Khoảng thời gian trong biệt viện này, chẳng có tình tiết nào thay đổi, trừ việc nàng bái Tư Đồ lão quái làm sư phụ và ngoài ý muốn nhận một đệ đệ!
Kiếp trước, nàng bắt gặp ông bị trọng thương, toàn thân là máu lẫn thịt bê bết dính vào quần áo, nằm hấp hối giữa đám cỏ dại gần dưới chân núi, chắc là gặp phải địch thủ, là một bác sĩ chuyên phụ trách chữa bệnh cứu người nên quyết định mang về dốc lòng cứu trị, sau một thời gian dài được trị bệnh cho đến khi hồi phục mới biết ra ông là độc y danh chấn giang hồ, vì muốn báo đáp lại thêm thấy tư chất, căn cơ về y thuật của ta không tồi, ông ngỏ ý nhận ta làm đồ đề truyền thụ độc pháp và võ thuật, ông cũng cho hay nàng cũng là nữ tử duy nhất và cuối cùng trong số đệ tử nhập môn chính thức của mình vì từ khi nổi danh đến giờ đã lập lời thề chỉ thu bốn đệ tử mà ông đã thu được ba đệ tử rồi.
Là một người hiện đại, mặc dù có xem kiếm hiệp cổ trang nhiều, nàng biết lúc này bản thân nên đồng ý nhưng vì không có sở thích về độc, nên nàng từ chối.
Nghĩ lại mọi chuyện kiếp trước vì không hiểu gì về độc dược nên bản thân nhiều lần thập tử nhất sinh, cũng vì thế mà bỏ lỡ đứa nhỏ. Kiếp này tránh sai lầm không may khác tới, nàng không chút do dự bái ông làm sư, sau đó thất thần nghĩ:
- Mình cũng quá hời rồi không những có sư phụ, mà còn thêm ba vị sư huynh, thật hy vọng lần gặp trong tương lai.
Trước khi rời đi, sư phụ đưa cho nàng một mảnh ngọc bội giúp bảo vệ cơ thể bách độc bách xâm. Sau khi ông biết nàng là đích nữ của Quân tướng phủ thì nở nụ cười kì lạ, đáng lý định nói thân phận, tung tích các vị sư huynh cho nàng biết cũng đột ngột im bặt, chỉ ẩn ý nói:
- Bốn sư huynh muội các con cũng sớm ngày gặp mặt thôi, hahaha!
Nói xong rồi quay người rời đi để nàng không hiểu chuyện gì cả.
Còn về vị đệ đệ không biết từ đâu ra là tình cờ nàng quậy hang ổ của bọn sơn tặc sử dùng độc thuật đã học từ sư phụ nhưng vì họ cũng không làm điều gì ác nên nàng tạm tha và giúp họ cải tà quy chính, có nghề nghiệp ổn định, bất ngờ là trong số họ cũng có những người tài nghệ đáng được thán phục, vì chán nản triều đình mà lên núi làm tặc.
Nàng nhớ những người này, sau này làm tay sai cho nhị hoàng tử- Hạ Hầu Tư Khâm làm những điều sai trái, cuối cùng thua dưới sự cơ trí của Tĩnh Vân, không ngờ giờ cam nguyện nhận nàng làm chủ nhân, quyết lòng theo nàng. Trải qua ba ngày bị làm phiền, cuối cùng nàng không đành lòng trơ mắt nhìn họ sẽ giống kiếp trước nên nhận.
Sau một thời gian hiểu rõ hơn sở trường, sở đoản của từng người và để tiện thực hiện kế hoạch ta đưa thêm một số độc dược mà nàng đã nghiên cứu để phòng thân, và giao nhiệm vụ cho họ chia nhau ra xuống núi thành lập trước hai căn cứ để kiếm tiền. Nàng đã hẹn sẽ hợp mặt với họ sau khi tới kinh thành.
Trong số những người đó, có một đứa trẻ tám tuổi- tên Xú Nhi vì có vết bớt trên mặt nhất quyết ở lại với nàng, thằng nhóc không nhớ rõ cha mẹ là ai, khuôn mặt khá bụ bẩm đáng yêu biểu lộ sự thông minh lanh lợi, học một biết mười, nội lực thì không biết từ đâu mà cũng đánh ngang ngửa với một người trưởng thành. Nhìn nó nàng lại nhớ đến đứa con đã chết của mình nếu nó còn sống chắc cũng bằng tuổi với đứa nhỏ này, bèn đặt tên mới cho Xú nhi- là Vô Ưu- nàng hy vọng nó một đời vô tư không ưu phiền. Tình thương của mẹ lan tràn mặc dù cũng muốn nhận làm con nuôi vì linh hồn này cũng đã hơn ba mươi rồi nhưng đứng trước sự phản đối quyết liệt của tiểu Lạc nhi với lý do nàng chỉ mới mười lăm, mười sáu là cô nương gia chờ xuất giá, nhận con nuôi sẽ ảnh hưởng đến trinh tiết gì đó.. Vì thế nàng đành để tiểu Ưu Ưu kêu là tỷ tỷ.
Thời gian trôi, tiểu Ưu mới đầu còn chưa quen với hoàn cảnh, mặc dù thân cận với nàng nhưng không thường nói ra suy nghĩ của bản thân, chỉ giấu trong lòng, dần dần hòa nhập cũng hay đùa giỡn với Lạc Nhi, còn hùa nhau trêu chọc nàng nữa chứ.
- Thật tức mà!
Những tưởng năm nay tới mùa thu, quân tướng phủ mới đến tiếp hồi nàng về nhà nhưng.. Một buổi trưa nọ, giữa cái nóng của tiết trời tháng bảy, khi nàng đang ngồi ăn hoa quả ướp lạnh mà nàng đã hướng dẫn tiểu Lạc làm, thì một cỗ xe ngựa khang trang dừng lại trước cửa biệt viện.