Trước ánh mắt thán phục, kinh ngạc của họ, nàng bỏ lại một câu rồi dùng khinh công trở về Quân phủ.
- Chuyện còn lại giao cho mọi người, không còn gì khác, ta cũng nên trở về.
- Ấy, tiểu thư còn những quan khách bên dưới ngươi cứ vậy để lại hậu trường cho chúng ta. Chúng ta thật quá đáng thương!
Đó là lời Tử Ảnh thốt ra khi thấy nàng cứ như vậy rời đi.
Nàng đi xa chỉ còn vang vọng lại câu sao cùng.
- Vậy thì vất vả bốn vị đường chủ!
Chỉ còn lại bốn người trơ mắt nhìn nàng rời khỏi sau đó không hẹn bốn mặt nhìn nhau.
Về phần Khuynh Nhã nành không muốn đột nhiên có ai đến ghé thăm đêm khuya rồi biết nàng không ở trong phòng, dù chuyện này cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng nàng không muốn bị người ta lấy cớ, biết được bí mặt, sau này không tiện ra ngoài.
Nhưng thật không ngờ khi nàng mở cửa phòng, một mùi máu tươi xộc vào mũi, nghi có chuyện chẳng lành vội vàng đi thẳng vào nội thất cùng tiếng gọi khiến người bên trong giật mình.
- Tiểu Lạc?
Nàng thấy một nam nhân mang vết thương trên người đang nằm trên trường kỉ vì tiếng gọi của nàng mà ngồi bật dậy cầm kiếm còn tiểu Lạc ở một bên bận rộn thu xếp một số đồ dùng băng bó vết thương và chậu máu loãng cũng căng chặt ngưng lại mọi động tác lo lắng nhìn ra ngoài nội thất.
Thấy tiểu Lạc không sao Khuynh Nhã thở phào nhẹ nhõm rồi bảo nàng ta thuật lại chuyện xảy ra trong lúc nàng đi vắng.
Tiểu Lạc hồi tưởng!
Thì ra vì tiểu Lạc lo có người nữa đêm đột nhập gây bất bất lợi gì đó cho nàng nên không dám rời đi.
Nửa đêm đang ngồi trước bàn trà bất giác ngủ quên, bỗng nghe tiếng mở cửa quay lại thì một thanh kiếm sáng quắc từ trong tối gác lên cần cổ trắng nõn của cô. Cùng lúc đó một giọng nói ám ách, thâm trầm vang lên.
- Đừng lên tiếng, nếu không cây kiếm này không có mắt! Yên tâm ta sẽ không làm gì cô nương.
Thật may tiểu thư rời phủ, tiểu Lạc nghĩ, nếu không sẽ xảy ra chuyện rồi. Nghe trong gian phòng mùi máu tươi mỗi lúc một dày nàng biết có lẽ tên bịch mặt này bị thương. Dù thanh kiếm đang trên cổ, nhưng nàng vẫn cố bình tĩnh.
- Công tử ngươi bị thương, bỏ kiếm xuống ta sẽ không hô người tới. Với lại ngươi cũng không phải đối thủ của ta trong lúc này.
Âm thanh của nàng vừa chấm dứt, trước sự nghi hoặc định nói gì đó nhưng kiếm trên tay đột nhiên rớt xuống hắn hoảng hốt ôm ngực lui ra sau, không còn sức lực chống bàn ngồi xuống ghế nói.
- Ngươi hạ độc! Bịch!
- Ngươi trúng độc trước rồi, ta chỉ là quăng thêm nhuyễn cốt tán, làm thân thể ngươi không có sức thôi!
Tiểu Lạc luôn mang theo nhuyễn tán để phòng thân, lúc nãy sợ hãi nên quên sau đó bình tĩnh lại sờ trong tay áo thấy vật gì đó, chợt nhớ ra lọ thuốc Khuynh Nhã cho nàng.
Chậm rãi ngồi xuống bên hắn.
Lúc này tên nam nhân trong y phục dạ hành lo lắng căng thẳng, cả ngươi yếu ớt không biết tiểu Lạc định làm gì. Tặc lưỡi một cái, giọng nói mềm mại vang lên:
- Chậc, coi như ngươi may mắn, hôm nay người ngươi gặp là ta mà không phải tiểu thư.
Nói rồi cô tiện tay xé khăn che mặt, cùng lớp y phục bị máu dính vào đã khô lại từ bao giờ. Sau đó buồn bực nói.
- Tốt nhất ngươi đừng có ý đồ xấu nếu không Nhã tỷ tỷ sẽ không tha cho ngươi. Ta không giỏi chữa trị, chỉ có thể băng bó tạm thời, chờ tiểu thư trở về giải quyết có cần trị độc cho ngươi hay không!
Nàng đi ra khỏi phòng bưng một chậu nước lạnh vào, vừa lau vừa ấn mạnh vào vết thương. Khi thấy tiếng động, cùng tiếng bước chân nàng liền đoán biết chắc tiểu thư đã về.
Quả nhiên không sai, một bóng người thon thã trong y phục nam trang nhanh chóng bước vào từ lối cửa sổ.
Nghe lời kể của tiểu Lạc, nàng nhìn tên nam nhân bị thương nhưng vẫn kiêu ngạo từ khi nàng bước vào vẫn một bộ đức hạnh đáng đánh đòn, Khuynh Nhã nhìn sâu vào hắn sau đó cười ranh mãnh nói:
- Ta có thể cứu ngươi, nhưng hiện tại ta đang thiếu vật thí nghiệm, nếu ngươi đồng ý kiêm hộ vệ với người thí nghiệm cho ta trong một tháng.
- Ngươi dám! Tên áo đen trợn to đôi mắt, cắn răng liếc nhìn nàng.
Tiểu Lạc nhân cơ hội xen vô nhẹ giọng khuyên:
- Tiểu thư y thuật tốt lắm không chết người nếu ngươi chần chờ không ai cứu được ngươi đâu.
- Tiểu Lạc đừng nói nhiều với hắn, hắn không chịu chúng ta kêu người bắt thích khách.
Khuynh Nhã một bộ không quan tâm, mệt mỏi định lại giường ngủ, cho đến khi cách giường một bước chân. Tên nam nhân đó cắn răng lên tiếng:
- Hảo, ta làm.
Nàng cười thầm sau đó giả bộ quay lại, bày ra bộ dáng lạnh lùng, quăng cho hắn một viên thuốc rồi bước lên giường đắp mền ngủ, không quên bỏ câu nói.
- Đó chỉ là một phần thuốc giải ngăn cho độc của ngươi không tái phát. Nếu ngươi nuốt lời rời đi, thì độc tính sẽ càng nặng hơn.
Trước câu nói đó, người nào đó mặt đen lại, nghiến răng, dường như bị ai đó đoán trúng suy nghĩ sau khi hồi phục sẽ bỏ đi, ai có thể ngăn hắn, không ngờ vị cô nương tuổi không lớn mà đoán hay vậy.
Đêm đó mỹ nhân ngủ say, nhưng nhiều người thức trắng, điệu vũ kinh diễm cũng một đêm đã lan khắp các quốc, không biết sống ngầm đang từ từ hoạt động từ lúc nào.