.

- Tiểu thư, sao người vẫn chưa trở về nữa?

Người này không ai khác chính là tiểu Lạc, mặc dù biết Khuynh Nhã ra ngoài có việc, nhưng nửa đêm gần sáng, cô thức dậy vẫn chưa thấy tiểu thư nhà cô trở về, nên trạng thái lúc này vừa bồn chồn vừa lo sợ.

Ngay tại thời điểm như vậy, bên ngoài lại đèn đuốc sáng trưng, hàng loạt tiếng ồn vô thanh vô thức, kinh động đến cô cùng các viện xung quanh.

- Các ngươi qua bên kia lục soát. Cẩn thận từng ngõ ngách cho ta, không được để xót bất kì chỗ nào.

- Dạ rõ!

Tiểu Lạc ngày càng kinh hoàng hơn khi tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần về phía Khuynh Sắc viện của các cô.

- Cốc cốc cốc!

- Ai.. ai đó?



- Tiểu Lạc, là đệ, tiểu Ưu ạ!

Ngay cả tiểu Ưu cũng bị làm cho tỉnh giấc, việc đầu tiên bé làm chính là chạy qua xem Nhã tỷ tỷ của bé như thế nào. Nhưng không nghĩ đến tiểu Lạc tỷ lại lên tiếng.

Trong lúc bé mài mò suy ngẫm, một cánh tay từ trong phòng ló ra liền ôm trọn người bé đem vô phòng, cửa cũng lập tức đóng lại. Thật may không ai nhìn thấy nếu không thì quả thật khả nghi.

- Á!

- Suỵt! Là tỷ!

- Lạc tỷ, tỷ làm gì một bộ thần bí vậy? Khuynh Nhã tỷ đâu?

Hai âm thanh xì xầm to nhỏ trong phòng, cho đến khi tiếng đập cửa ầm ầm ở phía bên ngoài viện mỗi lúc một lớn hơn, rõ hơn.

Bốn mắt nhìn nhau, tim đập cũng nhanh hơn, cảm thấy đặc biệt hãi hùng, từng tiếng vang lên cảm giác như chuông đoạt mệnh, khiến hô hấp họ ngày một rối loạn.

Tiểu Lạc cũng biết nếu việc Khuynh Nhã nửa đêm nửa hôm không ở trong phòng, bị cả phủ biết, sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiết, dù muốn giấu cũng giấu không được, lại thêm bọn người đại di nương luôn có ý xấu, như hổ rình mồi.

Nhưng cũng không thể làm gì khác hơn, chỉ đành cầu nguyện, dẫu sao cũng là khuê phòng, thị vệ nói thế nào cũng là nam nhân, có lẽ bọn họ cũng không tự tiện xông vào.

- Két! Cạch!

Thế là nàng đi ra ngoài ứng đối, giữ một thái độ bình tĩnh, tâm không loạn khí không suyễn nhất có thể. Nhìn thấy một số người đi về phía này, nàng điềm nhiên, ra bộ kinh nghi, đứng ra chặn lại một người.

- Vị tiểu ca, không biết có chuyện gì xảy ra? Sao mà ồn ào quá vậy?

- À, có một hắc y nhân chạy về hướng này, bọn ta lo sợ sẽ làm hại đến người trong phủ, cho nên sai người lục soát, truy đuổi.

- Hắc y nhân? Bộ dạng hắn như thế nào?

- Ầy da, cái này chúng ta nào có biết. Nói cho cô biết cũng được, là Tùy nhi của Lan Thủy viện, hét toáng lên nói có tặc nhân, chúng ta truy tung cả buổi có thấy cái bóng ma nào đâu. Đúng rồi, không biết viện của tam tiểu thư có gì khác lạ không, để ta còn về báo cáo với Tần đại thị vệ.



- Không..

Ngay khi tiểu Lạc định nói không có chuyện gì hết, để bọn họ đi nơi khác tìm thì một bóng lục y nhẹ nhàng yểu điệu từ xa đi tới. Đúng như ngạn ngữ xưa thường nói sợ chuyện gì chuyện đó tới. Tiểu Lạc thầm nghĩ:

- Các ngươi là mũi chó, thật rãnh rỗi, đã giờ này rồi không ngủ lại còn muốn gây chuyện thị phi!

Thấy ả ta cứ một đường đi thẳng, không xem ai ra gì, một dạng muốn tiến vào trong, tiểu Lạc hoảng hốt không thể không chạy lên trước ngăn cản.

- Ngũ tiểu thư, xin hỏi ngài muốn làm gì. Tiểu thư nhà ta đã ngủ.

- Tiện tì, tránh ra! Cả phủ đều loạn như này rồi chẳng lẽ tỷ ấy còn ngủ được sao? Ta là lo lắng, chỉ sợ tỷ ấy bị tặc nhân làm hại, nên đến xem sao? Sao.. ngươi cứ.. một mực chắn trước cửa, ta là muội muội vô phòng tỷ tỷ thì có gì đâu.. không phải tỷ ấy đã xảy ra chuyện chứ? Chẳng lẽ.. ngươi đây là rắp tâm muốn hại chủ tử? Người đâu, mau vào phòng xem tam tiểu thư có sao không.

- Ai cũng không được phép vào! Ngươi! Ăn nói bậy bạ. Tiểu thư nhà ta chính là.. bị cảm phong hàn, khó khăn lắm mới ngủ, ta không muốn tiểu thư bị quấy rầy. Mời ngũ tiểu thư ngày mai hãy quay lại thăm!

- Bệnh? Người đâu mau mời đại phu. Người làm muội muội như ta càng phải vào xem mới an lòng, ngươi yên tâm ta chỉ vào liếc một cái sẽ không kinh động.

- Không được! Các người..

Quân Như Thủy một bộ tỷ muội tình thâm, khiến ai nấy đều đồng tình, chuyển sang nghi ngờ nàng. Tiểu Lạc gấp quýnh không biết phải giải quyết sao, vì cô dẫu sao chỉ là nha hoàn, ả ta lại là ngũ tiểu thư.

- Nhã tỷ tỷ đã nghỉ ngơi, người của ngũ tỷ đây là muốn làm gì?

Quân Như Thủy nhíu mày, thấy từ bên cạnh đẩy cửa đi ra lại là một đứa nhóc, nàng ta nhớ phụ thân đã nhận nó làm con nuôi. Nàng ta khi đó trong phòng còn khinh thường cười lạnh. Hiện tại trông thấy, quả thật hơi kinh, không nghĩ tới khí thế lẫm liệt oai vệ lại phát ra từ trên cơ thể của một đứa nhỏ.

- Ai là ngũ tỷ của ngươi, đừng có mà kêu loạn!

Quân Như Thủy bực bội thằng nhóc đột nhiên xông ra, lại liếc nhìn về đám thị nữ của mình ánh mắt như thông cáo: - Các ngươi còn đứng đần ra làm gì, có mỗi đứa nhóc, và một đứa thị nữ cũng không làm gì được.

Bỗng một tiếng a vang lên, tiếp đó là giọng nói ngây thơ, ngọt ngào khác xa với khí thế mà đứa nhỏ xuất ra khi nãy.



- A, lạ thật, Tiểu Lạc, nghĩa phụ của ta là Quân tướng quân, Nhã tỷ cũng là tỷ của ta. Nàng ta lại là muội muội của Nhã tỷ tỷ. Đúng chứ?

- Ờ, dạ đúng, tiểu thiếu gia. Tiểu Lạc không biết trong hồ lô của đứa bé này định bán thứ gì, nhưng cũng rất phối hợp tiếp lời.

- Nhưng sao ta gọi là ngũ tỷ, nàng ta lại nói ta gọi sai. Chẳng lẽ tỷ ấy xem thường lời nói của nghĩa phụ, hay căn bản tỷ ấy không phải con của nghĩa phụ?

Xung quanh đột ngột lạnh ngắt như tờ, chỉ còn âm thanh của tự nhiên nào là tiếng gió hú, tiếng lá cây va chạm, đung đưa phát ra từng hồi xào xạt, ngay cả tiếng ếch nhái, cũng đặc biệt rõ.

- Ngươi! Ăn nói bịa đặt! Thứ điêu dân như ngươi cũng vọng tưởng trèo cao Quân tướng phủ. Phụ thân ta thương tình nói vậy, ngươi lại tự cho bản thân thật là thiếu gia của cái phủ này?

Người hầu lẫn thị vệ đang đứng xung quanh bất giác cau mày không vui xen lẫn khinh thường. Bọn họ không ngờ vị ngũ tiểu thư thường ngày đoan trang, dịu dàng lễ độ, lại có bộ mặt dữ tợn, như người đàn bà chanh chua, đã vậy còn so đo với một đứa nhỏ.

Hình tượng Ngũ tiểu thư trong lòng họ dường như sụp đỗ hoàn toàn.

* * *

Mình sẽ tranh thủ ra tiếp các bạn ủng hộ đón xem nhé! Một tuần mình sẽ ra vào tối thứ 4 hàng tuần.

Có ý kiến hoặc mong muốn gì các bạn cmt bên dưới nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK