- Tiểu Thư, điểm tâm của ngài! Nô tì đi pha hồng trà cho người! Nô tì đi lấy sách của ngài..
- Thư Bích, được rồi, nghỉ tay đi. Cùng ăn đi. Không phải đã nói với em rồi sao? Em xem tiểu Lạc nha đầu kia từ khi em đến nhàn đến ngu người rồi.
- À, dạ!
- Tiểu thư, người lại chê cười ta!
Thư Bích lẳng lặng hâm mộ nhìn tiểu Lạc hờn dỗi cùng tiểu thư hỗ động, "bình đẳng" "người nhà" đó là những điều tiểu thư đã nói, nghe thật phi lý, không tin nổi vào tai nhưng lại khiến nàng ấm áp, giây phút tiểu thư cứu nàng từ tay Thân ma ma bản thân nàng như trúng tà, không biết vì lý do gì lại cảm thấy vị trước mắt quen thuộc thân cận, tình nguyện phục tùng vào sinh ra tử vì cô.
Còn Quân Khuynh Nhã nhìn Thư Bích bồi hồi nhớ lại ngày hôm qua, sau khi đại ca Quân Mộ Hiên rời đi, nàng đã kêu tiểu Lạc dẫn Thư Bích vào phòng.
Thư Bích rõ ràng nhỏ tuổi hơn nàng nhưng luôn trầm ổn, nghiêm cẩn bộ dáng đại nhân làm tròn bổn phận trung thành và tận tụy sợ nàng không quen được người khác hầu hạ, quyết định không gả, một đường bận rộn, xử lý mọi việc chu toàn nhưng sống lại một đời dù nàng không nỡ, lại càng không muốn đời này nàng ấy lại bị mình liên lụy, tiếp tục bước đi như thế, mà không có sự lựa chọn nào khác.
- Thư Bích, đây là một trăm lượng cùng giấy bán thân, ngươi có thể cầm nó rời khỏi Quân phủ, thoát khỏi thân phận nô tịch, kiếm một chỗ an thân đi.
Nói rồi nàng nhẹ nhàng đặt đồ vào tay Thư Bích.
Bịch!
- Thư Bích ngươi làm gì vậy? Sao lại quỳ?
Nàng có phần hốt hoảng không ngờ tới, thân hình gày gò trước mặt nhưng ánh mắt vô cùng kiên định của tiểu cô nương.
- Nô tì tạ ơn tam tiểu thư chiếu cố nhưng số tiền này quá lớn, nô tì lại không công lao đáng nói xin từ chối nhận. Từ khi người bằng lòng tin tưởng giúp nô tì thoát khỏi hàm oan từ Thân ma ma, nô tì đã thề đời này chỉ đi theo người không oán không hối, sống chết một lòng trung thành với người. Xin tiểu thư cho nô tì cơ hội được hỗ trợ người!
- Thư Bích, ngươi cần gì phải vậy, chuyện Thân ma ma bị xử phạt, không ngại để ngươi biết vì nó cũng có lợi cho ta, nên ta mới như vậy giúp ngươi, ta cũng không cần ngươi báo đáp gì cả, tự do tìm một chốn nương thân không phải tốt hơn sao? Theo ta có thể gặp nhiều nguy hiểm, tính mạng cũng chẳng còn..
- Nơi nào mà chẳng nguy hiểm chứ ạ? Cuộc đời không dài, nếu làm việc có ý nghĩa, dù phải hy sinh nô tì cũng không thấy hối hận.
Quân Khuynh Nhã lặng người, chăm chú nhìn nha đầu trước mắt thần thái nghiêm túc, chất phát bộ dáng bất đắc dĩ thở dài nghĩ "đây là trọng điểm ngươi nên chú ý sao? Ta rõ ràng để ngươi thấy ta không phải người tốt ngươi vẫn cứ nhất quyết theo ta là sao?"
Trong lúc nàng có phần do dự, giọng nói trêu tức không đứng đắn từ ngoài cửa vọng vào.
- Ôi nha, đệ đến không đúng lúc rồi sao?
Nhìn thiếu niên mỗi lần gặp mặt là một sắc màu diễm lệ thật không dám khen tặng. Rõ ràng ngũ quan tuấn mỹ, chính khí mười phần, lại luôn thích diện phục một thân tao khí, lần đầu gặp là màu tím yêu dị, cứ tưởng do đệ ấy thích màu huyền bí, không nghĩ tới những lần sau đó lúc ẩn lúc hiện lượn lờ trước mặt với những màu sắc khác nhau, tùy theo sắc trời mà thay đổi mỗi lúc một sáng, sáng đến lóa mắt.
Nữ tử như nàng đôi lúc phải phối màu sắc mới dám mặc ra đường, quá sáng cũng không mặc nổi nhưng đệ ấy thì hay rồi, màu sắc nào cũng diện qua một lần, để người ta tắm tắc khôn nguôi là lại ra hình ra dạng bổ mắt người xem, không cảm thấy một chút tục khí trên thân.
Thật là không biết diễn tả như thế nào, lại nói rõ ràng nhìn như một kẻ không đứng đắn, thích xem náo nhiệt nhưng lúc nguy cấp lại khiến người tâm an.
Nàng không nhịn được khẽ liếc, trêu chọc.
- Nếu ta nói phải, đệ sẽ đi sao! Cứ thích nghe lén người khác nói chuyện như vậy.
Quả nhiên Quân Vô Trạch không như lẽ thường thong thả bước vào kéo ghế ngồi xuống như bày tỏ câu trả lời của mình.
- Tỷ à, có cần hiểu rõ đệ như vậy không?
Trầm ngâm giây lát nhớ lại lời Quân Khuynh Nhã mà mình tình cờ nghe được không khỏi nhíu mi, Tam tỷ cùng hắn tuổi tác xấp xỉ còn chưa đến cập kê ánh mắt luôn có chút bi thương, nói về sống chết nhẹ tựa lông hồng thật kì quái, tránh không khí xấu hổ y lại nói tiếp thủ thỉ nhưng người có tai đều nghe được.
- Chỉ là một tiểu nha đầu, tỷ muốn thì giữ bên cạnh cần gì phải lo nghĩ đến vậy. Đã vậy đối tốt với người khác cần gì đem bản thân thành nhân vật phản diện.
Hai nha đầu kia bộ dạng mờ mịch nghe hiểu rồi lại như nghe không hiểu nhìn tỷ đệ hai người người ứng ta đối.
- Tiểu thư và Tứ thiếu gia đúng là tỷ đệ tình thâm.
Lúc này đây bên ngoài ngoại thành một đoàn người quần là áo lượt chậm rãi theo đoàn binh tiến vào Kinh đô.
Một người qua đường ghé vào tửu lâu bên đường, uống vội hớp nước, vẻ mặt đắt chí nói với đám bằng hữu bên cạnh.
- Các ngươi biết tin tức nóng gì không?
Người nọ thấy bộ dáng thần bí của tên miệng rộng như đã quen thái độ bèn theo bản năng tiếp chuyện.
- Hử? Tin gì? Đừng ra vẻ thần bí nữa, nói nhanh đi!
- Hahaha! Các ngươi đúng là cập nhật chậm, sứ thần Phong Chi quốc hôm nay sẽ vào thành đấy!
- Thật? Tin tức chính xác sao?
- Hoàn toàn chính xác! Nghe nói là.. Mau chân xếp hàng đến xem thôi, đợi lát trễ rồi là chẳng có gì để xem.
Tại một tòa khách điếm không xa, một nhân ảnh đang dựa vào trường kỷ đôi mắt nhắm chặt, quanh thân thoang thoảng mang theo vị thuốc nhàn nhạt, một cỗ khí chất có phần lười biếng ôn nhu được toát ra nhưng lại mang theo chút gì đó uy nghiêm khiến người sợ hãi không dám khinh thường.
Một thanh âm có phần vội vã xen lẫn lo lắng sốt ruột lên tiếng hồi báo.
- Khánh Dương công chúa cùng đoàn sứ thần đã an toàn tiến vào nội thành, người yên tâm mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa. Sẽ không ai nghi ngờ việc người tách khỏi đoàn.
Đêm mai còn có cung yến người có thể chống đỡ nổi? Hay là người đến La Vân Lâu trước đi?
- Ta tự có chừng mực, sẽ không chết đâu.
- Chủ tử!
- Được rồi lui đi!
Trăng đêm mai quả thật rất tròn nhưng khiến người phải suy nghĩ.