Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra, là ai đang quấy rối.”

Công viên Hổ, Dương Lâm nghe tin đến, trước tiên chủ động đứng ra lớn tiếng nói.

Lời của cậu vừa dứt, một cô gái ăn mặc xinh đẹp liền hấp tấp nói:

"Có chuyện gì với sở thú nhà mấy người thế hả, sao còn có thể có trộm cắp chứ.”

"Tôi chỉ không chú ý một chút, điện thoại di động đã bị trộm mất.”

"Còn có của tôi nữa, điện thoại di động của tôi cũng không thấy luôn.”

"Ví của tôi cũng bị trộm.”

"Sở thú mấy người là thứ rách nát gì thế, sao trị an lại kém như vậy hả?”

"Hôm nay nếu mấy người không đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, tôi sẽ phơi bày lên mạng cho các người biết tay."

"Mau xem máy giám sát đi, còn thất thần ở chỗ này làm gì?"

Theo lời nói của cô gái, mấy du khách bị mất đồ tùy thân ào ào bước ra, chỉa mũi dùi chỉ thẳng vào Dương Lâm, nhân viên công tác duy nhất có mặt ở hiện trường.

Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, trên mặt Dương Lâm cũng không khỏi lộ ra nụ cười khổ.

"Xin lỗi, máy giám sát của sở thú chúng tôi đã sớm bị hỏng rồi.”

"Bị hỏng?”

Du khách vốn đã giận dữ, sau khi nghe Dương Lâm trả lời nhất thời càng thêm phẫn nộ.

"Sao có thể trùng hợp như vậy, đồ đạc của chúng ta vừa bị trộm, giám sát của các người liền bị hỏng. ”

"Đúng vậy, đúng vào thời điểm mấu chốt thì không có giám sát, không phải là người bên trong sở thú bọn họ trộm chứ.”

"Biết hỏng còn không chịu sửa?"

"Khó mà nói lắm, loại chuyện này trước kia cũng không phải không có.”

Mắt thấy khách du lịch nói chuyện càng ngày càng khó nghe, cho dù Dương Lâm tính tình có tốt đến đâu cũng không khỏi nhíu mày.

"Sở dĩ giám sát của chúng tôi bị hỏng cũng không sửa, là bởi vì tôi cảm thấy trong sở thú chúng tôi không cần giám sát.”

"Mọi người xin hãy yên tâm, không bao lâu nữa, tôi có thể tìm ra tên trộm cho các người.”

Nói xong ánh mắt Dương Lâm nhìn về phía mấy trăm du khách ở đây.

Nếu như là thủ đoạn bình thường muốn tìm ra tên trộm trong mấy trăm du khách này, vậy quả thực so với lên trời còn khó hơn.

Nhưng đối với việc này cậu lại không có chút lo lắng nào.

"Lý Cẩu Đản, mau lăn ra đây cho tao!”

Sau khi Dương Lâm hô to một tiếng, thì một giây sau lập tức truyền đến từng trận tiếng chó sủa từ bên kia khuôn viên.

Không lâu sau, một bầy chó dưới sự dẫn dắt của Lý Cẩu Đản mặc đồng phục bảo vệ hấp ta hấp tấp chạy tới.

"Ông chủ, đại ca sở thú, làm sao vậy, có chuyện gì cần tôi đi làm.”

Vừa mới đi tới trước mặt Dương Lâm, Lý Cẩu Đản đã lộ ra vẻ mặt lấy lòng.

"Bên trong công viên có ăn trộm, có đồ đạc của du khách bị trộm, tao cần mày tìm ra tên trộm này.”

Dương Lâm vừa nói xong những lời này, trên mặt Lý Cẩu Đản liền lộ ra vẻ hưng phấn.

"Trộm à! Rốt cuộc cũng có chỗ cần đến đội Gâu Gâu của chúng ta rồi!”

"Thật tốt quá, ông chủ, đại ca sở thú xin yên tâm, tôi lập tức mang theo đàn em đi bắt tên trộm này ra.”

Nhìn vẻ mặt đầy tự tin của Lý Cẩu Đản, Dương Lâm khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, cậu nói với nữ du khách tuyên bố rằng điện thoại di động của mình đã bị đánh cắp trước đó:

"Xin mời cô đây, xin cô tùy tiện lấy ra một món đồ bên người để cho đội trưởng Lý Cẩu Đản của chúng ta ngửi một chút.”

Nghe được thỉnh cầu này của Dương Lâm, cô gái tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn cởi áo khoác của mình đưa tới trước mặt Lý Cẩu Đản.

Mà Lý Cẩu Đản chỉ là tùy ý ngửi một chút liền lập tức gật đầu với Dương Lâm ở một bên.

Hiển nhiên nó đã nhớ kỹ cái mùi này.

"Xin mời ngài đây cũng lấy ra một món đồ vật tùy thân của ngài để cho nó ngửi một cái.”

"Được được được.”

Sau khi liên tục ngửi mùi trên người ba du khách bị trộm, Lý Cẩu Đản liền không quay đầu lại chui ra khỏi đám người.

Mà lúc này trong đám người có một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai cũng đột nhiên hoảng hốt.

Khi Lý Cẩu Đản cách gã hơn mười thước, gã liền vội vàng lặng lẽ di chuyển theo một hướng khác.

Nhưng rất nhanh gã liền phát hiện cho dù gã di chuyển đến phương hướng nào, Lý Cẩu Đản đều có thể đi theo.

Giờ khắc này y rốt cuộc ý thức được mình đã bị phát hiện, lúc này gã liền chuẩn bị bắt đầu chạy trốn.

Chỉ là gã còn chưa kịp cất bướt, Lý Cẩu Đản đã sủa điên cuồng với gã.

Lý Cẩu Đản kêu lên như vậy lập tức đã thu hút sự chú ý của những du khách khác ở đây.

"À, nó đang gọi người kia, chẳng lẽ người đàn ông kia chính là kẻ trộm.”

"Không có khả năng đi, anh ta nhìn cũng không giống trộm cắp mà.”

"Ông nói như vậy, có tên trộm nào trời sinh đã có khuôn mặt ăn trộm."

"Tôi nhớ tới, vừa rồi người nọ hình như vẫn đứng ở phía sau tôi, không phải thật sự là anh ta trộm chứ.”

...

Ngay khi mọi người đang thảo luận sôi nổi, Dương Lâm với vẻ mặt nghiêm túc đi đến chỗ người đàn ông trẻ tuổi dọc theo lối đi giữa đám đông.

"Anh này, nếu tôi là anh, tôi sẽ lập tức lấy hết đồ ăn trộm ra.”

Nghe Dương Lâm nói, người đàn ông trẻ tuổi đầu tiên là hoảng hốt, sau đó lập tức trấn định lại.

"Cậu dựa vào cái gì nói tôi trộm, chỉ bằng con chó này của cậu sủa tôi hai tiếng?”

"Nó cũng không phải chó cảnh sát, lại không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lỡ như nhầm thì làm sao bây giờ.”

Hiển nhiên gã chắc chắn Dương Lâm không dám lục soát người gã.

Mà đối với lời ngụy biện này của gã, Dương Lâm cũng không khách khí.

"Lý Cẩu Đản, tìm đồ đạc trên người gã cho tao, để cho gã hết hy vọng!”

Theo Dương Lâm ra lệnh một tiếng, Lý Cẩu Đản lúc này liền dẫn một đám chó đội Gâu Gâu vây quanh người đàn ông.

Thấy mình bị một đàn chó bao vây, người đàn ông lập tức lấy điện thoại di động ra khỏi túi và bật camera.

"Nếu cậu dám để mấy con chó này cắn tôi, tôi sẽ đăng video lên mạng ”

"Cậu dung túng chó dữ cắn người, đây là phạm pháp.”

Vừa uy hiếp Dương Lâm, gã vừa lui về phía lồng sắt.

Mà đối với uy hiếp của gã, Dương Lâm lại không hề động đậy chút nào, về phần đám chó của đội Gâu Gâu lại càng thêm không để trong lòng.

Dương Lâm bảo bọn họ cắn ai bọn họ sẽ cắn người đó, Dương Lâm không bảo bọn họ dừng bọn họ căn bản sẽ không dừng.

Người đàn ông trẻ tuổi thấy sự uy hiếp của mình cũng không có bất kỳ tác dụng gì, trên mặt cũng lộ ra vẻ quyết đoán.

Một giây sau mọi người liền nghe thấy gã hô to:

"Là mày bức tao, vậy mày cũng đừng trách tao!”

Vừa dứt lời, nam thanh niên này đã bắt đầu trèo lên lồng sắt công viên Hổ trong ánh mắt khiếp sợ của đám du khách.

Có lẽ là nhờ rèn luyện quanh năm trộm cắp, lồng sắt cao bốn năm thước mà gã hai ba cái đã bay qua.

Nhìn thấy gã rơi vào trong lồng sắt, mọi người ở đây nhất thời bị dọa choáng váng.

Dưới tình huống như vậy, một người chui vào trong lồng sắt nhốt mãnh hổ, cái này cùng chịu chết có gì khác nhau đâu.

Rõ ràng là gã muốn sử dụng hành vi như vậy để đe dọa Dương Lâm buông tha cho việc săn lùng đuổi bắt gã.

Mà ngay khi gã vừa xoay người tiến vào trong lồng sắt, một thân ảnh thật lớn cũng chậm rãi xuất hiện từ phía sau lồng sắt.

Nhìn thấy bóng dáng này, trong lúc nhất thời trái tim mọi người đều vọt lên cổ họng.

Bọn họ cơ hồ có thể dự đoán được, kế tiếp sẽ phát sinh một màn thảm thiết cỡ nào.

Một khi nam thanh niên này bị hổ cắn chết hoặc cắn bị thương, như vậy sở thú Tây Hồng đều sẽ phải đối mặt với việc đóng cửa hoặc phá sản.

Hành vi này của gã không thể nghi ngờ là muốn cùng Dương Lâm đến cá chết lưới rách.

Vạn nhất hổ nếu không cắn chết gã, vậy nửa đời sau gã sẽ áo cơm không lo.

Ngay khi mọi người đã chuẩn bị bịt mắt, Dương Lâm với tư cách ông chủ sở thú lại vẻ mặt nhàn nhã lấy chìa khóa ra mở cửa lồng sắt.

Một giây sau cậu ta dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, trực tiếp đi về phía con mãnh thú tuyệt thế kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK