- Đây chẳng phải người chủ tử nhờ điều tra!
Tần Hạo thấy lạ, hơi nghi hoặc cũng nhìn theo, đánh giá bốn người họ, mỗi người có cách ăn mặc khác nhau, phong thái khác nhau.
- Người mặc áo xanh mặt nghiêm nghị, thuần hậu, chất phát kia là Thanh Ảnh. Người một thân đính vàng kia là Kim Ảnh. Người một thân hắc y, khuôn mặt chỉ có một biểu cảm như khúc gỗ ấy, là Dạ Ảnh. Còn cái người cười đến cả đôi mắt đều híp lại như hồ ly kia là Tử Ảnh.
Tần Hạo nghe cách giới thiệu của Quân Khuynh Nhã thật sự cạn lời, chỉ cứng đờ theo hướng nàng giới thiệu mà cùng bọn họ gật đầu xem như chào hỏi.
Còn bọn Thanh Ảnh thì nghẹn họng trân trối mà nhìn nhau lại cùng suy nghĩ:
- Tiểu thư thật biết cách giới thiệu a! Quả thật độc nhất vô nhị!
Thấy bầu không khí có vẻ gần gũi, thân thiết, bọn họ cũng ổn định chỗ ngồi, nàng bắt đầu vô chính sự.
- Chỉ có một buổi tối mà ta đụng độ tới hai bang sát thủ. Thật là ăn nhằm vận gì không biết! Đây là thứ ta lấy được từ đám người đó!
- Vèo.. Bụp!
Tiếng nói vừa dứt hai vật gì đó đã bay thẳng lại trước mặt Dạ Ảnh, hắn chụp lấy xem xét một lượt rồi chuyền cho ba người kia.
Trong khi họ thảo luận thì nàng cầm chén thuốc tiêu viêm, chống sốt đã bớt nóng được chuẩn bị sẵn để trên bàn uống một hơi cạn sạch, rồi lấy miếng bánh ăn cho bớt đắng.
- Tiểu thư, cái này, người làm sao đụng phải họ? Lệnh bài màu tím viền đen, bên trong có hình một đầu lâu trên giang hồ được gọi Triệt Sát môn. Đây là nơi bồi dưỡng sát thủ hàng đầu, bọn họ có quy định mỗi một nhiệm vụ lớn nhỏ muốn nhận phải trên một trăm lượng*, tùy theo mức độ khó dễ mà tăng lên, một khi nhận nhiệm vụ chưa từng thất bại. Còn cái còn lại chỉ là tổ chức nhỏ trên giang hồ tên là Thiệm Thử nhưng đám người này cần đề phòng vì sẽ dùng bà môn tả đạo.
(*) Ở đây một lượng khoảng năm triệu.
- Triệt Sát môn, hay cho cái tên, hắn rốt cuộc có thân phận gì? Cũng thật biết kiếm tiền. Thiệm Thử sao? Thật thú vị!
Lời nàng nhẹ nhàng, bâng quơ sắc mặt không đổi nhưng quanh thân lại tản ra khí lạnh khiến người lo lắng, sợ hãi. Không ai biết nàng đang nghĩ gì muốn làm gì?
Cùng lúc đó ở một nơi khác, nhìn có vẻ mộc mạc, đơn giãn nhưng mỗi món đồ ở đây đều là thượng phẩm, bầu không khí trong căn phòng giờ khắc này hết sức quỷ dị, bức bách dù thời tiết bên ngoài tương đối lạnh, nhưng hắc y đang quỳ kia một thân mồ hôi lạnh đang không ngừng tuôn, ướt mãn lớn sau lưng, hắn ta vừa thông cáo xong mặc dù biểu tình lạnh đạm, thường thường, nhưng chủ tử cả người lại tỏa ra người sống chớ gần.
Hắn ta vừa hốt hoảng vừa nghĩ:
- Có ai nói cho hắn biết hắn đã nói sai hay làm sai gì không?
Trở lại hai khắc trước.
Trên cái trường kỉ nhỏ được đặt trong phòng ngủ có một nam nhân tuyệt sắc, biểu tình lười biếng một tay chống đầu, một tay quy cũ để bên hông, tư thế nghiêng, mắt nhắm hờ, tóc buông nhẹ phần trên được cố định bởi một sợi ruy băng xanh ở phần đuôi tóc, khoác lên người thân y phục màu trắng điểm chút đường viền vân lá mạ ngay cổ tay áo, đằng sau cửa sổ mở toang, một khoảng không tối đen như mực cùng tiếng trúc xào xạc cứ thế đập vào mắt nghe vào tai.
Cả căn phòng yên tĩnh là thế, một bóng đen đột nhiên xuất hiện cẩn thận gối một chân xuống, biểu tình cung kính lẳng lặng ở nơi đó không tiếng động, cũng không ngước mắt lên như thể làm vậy sẽ mạo phạm đến người hắn tôn kính, cứ thế một mực chờ đợi.
Đôi mắt đang nhắm ấy bỗng chốc mở ra, thật bất ngờ hai đôi mắt màu đỏ huyễn hoặc, sâu thẳm như hai viên hồng ngọc khiến người khác sợ hãi cũng khiến người khác say mê.
Thời đại này màu mắt đa dạng mọi người cũng không cảm thấy quá kinh đảm nhưng màu đỏ quá hiếm đối với họ lại là một điều không may mắn.
Nam nhân phất tay áo một cái vân đạm phong khinh tựa lưng vào trường kỉ, âm thanh trầm lãnh, khô khốc nhưng hỏi ra vấn đề khiến người ta không đỡ kịp.
- Lãnh Tự! Nàng thời gian này thế nào?
Hắc y nhân tên Lãnh Tự biết cái người trước mắt thế nhân luôn một bộ bệnh tật quấn thân, nho nhã, lễ độ nhưng chỉ có chúng thuộc hạ như hắn hiểu đó chỉ là vẻ ngoài ngụy trang giả trư ăn thịt hổ*, người này sát phạt quyết đoán, lãnh khốc, lãnh tình, đối với cừu nhân tuyệt không nương tay.
(*) Ý nói bề ngoài hiền lành vô hại, nhưng thực chất sẽ tính kế người vô bẫy.
Nhưng hai năm trước đột nhiên thay đổi kế hoạch, giăng lưới tóm gọn trở nên tàn nhẫn hơn, rồi sau đó một năm không biết vì lý do gì khiến hắn âm thầm bảo hộ một nữ nhân. Thống lĩnh ám vệ như hắn lại thành người bảo kê, hắn lúc ấy chỉ muốn khóc thét, đám cấp dưới mỗi người nhìn hắn biểu cảm đồng tình có, thương hại có, cầu phúc cũng có, vì đây chẳng khác nào đại tài tiểu dụng, mai một tài năng.
Ngày tháng trôi qua, vị tiểu thư ấy võ công cao hơn có một thời gian ánh mắt hay hướng về nơi bọn họ núp dường như phát hiện, mà hắn nghĩ một tiểu cô nương nho nhỏ làm sao phát hiện được, nhưng đề phòng vẫn cho đám người ẩn thân xa hơn, thấy nàng cũng không biểu hiện gì khác nên không báo cáo. Rồi đến khi nàng từ biệt viện lên xe trở về hắn mới biết vương gia cho hắn bảo vệ là ai. Từ những suy đoán mơ hồ, hắn nghĩ đây có lẽ là vương phi tương lai, nhưng hắn thật không biết, thân là ám vệ mà chủ tử biết vị tiểu thư này khi nào sao hắn không hề có chút ấn tượng.
Đúng lúc Lãnh Tự suy nghĩ về quá khứ một âm thanh có phần không vui mang chút cảnh cáo kéo hắn về thực tại.