Thiên phú màu vàng là thiên phú cao cấp nhất mà Dương Lâm biết đến.
Chỉ cần kích hoạt là cần phải tốn 5 điểm thiên phú, có thể tưởng tượng thiên phú cấp bậc này rốt cuộc trâu bò cỡ nào.
Hiện tại cậu chỉ cần bỏ ra một điểm thiên phú là có thể thắp sáng thiên phú này cho chó Collie Lý Cẩu Đản.
Cơ hội như vậy sao cậu có thể bỏ qua cơ chứ, gần như là không chút do dự cậu đã nhấp vào dấu cộng phía sau thiên phú.
Mà theo thiên phú trí lực siêu cấp được thắp sáng, trên người Lý Cẩu Đản nhất thời xảy ra biến hóa dữ dội.
Thay đổi đầu tiên là kích thước cơ thể của nó.
Trước khi thắp sáng thiên phú, hình dạng cơ thể của nó chỉ có thể được tính là cỡ trung bình trong các loại chó được nuôi ở nhà.
Nhưng sau khi thắp sáng thiên phú nhất thời liền lớn hơn một chút, gần như là sắp bằng với Alaska trưởng thành.
Ngoài sự thay đổi về hình dáng cơ thể, trong đôi mắt chó của nó còn có hào quang trí tuệ không thuộc về loài chó.
Trong lúc hoảng hốt, Dương Lâm có một loại cảm giác, trước mặt không phải là một con chó, mà là nhân loại trưởng thành có trí tuệ siêu quần.
Mà sự thật cũng là như vậy.
"Tiểu Dương Tiểu Dương, vừa rồi là cậu sử dụng siêu năng lực với tôi đúng không, tôi cảm giác hiện tại tôi có một loại cảm giác trước nay chưa từng có.”
Lý Cẩu Đản vẻ mặt hưng phấn nói với Dương Lâm.
Nghe được những lời này, Dương Lâm vừa định gật đầu, Lý Cẩu Đản liền vẻ mặt hưng phấn chạy như điên ra ngoài công viên Sói.
"Đệch, ông là người mà sao lại ở cùng một chỗ với mấy con chó này thế này, ổ chó này tao đã ở đủ rồi.”
Dương Lâm: . . .
"Xong rồi, tên này coi mình là người rồi.”
Mang theo nghi hoặc, Dương Lâm vội vàng đi theo, sợ Lý Cẩu Đản sẽ thừa dịp này lén lút lẻn ra khỏi sở thú.
Nhưng mà đợi đến khi cậu đuổi theo mới phát hiện, Lý Cẩu Đản dường như cũng không có ý định ra khỏi sở thú, mà là tự mình chạy đến văn phòng quản lý nhân viên của cậu mở ra một túi thức ăn cho chó.
Nhìn thấy một màn này, Dương Lâm thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Xem ra cũng không phải hoàn toàn coi mình là người.”
Nghĩ đến đây, cậu vội vàng đi đến bên cạnh Lý Cẩu Đản đang tự mình ăn thức ăn cho chó.
"Cẩu Đản à, nếu hiện tại đã không còn là chó, vậy tao cũng không thể nuôi mày vô ích.”
"Từ giờ trở đi, mày chính là đội trưởng bảo vệ của sở thú Tây Hồng chúng ta, không, là đội trưởng đội Gâu Gâu, nhiệm vụ của mày chính là bảo vệ an toàn cho toàn bộ sở thú và cho tao.”
"Tiền lương, mỗi tháng cho mày 30 cân thức ăn cho chó, 10 cân thịt bò, 20 hộp đồ hộp, mày thấy thế nào.”
Dương Lâm vừa nói xong những lời này, Lý Cẩu Đản ở một bên đột nhiên dựng thẳng chân trước của mình lên.
"Thêm 50 xúc xích giăm bông!”
"Thành giao!”
"Nhưng tao còn có một yêu cầu.”
Nói xong Dương Lâm lại chỉ về phía những con chó khác trong công viên Sói.
"Mày huấn luyện bọn chúng cho tao, sau này chúng chính là thành viên của đội Gâu Gâu của mày, đều nghe theo sự chỉ huy của mày.”
"Thật sao?" Ánh mắt Lý Cẩu Đản nhất thời sáng ngời.
"Đương nhiên, tao còn có thể lừa gạt mày sao, đến đây, thử xem đồng phục của đội mà tao chuẩn bị cho mày có vừa người hay không.”
Năm phút sau đợi đến khi Lý Cẩu Đản xuất hiện lần nữa, trên đầu nó cũng đã có thêm một cái mũ bảo vệ.
Trên người có thêm một bộ đồng phục bảo vệ, hai chữ bảo vệ ở vị trí bả vai còn cố ý được Dương Lâm đổi thành ba chữ to đội Gâu Gâu.
Mà Lý Cẩu Đản vốn là chó đối với bộ đồng phục đội Gâu Gâu này hiển nhiên là cực kỳ hài lòng, sau khi mặc đồng phục mới, nó ngay cả đi đường cũng thấy oai phong hơn vài phần.
"Được rồi, sau này mày sẽ không ở công viên Sói nữa, tao có sắp chỗ cho mày ở trong đình bảo vệ.”
"Hiện tại nhiệm vụ của máy chính là huấn luyện nhưng con chó khác cho tao, hiểu chưa đội trưởng Lý.”
"Đã hiểu thưa ông chủ sở thú! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ." Nói xong Lý Cẩu Đản liền vẻ mặt nghiêm túc giơ chân trước bên phải của mình lên.
Vừa dứt lời, nó nhanh như chớp chạy về phía công viên Sói.
Không bao lâu sau Dương Lâm đã nghe thấy từng đợt tiếng chó sủa, hiển nhiên Lý Cẩu Đản đã bắt đầu thực hiện quyền uy của mình với tư cách là đội trưởng đội Gâu Gâu.
Giải quyết vấn đề bảo vệ trị an trong công viên xong, một ngày làm việc cũng chính thức kết thúc.
Ngay khi Dương Lâm chuẩn bị trở lại phòng mình nghỉ ngơi thật tốt, chỗ sâu nhất trong sở thú lại truyền đến một tiếng rống thót tim.
Nghe được tiếng gầm này, các động vật khác trong công viên đều sợ tới mức run rẩy, chỉ có trên mặt Dương Lâm lộ ra vẻ hưng phấn dữ dội.
"Thật tốt quá, rốt cuộc đã thức tỉnh rồi sao, mình còn tưởng rằng phải đợi đến ngày mai.”
"Không được, mình phải đi xem rốt cuộc là tình huống gì đã.”
Nói xong Dương Lâm liền mang theo tò mò mãnh liệt đi vào bên trong công viên.
Sở thú Tây Hồng tuy rằng cũ nát, nhưng có diện tích rất lớn, gần như là lớn gấp đôi sở thú ở thành phố Ninh Nam."
Ban ngày du khách chỉ tham quan một phần phía trước của công viên, một phần phía sau bị Dương Lâm dùng vách ngăn che lại.
Mà khi Dương Lâm vòng qua vách ngăn, đi gần năm phút sau, một công viên Hổ có diện tích thật lớn xuất hiện trước mặt cậu.
Khi đến gần công viên Hổ, tình huống bên trong công viên Hổ cũng dần dần hiện ra trước mặt Dương Lâm.
Trong một khu vực được bao quanh bởi hàng rào sắt, một con mãnh thú sặc sỡ có kích thước bằng cả một ngọn đồi đang lặng lẽ nằm đó.
Cho dù là cách khoảng cách hơn mười thước, Dương Lâm vẫn cảm nhận được một cảm giác áp bách mãnh liệt.
"Lớn, quá lớn, làm sao có thể trở nên lớn như vậy.”
Nhìn mãnh thú sặc sỡ trước mắt, Dương Lâm thật sự khó có thể liên hệ nó với con hổ Siberia gầy trơ xương nửa sống nửa chết trước kia.
Nếu như nói hổ Siberia lúc trước là một con mèo bệnh, như vậy giờ phút này nó mới chân chính có thể xứng với danh hiệu vua của rừng rậm.
Vai cao hơn hai mét, thân dài gần năm thước, chân to bằng đùi người lớn, hơn nữa cái đầu to gần bằng bồn ngâm chân và cái miệng to như chậu máu có thể một lần ăn hết một con heo.
Sư tử, con voi cá sấu ở trước mặt nó cũng không phải là đối thủ.
Mà sở dĩ nó có thể trở nên lớn như vậy, tự nhiên không phải là đột biến gien gì cả, mà là bởi vì Dương Lâm ban ngày đã đốt sáng một thiên phú trên người nó.
【Siêu cấp thể lực (thiên phú màu xanh lá) kích hoạt cần 1 điểm thiên phú】
Mặc dù chỉ là một thiên phú màu xanh, nhưng khi đặt ở trên người một con hổ Siberia trưởng thành nhất thời phát sinh biến hóa về chất.
Vốn là cường tráng hung hãn, nó giống như thức tỉnh gien thượng cổ, nếu không phải kích hoạt thiên phú này cần thời gian và năng lượng nhất định, thì buổi sáng Dương Lâm đã đưa nó ra trước mặt khán giả.
Ngay khi Dương Lâm vẻ mặt vui mừng đánh giá hổ Siberia mới giành lấy cuộc sống mới, thì hổ Siberia trong lồng rốt cuộc cũng mở miệng.
"Tiểu Dương à, khi nào mày mới giới thiệu đối tượng cho Hoa đại tỷ vậy.”
"Tao sắp bước qua thời kỳ mãn kinh rồi, nếu không tìm được đối tượng, thì đời này của tao cũng không có cơ hội làm mẹ đâu.”
Nghe được giọng nói trong lồng sắt truyền ra, trên mặt Dương Lâm nhất thời lộ ra vẻ mặt cười khổ.
Không sai, con hổ Siberia có hình thể vượt xa bình thường này là một con hổ cái, giống như tên Lý Hoa của cô nàng, là một cô nàng mê trai, trong đầu đều là cùng tiểu tiên hổ chơi tú-lơ-khơ.
Thế nhưng nhìn hình thể của cô nàng, Dương Lâm đã biết rõ đời này cô nàng là không có cơ hội này rồi.