Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong sở thú, theo từng tin nhắn tài khoản vang lên, Dương Lâm cũng sắp cười không ngậm mồm vào được.

Theo biểu hiện ra sức của hai thành viên đắc lực dưới tay cậu ta, chỉ trong một ngày doanh thu của sở thú đã đột phá năm mươi vạn.

Điều này cũng có nghĩa là 10.000 vé trực tuyến đã được bán ra trong một ngày.

Và con số này vẫn đang tiếp tục tăng vọt.

Thế nhưng bởi vậy mà cậu ta cũng phát hiện ra một vấn đề lớn, đó chính là nhân viên sở thú có thể không đủ.

Chỉ cần nhìn tình hình ngày hôm nay, đã có hàng ngàn khách du lịch lần lượt vào công viên, mà hôm nay mới chỉ là ngày làm việc.

Đợi đến ngày nghỉ cuối tuần, đại quân du khách từ nơi khác đến, quỷ mới biết đến lúc đó trong sở thú sẽ có bao nhiêu khách du lịch.

Nếu như vẫn chỉ có một mình cậu ta chống đỡ, thì sớm muộn gì cậu ta cũng phải mệt chết.

Nghĩ đến đây, cậu ta vội vàng mở điện thoại di động, hơn nữa trong phần mềm trò chuyện tìm được một nhóm sinh viên đại học gần đó làm việc bán thời gian.

Nhưng cậu ta mới vừa vào nhóm, đã lập tức ý thức được có gì đó không ổn.

Công việc bán thời gian này dường như không giống với công việc bán thời gian mà cậu ta nghĩ thì phải.

Ý thức được điểm này, cậu ta sợ tới mức vội vàng rời khỏi nhóm chat.

"Mẹ kiếp! Quả nhiên thời đại đã thay đổi, hiện tại đều quang minh chính đại như vậy sao?”

"Xem ra còn phải nghĩ cách khác thôi.”

Nếu như cho cậu ta đủ thời gian, muốn tuyển người tự nhiên là chuyện không thể đơn giản hơn, nhưng vấn đề là cậu ta không có nhiều thời gian như vậy.

Ngay khi cậu ta đang đau đầu không thôi, ánh mắt đột nhiên chú ý tới một tin nhắn trò chuyện trong nhóm.

Nơi phát ra tin nhắn của nhóm chat là một group chat có tên là “người một nhà tương thân tương ái”.

Các thành viên trong nhóm cũng đều là thân thích của lão Dương nhà mình.

Mà nơi phát ra tin nhắn là một nhóm chat có biệt danh gọi là Tuế Nguyệt Tịnh Hảo, avatar là một đóa hoa sen.

"Các vị chú bác, có công việc gì có thể giới thiệu cho con một chút hay không, nếu như con tiếp tục ở nhà làm cá muối nữa phỏng chừng sẽ bị Dương Thúy Lan đuổi ra khỏi cửa quá.”

Đọc được tin tức này, trong đầu Dương Lâm nhất thời xuất hiện một thiếu nữ dáng người cao gầy.

Mà thiếu nữ này chính là Trần Khả Hân, con gái lớn của cô ruột Dương Thúy Lan.

Theo bối phận và tuổi tác, Trần Khả Hân phải gọi cậu ta một tiếng anh họ, nếu cậu ta nhớ không lầm, em họ của cậu học chuyên ngành bác sỹ thú.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Dương Lâm trong nháy mắt sáng lên, một giây sau cậu ra liền mở một hộp thoại ra.

"Khả Hân, nơi này của anh họ có một vị trí, em có muốn đến thử một lần hay không.”

"Làm việc trong nhà, cuối tuần không tăng ca, bảo hiểm xã hội đóng theo năm và một quý nhà ở, tiền lương hàng tháng 4000.”

Tin tức của cậu ta vừa mới phát ra, Trần Khả Hân mang theo avatar trung niên lập tức phản hồi.

"Thật không đó, nội dung công việc cụ thể là gì?”

"Nội dung công việc thực sự rất đơn giản, chỉ là phụ trách kiểm tra vé và bán vé mà thôi, thỉnh thoảng có vài công việc linh hoạt khác.”

Dương Lâm suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Vốn cậu ta cho rằng Trần Khả Hân sẽ do dự một chút, nhưng mà tin nhắn của cậu ta vừa mới gửi đi, đối phương đã lập tức đồng ý.

"Có thể, có thể, vậy khi nào em có thể đi làm.”

"À... nếu có thể, vậy em có thể đến làm việc vào ngày mai.”

"Được, được! Gửi định vị cho em đi, ngày mai nhất định em sẽ đến, bây giờ em sẽ nói với Dương Thúy Lan là em đã tìm được việc rồi nè!”

Nhìn Trần Khả Hân đồng ý cái rụp như vậy, Dương Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Vị trí nhân viên bán vé này coi như là đã làm xong, tiếp theo là bảo vệ.

Lúc ít người thì vị trí này ngược lại có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng sau khi nhiều người hơn, tác dụng của vị trí này liền nổi bật hẳn lên.

Trong trường hợp có khách du lịch đánh nhau, hoặc khách du lịch và động vật đánh nhau, hoặc khách du lịch đánh cậu ta, này đều cần bảo vệ ra mặt.

Đương nhiên Dương Lâm lo lắng nhất kỳ thật vẫn là du khách đánh cậu ta.

Nếu như không có sức chiến đấu nhất định, thì thực sự chưa chắc đã ngăn cản được.

"Chẳng lẽ mình phải ra đường tìm hai đại ca tới làm bảo vệ?”

Trong lòng vừa mới nảy ra ý nghĩ như vậy, Dương Lâm liền vội vàng lắc đầu.

Tìm đại ca làm bảo vệ, vạn nhất xảy ra chuyện gì, vậy sở thú này của cậu ta còn mở gì nữa, tiền bồi thường cũng không đủ bồi thường.

Mà trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng không thể nghĩ ra được nên chọn người nào để làm nhân viên bảo vệ, thì công viên Sói cách đó không xa lại đột nhiên truyền đến từng hồi tiếng chó sủa.

Nghe được tiếng sủa chó sủa này, trong lòng Dương Lâm nhất thời sinh ra một ý nghĩ lớn mật.

"Đúng rồi, không có ai quy định bảo vệ nhất định phải là người đến làm, chó không phải cũng giống vậy sao.”

Nghĩ đến đây, cậu vội vàng đi về phía công viên Sói.

Nói là công viên Sói, kỳ thật cũng chỉ là lúc sở thú vừa mới thành lập, bên trong có một con sói già bị thương.

Sau khi con sói già này chết, liền biến thành nơi trú ẩn cho chó hoang.

Hiện tại bên trong tổng cộng có tám con chó hoang cha Dương nhận nuôi, ngày thường vẫn rất tốt, lúc này lại đột nhiên kêu lên.

Mà đợi đến khi Dương Lâm đi tới công viên Sói cũng rất nhanh liền biết được nguyên nhân những con chó này rú lên.

Chỉ thấy bên cạnh những chó hoang này, một con chó Collie màu đen trắng đang nhàm chán chơi đùa với cái chậu chó trước mặt.

Còn bảy con chó khác giờ phút này nghiễm nhiên đang trong trạng thái chuẩn bị khai chiến.

Nhìn thấy bộ dáng này của tụi nó, Dương Lâm biết tất cả những thứ này khẳng định đều là do chó Collie bên trong lồng làm ra.

Trước đó cậu đã phát hiện con chó Collie có trí lực vượt xa bình thường này thường xuyên khiêu khích quan hệ giữa những con chó khác để giết thời gian.

Lúc này đây gần như không cần nghĩ cũng biết khẳng định cũng là như vậy, cậu ta lập tức hét vào trong công viên Sói một tiếng:

"Lý Cẩu Đản, mày lại chọc Lý Cẩu Thặng nữa rồi phải không, mày mà còn chọc nó nữa là ngày mai tao sẽ không cho mày ăn thức ăn cho chó nữa đâu.”

Nghe được những lời này của Dương Lâm, chó Collie vốn còn đang chơi với chậu chó lập tức chạy tới.

"Tiểu Dương, Tiểu Dương, mày mau thả tao ra ngoài đi, tao sắp chết ngộp vì phân rồi nè, hôm nay tao nhất định đi ị dưới gốc cây bên kia mới được, ai cũng đừng hòng ngăn cản đươc tao.”

Không hề nghi ngờ, Lý Cẩu Đản chính là tên của con chó Collie này.

Mà Lý Cẩu Thặng là tên của một trong những con Husky.

Về phần vì sao tất cả động vật trong sở thú đều họ Lý, nghe nói là bởi vì tình địch của ông nội Dương Lâm khi còn trẻ họ Lý, cho nên động vật trong sở thú toàn bộ họ Lý.

Nghe được lời của chó Collie, Dương Lâm không chút kinh ngạc, chỉ tiện tay mở cửa công viên Sói, Lý Cẩu Đản vẻ mặt vui sướng từ trong cửa chạy ra.

Một giây sau nó nhanh như chớp chạy đến trước mặt một cái cây lớn xả phân của mình ra.

Nhìn vẻ mặt sảng khoái của nó, Dương Lâm nhất thời lộ ra biểu tình khó hiểu.

"Cẩu Đản, vì sao mày nhất định phải đại tiện dưới cái gốc cây này vậy, cây khác không được sao?”

Nghe được vấn đề này của Dương Lâm, chó Collie Cẩu Đản vẻ mặt đê tiện nhìn cậu ta một cái.

"Mày thì biết cái gì, con Cẩu Thặng kia mỗi lần đều chôn xương ăn không hết ở dưới gốc cây này nè.”

Dương Lâm:...

Rõ ràng cùng một loại là chó, nhưng chó Collie Lý Cẩu Đản hiển nhiên càng chó hơn một chút.

Nhớ tới mục đích lúc đó, Dương Lâm tiện tay ném một vầng ánh sáng giám định vào người Lý Cẩu Đản.

Một giây sau thiên phú ẩn giấu của nó liền được phô ra toàn bộ.

【Trí lực siêu cấp (thiên phú màu vàng) cần 5 điểm thiên phú mới có thể kích hoạt, nhưng bởi vì đặc thù của loài này, lần này chỉ cần 1 điểm thiên phú là có thể kích hoạt thiên phú này]

Chỉ đọc thiên phú đầu tiên, Dương Lâm liền biết thiên phú phía sau không cần xem nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK