Trên các nền tảng trực tuyến lớn, khi dòng chữ Sở thú Tây Hồng xuất hiện trở lại, cư dân mạng cũng nhanh chóng phát hiện ra những video mới vừa được du khách quay và tải lên.
Mà một trong những đoạn video dài nhất lại ghi lại toàn bộ quá trình từ lúc Lý Cẩu Đản tìm được tên trộm cho đến khi tên trộm chui vào vườn hổ bị Dương Lâm khống chế.
"Ồ? Lại là sở thú này? Gần đây mở Douyin lên toàn là tin tức liên quan đến sở thú này thôi.”
"Đúng vậy, tôi mới vừa ngồi xuống đã lướt thấy video này.”
"Ồ, con chó này thật sự giỏi như vậy sao? Còn có thể bắt trộm."
"Khó trách nó có thể trở thành đội trưởng, mặc đồng phục bảo vệ.”
"Về mặt lý thuyết, sau một thời gian dài huấn luyện thì tất các con chó đều có thể làm được điều này. Con chó này dường như đã được huấn luyện chuyên nghiệp."
"Sau khi xem xong đoạn video này, tôi nhìn vào con chó ngốc đang cào ghế bên chân tôi, nói thiệt là tôi chỉ muốn đá nó một phát."
"Không ngờ không chỉ có sự khác biệt giữa người và người, mà sự khác biệt giữa chó và chó cũng lớn đến như vậy."
"Đừng chỉ nhìn vào chó, con cọp kia mới thực sự ngầu."
"Theo tôi nghĩ, tên trộm mới là ngầu, anh ta vậy mà nhảy vào chuồng cọp, mà còn là con cọp to như vậy nữa."
"Cười chết tôi, đũng quần của tên trộm này ướt nhẹp, phỏng chừng đã bị dọa tè ngay tại chỗ luôn rồi.”
"Bình thường thôi mà, đổi lại là tôi thì tôi cũng tè nha, con cọp bự này thật sự là quá dọa người.”
"Anh chàng kia thật sự là giám đốc sở thú sao, vì sao cậu ta không sợ động vật nhỉ, con cọp to đùng đó còn chịu cho cậu ta cưỡi, tin tưởng cỡ nào mới được vậy nha.”
"Có vẻ anh chàng giám đốc thật sự rất hiểu về động vật, không chỉ huấn luyện chó tốt, mà ngay cả con cọp cũng ngoan ngoãn nghe lời cậu ta."
"Thật muốn đi Ninh Nam xem những con vật này quá, có ai đi cùng không?"
"Tôi cũng muốn đến sở thú này xem, rốt cuộc là một vườn thú thần kỳ như thế nào mới có thể nuôi dưỡng ra nhiều động vật thần kỳ như vậy. ”
"+1, vé đã được mua, cuối tuần sẽ đi.”
......
Khi độ hot của những video này tăng vọt, ngày càng có nhiều người tò mò về sở thú Tây Hồng.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, sở thú Tây Hồng leo lên top 5 địa điểm nổi tiếng trên Douyin.
Mà đối với kết quả như vậy, Dương Lâm không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Dù sao thì độ hot của sở thú càng cao, cậu ta càng kiếm được nhiều tiền.
Tất nhiên, cũng không phải không có vấn đề.
Ví dụ như vụ trộm vừa xảy ra, lúc ấy nếu tên trộm kia cầm đồ bỏ chạy, vậy cho dù Lý Cẩu Đản có giỏi đến đâu cũng không có cách nào.
Hoặc vấn đề về việc vào cửa của du khách.
Khi số lượng khách du lịch tăng lên, chỉ trông cậy vào một mình Trần Khả Hân bán vé và kiểm tra vé, làm mệt chết cô ấy luôn cũng không làm xuể nổi.
Tóm lại chỉ một câu, cơ sở hạ tầng kém, thiếu người.
Mà cách giải quyết những vấn đề này thực sự cũng rất đơn giản, đó là chi tiêu tiền.
Khi nghĩ đến số tiền còn nóng hổi trong tay mình sẽ sớm phải chi ra, Dương Lâm cảm thấy đau lòng muốn chết.
"Thỏi bỏ đi, luyến tiếc con tép sẽ không bắt được con tôm [1], hiện tại tiêu tiền nhỏ, tương lai sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.”
[1] thành ngữ gốc: luyến tiếc đứa nhỏ làm sao bắt được sói
Ngay lập tức, cậu liệt kê một bảng danh sách theo nhu cầu hiện tại của mình.
Sau khi đã sắp xếp tổ chức một cách rõ ràng, cậu liền bắt đầu công việc mua sắm và thông báo tuyển dụng.
Đợi đến khi hết thảy đều đã làm xong, thời gian đã đến 7 giờ tối, dựa theo giờ mở cửa của sở thú, cũng đã đến giờ đóng cửa.
Và cũng vào lúc Dương Lâm chuẩn bị bắt đầu phát thanh thông báo cho du khách hết giờ tham quan, thì phía rừng chim ở phía đông vườn thú, đột nhiên truyền đến những tiếng kinh hô.
Nghe được những tiếng kinh hô này, trái tim Dương Lâm nhất thời vọt lên tận cổ họng.
"Không phải là du khách xui xẻo nào bị động vật cào xước đấy chứ.”
Vừa nghĩ đến khả năng này, Dương Lâm liền nhanh chóng bước nhanh hơn.
Thấy sở thú vừa mới khởi sắc, cậu cũng không muốn bởi vì khách du lịch khiếu nại mà dẫn đến việc phải đóng cửa đâu.
Nhưng mà đợi đến khi cậu chạy tới khu rừng chim lại phát hiện hiện trường căn bản là không có bất kỳ du khách nào, ngay cả một cái bóng ma cũng không có nhìn thấy.
"Chẳng lẽ đã đi rồi?”
Ngay khi trong đầu cậu đang đầy nghi hoặc, tiếng kêu cứu lại vang lên từ khu rừng bên cạnh.
"Cứu mạng với, cứu mạng với!”
Nghe được tiếng cầu cứu này, Dương Lâm ngay cả suy nghĩ cũng không kịp đã vọt vào trong rừng.
Cậu ta nghe được, đây rõ ràng là có một đứa trẻ đang gặp nguy hiểm trong đó.
Chỉ là khi cậu ta theo tiếng kêu cứu đi vào chỗ sâu nhất của khu rừng thì lại không nhìn thấy gì cả.
Mắt thấy ánh sáng càng ngày càng tối, cả người cậu ta cũng không khỏi cảm giác phía sau gáy ớn lạnh.
"Mẹ kiếp, không phải là đụng quỷ chứ, không đến mức xui xẻo như vậy chứ.”
Cậu ta có thể nảy ra suy nghĩ như vậy cũng không kỳ quái, dù sao vào thời điểm như vậy, ở một nơi như vậy, cậu ta không cảm thấy sẽ có đứa trẻ chơi trốn tìm với cậu ta.
Nhưng mà cậu ta mới vừa chuẩn bị xoay người rời đi, một bóng đen bất ngờ lao ra từ bên cạnh.
"Mẹ ơi, có ma!”
Hét to một tiếng, Dương Lâm cũng không kịp nhìn kỹ, đã co cẳng chạy ra ngoài rừng.
Chỉ là cậu ta còn chưa chạy được mấy bước, đã nghe thấy tiếng động phía sau lưng.
"Ha ha ha, đồ nhát gan, đồ nhát gan.”
Dương Lâm vốn còn mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, sau khi nghe được những lời này, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Trong đầu cũng không khỏi hiện lên một bóng dáng.
Một giây sau liền thấy cậu ta nghiến răng nghiến lợi quay đầu nói:
"Lý Tử Minh, đồ chó chết nhà mày, mày mà cũng dám hù tao, xem tao có nhổ lông mày không!"
Theo một tiếng gầm giận dữ, Dương Lâm lập tức xông ra ngoài, chỉ chốc lát sau, trong tay cậu ta liền xuất hiện thêm một con vẹt đuôi dài năm màu sặc sỡ.
"Tha mạng, tha mạng đi, mày mau buông tao ra!”
"Tha mạng đi, tha mạng, mẹ mày.”
"Tội nghiệp tao quá mà!”
Thấy con vẹt đuôi dài trong tay bị bắt còn hùng hùng hổ hổ, Dương Lâm khùng lên liền dùng hai bàn tay vỗ vào mặt nó.
"Mày mà mắng nữa, mắng tao nữa tao liền vặt trụi lông mày, sau đó treo mày trước cổng sở thú."
"Cái đứa tham ăn chết tiệt nào bên cạnh đã dạy mày những thứ này.”
Vừa dứt lời, con vẹt đuôi dài Lý Tử Minh vốn còn đang không ngừng chửi bới bỗng im bặt.
Nhưng mà ngay khi Dương Lâm cho rằng nó đã hoàn toàn trở nên đàng hoàng, nó lại một lần nữa mở miệng nói:
"Cứu mạng, cứu mạng với, chim sắp chết rồi!”
"Mày lại hét!" Lúc này đây Dương Lâm hoàn toàn không kiên nhẫn nữa, vừa chuẩn bị giơ tay lên, trong rừng bên cạnh lại vang lên tiếng ồn ào..
Nghe thấy những tiếng động này, trái tim vốn đã buông lỏng của Dương Lâm nhất thời lại vọt lên cổ họng.
Bởi vì nếu cậu ta nhớ không lầm, trong rừng chim này hiện tại chỉ còn lại một con vẹt đuôi dài Lý Tử Minh.
Hiện tại Lý Tử Minh bị cậu ta nắm trên tay, vậy thứ ở bên trong phát ra tiếng động lại là cái gì.
Mơ hồ Dương Lâm lại nhớ tới tiếng cầu cứu của Lý Tử Minh vừa rồi.
"Chẳng lẽ nó không có chọc mình, mà là cầu cứu mình?”
Mang theo suy nghĩ như vậy, Dương Lâm nhanh chóng nhặt một cành cây khô trên mặt đất lên.
Sau khi tăng thêm sự can đảm, cậu ta liền trực tiếp đi về phía tiếng động phát ra.
Mà khi cậu ta vòng qua một gốc cây đại thụ, một bóng dáng nhất thời liền xuất hiện ở trước mặt cậu ta.
Nhìn bóng dáng này, Dương Lâm nhất thời ngây ngẩn cả người.