Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lão Vạn, tui cảm giác Hổ Hình Quyền của tui có hy vọng đột phá tới cảnh giới của tổ sư trước đây.”

Trong đám người mặc quần áo luyện công màu trắng, một cụ già tóc bạc vẻ mặt hưng phấn nói.

Nghe ông cụ này nói, một ông cụ khác cũng khoảng năm mươi tuổi mặc áo gile màu xanh lá cây giơ máy ảnh cũng vô cùng phấn khích.

"Tôi cũng cảm thấy những bức ảnh tôi chụp lần này chắc chắn là bức ảnh đẹp nhất mà tôi đã chụp trong đời.”

Nói xong ông liền cho ông cụ tóc bạc xem tấm ảnh mà mình vừa chụp xong.

Mà ông cụ sau khi xem xong cũng liên tục gật đầu.

Hổ gầm vang núi rừng, mãnh hổ xuống núi, không nghĩ tới khi còn sống còn có thể nhìn thấy mãnh thú như vậy.”

Lúc này nếu có người trong giới nhiếp ảnh ở đây, tất nhiên có thể nhận ra ông lão cầm máy ảnh này.

Ông tên là Vạn Phục Hưng, khi còn trẻ thì làm ruộng mở xưởng, đã từng đi lính, mãi đến năm 50 tuổi mới tìm được mục tiêu cuộc sống của mình.

Kể từ đó, ông bắt tay vào con đường chụp ảnh động vật hoang dã, đi qua những cánh đồng tuyết, vào rừng nguyên sinh và thậm chí còn đến dãy Himalaya ở độ cao hàng ngàn mét.

Chính là vì chụp ảnh động vật hoang dã như tinh linh trên núi, mà những tác phẩm như chồn tím, cáo lông đỏ, báo tuyết mà ông chụp đều làm cho toàn bộ giới nhiếp ảnh chấn động. Tác phẩm của ông đã giành được rất nhiều giải thưởng quốc tế.

Lần này tới Ninh Nam vốn là vì thăm cháu gái ngoại của mình, không nghĩ tới ở trong vườn thú Tây Hồng nhìn như khiêm tốn này lại chụp được hổ Siberia Vương Đông Bắc khiến ông rất chấn động.

Lúc trước không phải ông chưa từng chụp qua hổ, nhưng cho dù là hổ nuôi trong sở thú, hay là hổ Siberia hoang dã tận sâu trong núi Trường Bạch đều không có cách nào so sánh với con hổ ở trước mặt ông đây.

So sánh với Lý Hoa trong lồng, những con hổ khác quả thực giống như mèo vậy.

"Đúng rồi lão Mã, lúc trước không phải ông nói Hổ Hình Quyền của ông có thể cả đời này đều không thể tiến thêm một bậc sao, sao lại đột nhiên đột phá như thế.”

Nghe được Vạn Phục Hưng nói, trong ánh mắt của ông cụ tóc bạc kia nhất thời hiện lên vẻ hưng phấn.

"Nói đến cũng là duyên phận, mấy năm nay tôi đi thăm các sở thú lớn, chỉ để quan sát những con hổ này và tìm hiểu hình dạng của chúng."

"Nhưng cho đến hôm nay tôi mới biết được, muốn Hổ Hình Quyền có đột phá, chỉ học hình dáng của nó cũng vô dụng, còn phải hiểu rõ ý nghĩa của nó."

"Vừa rồi con mãnh hổ kia nhảy lên một cái, nhất thời liền cho tôi biết cái gì mới là vua của rừng rậm chân chính.”

"Lúc trước tôi mô phỏng những con hổ kia bất quá chỉ là trông mèo vẽ hổ mà thôi.”

"Thế nhưng chỉ là lúc này đây còn chưa đủ, tôi dự định quan sát thêm vài ngày nữa, tốt nhất là có thể ở chỗ này là tốt nhất.”

Nghe xong lời giải thích của ông cụ họ Mã, Vạn Phục Hưng cũng liên tục gật đầu.

"Sở thú này tuy có vẻ tồi tàn, nhưng từ trạng thái tinh thần của con hổ này, ông chủ ở đây hẳn là một người thực sự yêu động vật.”

"Chúng ta đi thương lượng với cậu ta một chút xem sao, xem có thể ở chỗ này thêm một chút thời gian hay không.”

"Có lý, tôi sẽ hỏi ông chủ sở thú này ở đâu.”

Hai người vừa mới nói xong, một giọng nói liền vang lên phía sau bọn họ.

"Nhường một chút, nhường một chút, gà đất đến đây, muốn cho hổ lớn ăn hoặc là muốn mua về hầm canh tranh thủ thời gian, giới hạn 50 con, bán hết sẽ không còn.”

"Gà đất thả rông chính tông đây!”

Vừa dứt lời, một thanh niên thoạt nhìn tương đối đẹp trai mặc đồng phục sở thú xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

"Là giám đốc sở thú, sao cậu ta lại tới bán gà, sở thú bọn họ xa xỉ như vậy sao, một ngày cho hổ ăn mấy chục con gà.”

"Xa xỉ cái con khỉ, những con gà này đều là chúng ta bỏ tiền mua có được hay không, con hổ này ăn nhiều hơn nữa cũng là tiêu tiền của chúng ta.”

"Đậu xanh rau má, nói có đạo lý hết sức, không được, gà đất này tui phải mang về.”

"Đương nhiên phải mang về, con gà này vừa nhìn đã biết là gà đất thả rông dưới quê, dinh dưỡng tốt lắm.”

"Thật sao?"

"Đương nhiên, tui còn có thể lừa gạt ông sao, tui ở dưới quê sống mấy chục năm, gà đất hay không đất tui còn có không rõ à.”

"Bây giờ bên ngoài bán gà đất một trăm là tuyệt đối không mua được.”

"Chỉ cần chúng ta mua gà về nhà, ông chủ này lỗ chắc, lỗ chết luôn! ”

"Đúng, cho lỗ chít luôn.”

"Tôi muốn 10 con!”

......

Nghe mọi người nghị luận một trận, hai ông cụ nhất thời cũng biết được thân phận của Dương Lâm.

Nhìn Dương Lâm thành thạo đưa gà đất đến tay khách du lịch, sau đó du khách lại ném gà đất vào trong lồng, trên mặt hai người nhất thời lộ ra vẻ cổ quái.

"Có vẻ như ông chủ thực sự thích động vật, nhưng nó dường như bị giới hạn ở con cọp.”

Mắt thấy Dương Lâm mới một hồi đã bán hết 100 con gà đất, hai người lập tức cũng đi theo.

Theo sau một lúc thì đi tới khu vực làm việc của nhân viên quản lý.

Hai người vừa định đi lên bắt chuyện, chỉ thấy Dương Lâm từ trong phòng quản lý kéo ra một cái lồng sắt lớn.

Mà bên trong lồng sắt rõ ràng là từng con gà mái già mập mạp.

Giờ khắc này ánh mắt ba người trong nháy mắt liền hội tụ cùng một chỗ.

Trong ánh mắt Dương Lâm không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.

"Hai vị lão tiên sinh cũng đến mua gà đất sao?”

"Vừa vặn tôi mới tới 100 con, hai người muốn mua mấy cái.”

Nghe được những lời này của Dương Lâm, hai người vội vàng lắc đầu.

"Không không không, chúng tôi không phải tới mua gà, chúng tôi muốn hỏi một chút..."

Không đợi Vạn Phục Hưng nói xong, trên mặt Dương Lâm liền lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

"Tôi hiểu rồi, hai vị là muốn ứng tuyển đúng không.”

"Vừa vặn sở thú chúng tôi đang thiếu một đại ca bảo vệ và một ông chú vệ sinh.”

"Điều này ..."

Bỗng nhiên nghe được những lời này của Dương Lâm, hai ông cụ nhất thời liền liếc nhau một cái.

Trước đó bọn họ còn nghĩ làm thế nào có thể ở lại trong sở thú này thêm một vài ngày, để thuận tiện cho việc chụp ảnh và luyện tập của mình.

Ý định ban đầu của bọn họ là để giải quyết một tấm vé dài hạn, hoặc thẻ hàng năm.

Nhưng sau khi Dương Lâm vừa nói như vậy, bọn họ đột nhiên cảm thấy rằng nếu họ có thể làm việc trong sở thú này, dường như là một lựa chọn rất tốt.

Dù sao cho dù là một vé vào cửa dài hạn thì anh cũng không thể một ngày hai mươi bốn giờ ở nơi này đúng không.

Nếu như ứng tuyển vào vị trí nội bộ sở thú mà nói, tất cả đều danh chính ngôn thuận.

Dù sao cũng không cần làm quá lâu, một hai tháng là đủ, so với ở ngoài dã ngoại một hai tháng còn tốt hơn nhiều.

Sau khi nghĩ rõ điểm này, hai ông cụ lập tứ gật đầu liên tục.

Mắt thấy hai ông cụ gật đầu, Dương Lâm cũng không suy nghĩ nhiều.

Khi số lượng khách du lịch tăng lên, công viên chỉ có cậu ta và em họ của mình là không đủ.

Cậu ta vốn còn định đến khu vực gần đây tìm hai bác gái đến giúp đỡ, không nghĩ tới lại có người chủ động tìm tới cửa.

Lúc này cậu ta liền nói qua cho hai ông cụ về tình huống cơ bản của công viên, chỉ đợi đến ngày mai hai là hai ông cụ có thể chính thức đến làm việc.

Mà ngay khi cậu mang theo hai ông cụ đi dạo quanh công viên, thì công viên Hổ cách đó không xa lại đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK