Từ lúc người đàn ông nghi là ăn trộm kia trèo tường chui vào trong lồng sắt, cho đến khi Dương Lâm mở cửa sắt chủ động đi vào, toàn bộ quá trình cũng chỉ có mười mấy giây mà thôi.
Đợi đến khi mọi người phản ứng lại, hai người đều đã xuất hiện ở trong lồng sắt.
Càng làm cho bọn họ không ngờ tới là, sau khi Dương Lâm đi vào trong chuồng hổ, cậu ta còn khóa trái cửa chuồng sắt lại.
Chiêu này của cậu ta đừng nói là người đàn ông trẻ tuổi kia, mà ngay cả khách du lịch bên ngoài lồng sắt cũng hoàn toàn trợn tròn mắt.
"Ta nói nè, ông chủ sở thú làm cái gì vậy, cậu ta muốn chết chùm với tên trộm kia sao?”
"Hôm nay tiết mục này có phải hơi quá đà hay không?"
"Xong rồi, hai người bọn họ ít nhất là một người, hoặc là hai người đều đăng xuất hết.”
"Chỉ với hình thể của con hổ này, còn không phải chỉ cần phập một cái đã tèo.”
"Quá đẫm máu, không dám nhìn đâu.”
"Không nhất định, có lẽ ông chủ sở thú rất quen thuộc con hổ này.”
"Quen cũng vô dụng thôi, ý thức lãnh địa của hổ mạnh ghê lắm, lúc này có người xa lạ xông vào trong lãnh địa của nó, cà chớn nó xử đẹp liền.”
"Chính là, nuôi lâu hơn nữa cũng là dã thú, huống chi con hổ này vừa nhìn liền biết dã tính mười phần.”
"Mau báo cảnh sát đi, lát nữa còn có thể có toàn thây, nếu không cũng chỉ có thể chờ nó kéo ra.”
......
Giờ khắc này hầu như tất cả mọi người đều cho rằng kế tiếp nhất định sẽ là một màn cực kỳ đẫm máu.
Mà tên trộm vừa mới trèo vào trong lồng sắt giờ phút này cũng là hối hận đến xanh ruột.
Tên này vốn định hù dọa Dương Lâm, để Dương Lâm thả mình đi, nhưng tuyệt đối không ngờ chính là, Dương Lâm lại ra bài khác lẽ thường.
Không chỉ chủ động đi theo vào, mà còn khóa lồng sắt lại.
Lần này ngay cả chạy trốn cũng không có chỗ trốn.
Mắt thấy hổ Siberia với hình thể cực lớn cách mình càng ngày càng gần, trong mắt cậu chàng không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Mà cũng vào lúc này, Lý Hoa đột nhiên lại phát ra một tiếng gầm giận dữ.
Một giây sau nó liền chạy như điên về phía hai người với khí thế đất rung núi chuyển.
Mỗi một lần nó đặt chân đều tựa như một chiếc búa lớn đập vào trái tim người đàn ông.
Khi nó cách người đàn ông không đến năm mét, người đàn ông cũng hoàn toàn ngã xuống, hai chân mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, giữa hai chân còn có dòng nhiệt lưu cuồn cuộn theo ống quần chảy xuống.
Về phần Dương Lâm bên kia giống như không có việc gì.
Dưới ánh mắt chăm chú của du khách ngoài lồng sắt, thậm chí cậu ta còn vẫy tay về phía con hổ khổng lồ trước mặt.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng một giây sau cậu ta sẽ bị Lý Hoa nuốt chửng, Lý Hoa lại đột nhiên há mồm cắn vào cổ áo của cậu ta.
Ngay sau đó theo Lý Hoa nhẹ nhàng hất lên, Dương Lâm liền vững vàng ngồi trên lưng nó.
"Hoa đại tỷ, làm tốt lắm, ngày mai cho mày ăn thịt bò!”
"Tôi muốn thịt tươi.”
"Có thể!”
"Tôi muốn 100 kg!”
"Có thể!”
Tuy rằng mọi người không nghe được Dương Lâm nói chuyện với Lý Hoa, nhưng chỉ là một loạt động tác vừa rồi cũng đã làm cho bọn họ cả đời khó quên.
Càng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là Dương Lâm cưỡi Lý Hoa từng bước từng bước đi tới trước mặt tên trộm kia.
Tuy rằng Lý Hoa không có một chút biểu hiện hung ác nào, nhưng nó chỉ đứng ở nơi đó, cũng đã tự tạo ra một cỗ khí thế cuồng bạo.
Và Dương Lâm cưỡi trên lưng nó giống như vị vua thực sự của rừng rậm.
Phối hợp với tên trộm run rẩy trên mặt đất, tựa như kỵ sĩ trong thế giới cổ tích chiến thắng nhân vật phản diện cuối cùng.
Ông Vạn ở bên ngoài lồng nhìn thấy một màn này thì nhấn nút chụp liên tục để ghi lại cảnh tượng tuyệt vời giữa con người và động vật này.
Ước chừng qua hơn một phút đồng hồ, du khách bên ngoài lồng sắt mới sôi nổi bộc phát ra từng tiếng reo hò.
"Đẹp trai bùng nổ luôn, lần đầu tiên tôi biết thì ra người chăn nuôi động vật có thể đẹp trai đến như vậy!”
"Cảm giác tôi sẽ nhớ cảnh này cả đời đấy.”
"Kỵ sĩ cưỡi Hổ, ngẫm lại đều cảm thấy quá trâu bò.”
"Xong rồi, xong rồi, tôi chợt nghĩ sở thú nuôi thú thì như thế nào."
"Trở thành người trông coi vườn thú đơn giản là nghề hoàn hảo nhất trên thế giới đối với những người mắc chứng sợ xã hội như chúng tôi, vừa không cần tiếp xúc với người khác, cũng không có đấu tranh ở nơi làm việc.”
"Lát nữa tôi sẽ đi hỏi giám đốc xem bọn họ còn tuyển người hay không.”
"Cũng không phải tất cả người chăn nuôi động vật đều đẹp trai như vậy, tôi cảm thấy chủ yếu là quan hệ giữa ông chủ sở thú này và động vật ở chung rất tốt, đổi lại là người khác, đừng nói là cưỡi con hổ này, phỏng chừng sờ cũng không cho mi sờ.”
“Nói đến đây, tôi luôn cảm thấy ông chủ sở thú hình như có năng lực giao tiếp với động vật.”
"Nào có huyền bí như vậy, phỏng chừng cũng là ở chung với những động vật này lâu nên mới vậy. Ví dụ như tôi nè, tôi biết người đàn ông nào trong làng chúng tôi đã ra ngoài làm việc, tôi hỏi các cô vợ trẻ trong làng tôi là sẽ biết ngay.”
"Tên trộm này phỏng chừng cũng quá ngây thơ, chỉ trộm một chiếc điện thoại di động và một chiếc ví, suýt nữa thì mất mạng.”
"Còn không phải sao, hơn nữa lỡ như tên đó bị hổ Siberia cắn chết, hổ Siberia phỏng chừng cũng không cần phải chịu trách nhiệm hình sự.”
"Nói cái gì vậy, hổ Siberia người ta là động vật được quốc gia bảo vệ, hơn nữa cũng không phải người ta chủ động cắn chết tên đó, đây không phải là tự tên đó muốn chết nên mới chui vào trong lồng sao.”
"Nói có đạo lý hết sức.”
"Tiền vé hôm nay rất xứng đáng, không chỉ nhìn thấy chó phá án, còn thấy được hổ truy sát, động vật ở sở thú này còn có cái gì không làm được nhỉ.”
"Luôn cảm thấy động vật trong sở thú này đều kỳ quái, chẳng lẽ đều là ông chủ sở thú này nuôi ra?”
......
Ngay khi khách du lịch bàn tán sôi nổi, Dương Lâm rốt cục cũng từ trên lưng Hoa Lý trèo xuống.
Nhìn tên trộm trước mặt đã bị dọa đến tè ra quần, trên mặt cậu chàng tràn đầy vẻ ghét bỏ.
"Chỉ có chút can đảm này, còn dám làm trộm, hơn nữa còn trộm lên đầu tao, tao thấy mày đây là cức ụp lên đầu mà."
"Lấy hết đồ ra, sau đó chờ cảnh sát đến, có nghe hay không."
Tên trộm vốn đã bị dọa đến choáng váng, sau khi nghe Dương Lâm nói xong những lời này nhất thời giống như được đại xá.
Giây tiếp theo, tên đó lấy điện thoại di động và ví bị đánh cắp ở khắp mọi nơi trên cơ thể mình ra.
Đợi đến khi tên đó làm xong những thứ này, Dương Lâm lúc này mới chậm rãi mở cửa lồng sắt ra.
"Đi ra ngoài đi, ngoan ngoãn ở đó chờ cảnh sát đến, đừng hòng chạy, ở trong sở thú của tao mày chạy không thoát đâu.”
Dương Lâm vừa dứt lời, tên trộm liền vội vàng lăn lộn chạy ra ngoài lồng sắt.
Về phần Dương Lâm thì cầm tang vật tìm được chủ nhân.
Giờ phút này, tiếng vỗ tay của du khách lại vang lên trong công viên.
Mà trong ánh mắt của Vạn Phục Hưng hai vị lão nhân này lại càng toát ra tán thưởng nồng đậm.
Điều này càng củng cố quyết tâm của hai người bọn họ ở lại sở thú Tây Hồng.
Trải qua chuyện vừa rồi, hứng thú của bọn họ đối với Dương Lâm thậm chí còn cao hơn Lý Hoa trong lồng sắt.
Và ngay khi mọi chuyện đã kết thúc, những gì xảy ra ở công viên Hổ cũng được các du khách có mặt tại hiện trường tải lên Internet.