Trong khi mọi người đang truy tìm Họa Sắc thì lúc này nàng cũng chính là Khuynh Nhã nhà ta, vẫn đang lười biếng trên chiếc giường mặc dù mặt trời đã lên cao.
Về phần vị hắc y nhân kia, sau khi đồng ý làm hộ vệ của Khuynh Nhã, hắn được an bài ở căn phòng gần tiểu Lạc. Sáng nay, hắn đã đứng chờ trước cửa của Khuynh Nhã vì nhớ đến sự phân phó của nàng đêm qua nhưng đã gần đến giờ ngọ mà nàng vẫn không có động tỉnh.
Cơn tức của hắn bắt đầu dâng cao, đường đường là thiếu gia của Tần gia trang mà lại bị nữ nhân uy hiếp, khi sắp bùng nổ thì tiếng sột soạt phát ra từ trong phòng. Khuynh Nhã đã thức, dưới con mắt phun lửa của y, tiểu Lạc nãy giờ nén cười đẩy cửa bước vào.
Két! Cửa mở ra lần nữa, tiểu Lạc xuất hiện, điềm nhiên, cười mời hắn vô phòng.
Nhìn nữ nhân vừa mới thức kia, ngồi trên trường kỉ, uống trà, ăn sáng. Hắn bực bội, nhưng một giây sao, hắn thấy tiểu Lạc cũng ngồi xuống bàn ăn sáng chung, hắn thấy lạ.
Vì theo hắn biết tiểu Lạc chỉ là nha hoàn. Sau đó tiếng gọi đánh tỉnh hắn đang trầm ngâm.
- Ngươi cũng ngồi xuống ăn luôn đi.
Ở chỗ ta không cần câu nệ tiểu tiết. Chào mừng ngươi gia nhập với đại gia đình nhỏ này. À ta quên hỏi ngươi tên gì vậy?
Sau khi bất ngờ qua đi, cũng không có quá nhiều xúc cảm, hắn là điềm nhiên trả lời dù không thân thiện mấy.
- Tần Hạo.. tên của ta!
Không biết vì sao hắn để ý thấy Khuynh Nhã khựng lại vài giây.
Nàng cảm thấy cái tên "Tần Hạo!" nghe rất quen, hình như đã nghe ở đâu rùi thì phải. Ánh sáng lóe ngang qua trong đầu cô- lão đầu tử- ba vị sư huynh nàng chưa gặp qua bao giờ. Lão chỉ nhắc qua một lần cho nàng biết nhưng hình như một trong số đó có một người tên Hạo.. Chắc không phải là người này chứ.
Vị tam sư huynh này không giỏi độc thuật chỉ giỏi kiếm pháp mà lão đầu truyền lại. Với lại đây là độc nàng điều chế ngay cả sư phụ cũng cần thời gian để nghiên cứu. Nàng cần Thanh ảnh điều tra và kiểm chứng lại điều này. Đối với nàng cho dù là sư huynh thì cũng chỉ là thử hắn thôi.
Nàng cảm thấy tâm tình rất tốt nên lại giở chứng chọc tức người. Nhấp trà mở cánh môi mềm, mọng nước, giả bộ suy tư khó hiểu hỏi:
- 'Hạo'! A! Có phải là chữ hạo trong khóc thét, kêu gào 'Phong vũ dạ dạ do hào hô.'
- Ngươi!
Mặt ai đó đỏ rồi đen lại, hắc tuyến rơi đầy trừng mắt người nào đó nhưng thấy nàng mắt tràn đầy ý cười nhìn hắn, biết là nàng cố ý bèn trấn định lại âm thanh như có như không nhưng rõ ràng truyền vô tai nàng.
- Không phải, là hạo trong chiếu sáng 'Hàn quang thùy tĩnh dạ, hạo thải mãn trùng thanh'. Hừ! Ngu ngốc!
Cuối cùng kèm theo biểu tình khinh bỉ!
- ..
Hiện tại tới phiên người nào đó tự bê tảng đá đập vô chân. Khuynh Nhã không ngờ mình trêu chọc đối phương không thành còn bị đối phương mắng thành ngốc nữa chứ.
Nhưng rất nhanh nàng khôi phục trạng thái, coi như trận này nàng thua. Hào khởi tình thần giới thiệu đàng hoàng lại.
- Hảo! Tần Hạo, ta giới thiệu lại lần nữa, ta là Quân Khuynh Nhã - tam tiểu thư Quân tướng phủ. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
À, đây là thuốc giải độc sót lại trong người ngươi. Nếu bây giờ ngươi muốn đi, ta sẽ không ngăn trở. Ngươi yên tâm dù sau này, ta gặp bất trắc gì cũng không liên quan đến ngươi!
Sau khi nghe nàng dùng giọng điệu đấy, hắn thật muốn quay lưng cầm thuốc giải rời đi. Nếu ngày hôm qua thì hắn đã.. nén một tiếng thở dài, với hắn lời hứa rất quan trọng, nàng ta sao có thể đoán được.
- Sau thời hạn ta tự khắc rời đi, ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn từ giờ đến lúc đó.
Sau khi kết thúc việc cấm túc hai ngày để suy ngẫm, đến ngày thứ ba nàng rời phòng đến thỉnh an phụ thân, mọi việc diễn ra suôn sẽ, có lẽ vì lời cảnh cáo của phụ thân họ tạm thời thu liễm, đang chờ thời cơ thích hợp để loại bỏ nàng đi.
Tần Hạo vẫn giữ vai trò của một cận vệ xuất sắc, một tấc không rời trừ những lúc nàng cần làm những việc cá nhân như tắm rửa, đi nhà xí, khiến Khuynh Nhã hết nói nổi, mặt cũng đen xám xịt theo.
Dù sao một vài ngày nữa là lễ mừng thọ của Quân Mộ Trì, nàng cũng nên chuẩn bị món quà đặc biệt tặng phụ thân nhân dịp này.
Nàng cùng tiểu Lạc ra ngoài, Tần Hạo định cùng đi nhưng nàng muốn hắn ở lại cùng với Vô Ưu. Nàng muốn xác định xem hắn có phải tam sư huynh không, nàng nghĩ đến lão đầu kia không biết hiện giờ ông đang ở chỗ nào, cũng rất lâu rồi nàng không tái kiến người, hảo nhớ!