• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Joldas, người đồng hành suốt cả một lộ trình, cũng là người yêu.

Ăn uống no nê, A Á Lạp muốn đi tắm và chải ngựa, Yến Thanh Đường cũng đi theo, đứng bên cạnh nhìn, nghe A Á Lạp nhắc về những lưu ý khi tắm ngựa.

Ngựa là một loài động vật cần duy trì thân thể bên ngoài sạch sẽ, nếu không để ý đến bùn đất và mồ hôi trên người nó, về lâu về dài sẽ dẫn đến bệnh ngoài da.

Tắm ngựa cũng là một nghệ thuật sống, phải vừa chải ngựa vừa cẩn thận quan sát tình huống bên ngoài thân thể của ngựa.

Công cụ tắm chải ngựa cũng đa dạng loại, dùng bàn chải mát xa để chải rớt bụi bẩn bên trong lông ngựa, chải quanh thân ngựa nhằm thúc đẩy quá trình lưu thông máu ngựa. Bàn chải lông cứng thì dùng để chải sạch bụi bên ngoài lông, thường chải theo hướng lông mọc. Các bộ phận nhạy cảm của ngựa thì cần phải dùng bàn chải lông mềm chải thật cẩn thận.

A Á Lạp làm xong những chuyện này, mới chuyển sang dùng lược chải bờm để chăm sóc bờm ngựa.

Trên thảo nguyên rộng lớn, mơ hồ truyền đến tiếng ca của người con trai Kazakhstan. Yến Thanh Đường quay đầu lại nhìn, hóa ra là anh trai của A Á Lạp đang hát một khúc dân ca của dân tộc Kazakhstan.

Cô nghe không hiểu, Túc Chinh liền phiên dịch cho cô, nói bài hát này có tên là <<một đóa hồng đáng yêu>>, và còn có cái tên khác <<Dudar và Maria>>,  một bài hát đã được người Kazakhstan truyền tai nhau qua nhiều thế hệ.

Anh còn giới thiệu, đây là một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ mà đau buồn, một cặp đôi vượt qua cả chủng tộc, vượt qua đau khổ để yêu nhau song cuối cùng lại không thể ở bên nhau.

||

Cô gái người Nga Maria kia ơi

Năm em mười sáu mười bảy

Yêu chàng thanh niên Dudar người Kazakhstan

Từng cho em lời hứa

Dudar à Dudar ơi

Em sinh vì người

Ôi Dudar anh biết mà

….

||

Tiếng anh ta trong veo và vô cùng to rõ, giọng hát êm dịu của anh ta bay bổng không dứt khắp cả thảo nguyên, chầm chậm xuyên qua từng tầng lớp tuyết đọng trên núi tuyết, xuyên qua chân núi Vân Sam, xuyên qua những cành cây ngọn cỏ vừa chớm nở, dừng lại bên những khóm hoa dại. Đàn cừu đang ăn cỏ, xa xa có tiếng chim hót vang, dường như đang phối thanh vì anh ấy.

Đến cả chú ngựa đang bị chải lông cũng nhè nhẹ lắc lư cái đuôi theo tiếng ca.

Dân tộc Kazakhstan sống trên lưng ngựa là nhiều, nên tình cảm với ngựa rất sâu sắc.

Quá trình chải lông ngựa, thật ra cũng là quá trình chủ và ngựa đang trao đổi xúc tiến tình cảm. Sự tiếp xúc này sẽ khiến cho ngựa cảm nhận được tình cảm và sự bảo vệ của chủ nhân mình, cũng làm sâu sắc nên sự ỷ lại không muốn rời của ngựa đối với chủ nhân, xem như là tình cảm đến từ đôi bên người và ngựa.

A Á Lạp chải bờm ngựa, sau đó còn linh hoạt thắt thêm một bím tóc nho nhỏ cho ngựa, khiến cho nó trông thanh thoát hơn không ít.

Sau đó A Á Lạp kiêu ngạo mà giới thiệu, đây là chú ngựa riêng của một mình cô ấy, cô ấy đặt tên cho nó là ‘Nhược Trát’, có nghĩa là hoa hồng.

Yến Thanh Đường nghe xong thì thấy rất thú vị, những cái tên được đặt theo phương ngữ Sak luôn mang đến sự lãng mạn, khiến cho cô cũng dấy lên sự tò mò: “Vậy có cái tên nào thích hợp với tôi không?”

A Á Lạp nhìn Túc Chinh, rồi lại nhìn Yến Thanh Đường, cười nói: “Joldas.”

“Có nghĩa là gì?” Yến Thanh Đường mờ mịt hỏi.

“Bạn đường, người đồng hành.” A Á Lạp nói cho Yến Thanh Đường nghe, rồi lại nháy mắt mấy cái với Túc Chinh, “Hai người không phải là đồng hành suốt chặng đường sao?”

“Vậy à…” Yến Thanh Đường bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng cứ có cảm giác ý nghĩa của từ này không giống như chỉ dành cho một cái xưng hô mang nghĩa bình thường cho lắm.

“Anh Túc, anh thử gọi cái tên mà em vừa đặt cho chị Thanh Đường đi.” A Á Lạp cứ mãi không ngừng cười được.

Túc Chinh khụ một tiếng, cuối cùng cũng hờ hững giải thích cho Yến Thanh Đường: “Joldas trong tiếng Kazakhstan, có thể hiểu nôm na là người đồng hành suốt cả một lộ trình, hoặc cũng có thể được hiểu thành—người yêu.”

Yến Thanh Đường nghe xong liền bừng tỉnh, ra là cô nhóc A Á Lạp này đang lấy mình ra để chọc giỡn Túc Chinh đây mà.

Nhất thời trong lòng cô có chút nổi cáu, mà A Á Lạp lại như không có gì mà nói rõ ràng: “Đừng nóng giận mà, em thấy hai anh chị xứng đôi lắm luôn. Chị Thanh Đường thì xinh đẹp, anh Túc thì cao to, hai anh chị như ngựa vậy đó.” A Á Lạp chân thành bổ sung thêm.

A Á Lạp chỉ là cô gái nhỏ mới mười bảy mười tám tuổi, Yến Thanh Đường đương nhiên chẳng thể nào tức cô bé vì cái tội nói năng bậy bạ được.

Hơn nữa A Á Lạp lại còn khen cô xinh đẹp, Yến Thanh Đường tự giác tiêu hết bực tức.

Vì để bồi tội, A Á Lạp mời hai người cưỡi con ‘Nhược Trát’ của cô bé, con ngựa của cô bé rất khỏe mạnh và đầy sức sống, đường nét đâu ra đó, vừa nhìn đã biết là ngựa tốt.

Túc Chinh lên ngựa trước, cơ tay nổi cuồn cuộn, bắp thịt cánh tay rất rõ ràng, anh cưỡi ngựa chạy đi, dáng người mạnh mẽ, ngồi trên lưng ngựa mang vẻ phóng khoáng, bên tai là tiếng gió xuân ù ù, lông ngựa dài bay trong làn gió, thật sự đúng với cách nói “Ngọn gió xuân mát rượi, leo lên ngựa phóng đi”.

Đi thử một vòng, Túc Chinh quay về, khi đến trước mặt A Á Lạp và Yến Thanh Đường thì kéo dây cương ngừng ngựa lại, nhảy xuống.

“Tính cách của nó rất tốt, cưỡi rất an toàn.” A Á Lạp rất yên tâm về chú ngựa này, giới thiệu với Yến Thanh Đường, “Mùa hè em thường dùng nó cho khách du lịch cưỡi.”

Nhưng ánh mắt của Yến Thanh Đường lại bị hấp dẫn bởi một chú ngựa trắng đứng bên cạnh ‘Nhược Trát.” Con ngựa trắng ấy có vẻ ngoài rất đẹp, lông bờm cũng một màu trắng tinh, sợi lông mịn màng như những sợi tóc dài suôn mượt, ánh mắt nó rất lớn, lông mi thì dài thườn thượt, ánh mắt rất ôn hòa.

A Á Lạp lại nhắc nhở cô: “Chị Thanh Đường ơi, tính tình nó không tốt lắm đâu ạ, đừng cưỡi nó.”

Túc Chinh cũng hỏi: “Trước kia cô từng cưỡi ngựa bao giờ hưa? Kỹ thuật thế nào?”

Yến Thanh Đường thử tiếp cận con ngựa trắng, làm quen với ngựa, rồi quay sang trả lời Túc Chinh: “Đương nhiên là đã từng cưỡi qua, tôi còn nhận chứng chỉ cưỡi ngựa chuyên nghiệp rồi đó.”

Có thể nghe ra sự tự tin của cô, nhưng Túc Chinh vẫn khá lo lắng, hỏi A Á Lạp, “Tính tình của nó tệ cỡ nào?”

Anh đang hỏi, thì Yến Thanh Đường cũng đã hoàn toàn làm quen với ngựa, mặt đầy tự tin leo lên lưng ngựa, trên lưng ngựa phủ một tấm thảm dệt bằng tay rất dày, nên cũng xem như là thoải mái.

Túc Chinh nhanh chóng đuổi kịp Yến Thanh Đường, nghe thấy giọng nói của A Á Lạp vọng ra từ sau: “Chỉ là không quá ổn định, cứ như đứa trẻ vậy…”

Nhìn thấy Yến Thanh Đường đã cưỡi ngựa đi xa, Túc Chinh cũng đuổi theo sát, tiếng A Á Lạp la to: “Anh Túc, hai người nhớ chú ý an toàn.”

Đúng là Yến Thanh Đường biết cách cưỡi ngựa, hai chân cô giẫm lên trên bàn đạp, thân thể nhẹ nhàng, cố gắng nhổm người theo nhịp dao động của chú ngựa trắng. Ngựa trắng dần dần chạy xa, mang Yến Thanh Đường đi qua từng vùng của thảo nguyên.

Chỉ ở Asakusa mới không có móng ngựa, thảo nguyên rộng lớn và trống trải, Yến Thanh Đường cưỡi ngựa bay lướt qua, lông của ngựa trắng cũng lay động theo từng cơn gió, nhìn tự do và thoải mái.

Một người một ngựa, ấy thế mà trông rất hài hòa.

Thấy thế Túc Chinh cũng dần dần thả lỏng, thả chậm bước.

Nhưng cuối cùng anh vẫn sơ suất, sau khi ngựa trắng đi đến một bên mạn sườn núi, bỗng dưng nó tăng tốc độ chạy như điên, Yến Thanh Đường trên lưng ngựa cũng hoảng hốt, căn bảo đã không giữ được nó nữa.

Dưới cơn xóc nảy, d*c vọng muốn sống thúc đẩy cô cố gắng cúi thấp thân mình xuống, kẹp chặt hai chân, cố định bản thân thật chắc chắn trên lưng ngựa. Nhưng vẫn không đủ để cố định, ra chiều sắp ngã xuống.

Người đang trong thời khắc nguy cơ, đầu óc rất dễ rơi vào trạng thái mụ mị. Túc Chinh vội chạy qua, hét lớn lên nhắc nhở Yến Thanh Đường: “Rút chân ra khỏi bàn giẫm! Cuộn người lại, cố gắng hết sức thả lỏng ra!”

Điều này không khác nào đang nói Yến Thanh Đường phải ‘nhận mệnh’ ngã xuống khỏi lưng ngựa, nhưng bên tai Yến Thanh Đường bấy giờ chỉ còn lại giọng nói của Túc Chinh, cảm giác bất lực thúc đẩy cô không được do dự, lập tức nghe theo lời anh!

Thả chân khỏi bàn đạp rồi cuộn người lại thả lỏng thân thể xong, Yến Thanh Đường rất tự nhiên lăn xuống khỏi người con ngựa trắng, cô theo phản xạ lăn ra ngược lại với nơi mà con ngựa trắng đang chạy.

Túc Chinh đuổi kịp đến đỡ cô ngồi dậy trên bãi cỏ, lo lắng nhìn cô: “ Bị thương chỗ nào rồi? Có đau ở đâu không?”

“Hình như nhẹ hơn so với tôi tưởng tượng nhiều….” Yến Thanh Đường bám lấy cánh tay anh, vẫn còn chưa hoàn hồn lại được, “Nhưng tại sao anh lại bảo tôi lăn xuống chưa?”

“Cưỡi ngựa không chỉ quan trọng ở kỹ thuật cưỡi, mà thậm chí khi ngã xuống khỏi lưng ngựa cũng cần có kỹ thuật. Người cưỡi chuyên nghiệp cũng thường xuyên ngã.” Túc Chinh giải tích, “Tính cách con ngựa này quá thất thường, vừa nãy nó hưng phấn, nếu cô không xuống ngựa kịp thời, chờ nó bị kích thích lên thì sẽ càng khó xuống.”

Gấp gáp dễ gây lỗi, nếu chân bị vướng vào bàn đạp thì sẽ không thể giãy ra được, nửa thân trên của cô sẽ bị treo ngược trên mặt cỏ. Hoặc là bị kéo lê đi, hoặc thậm chí có thể bị móng ngựa bất cẩn giẫm đạp trúng.

Việc cuộn người lại thả lỏng cơ thể, khi ngã xuống sẽ ngã sấp làm giảm bớt lực đập vào, lúc này chỉ cần ngã xuống phương hướng ngược lại với hướng ngựa chạy, thì bình thường vấn đề sẽ không lớn lắm.

Nhưng Túc Chinh vẫn lo lắng, lại bóp nhẹ chân của cô.

Yến Thanh Đường đang muốn xù lông, thì anh đã nắm lấy bắp chân của cô, cuối cùng cô cũng cảm nhận được cơn đau, cúi đầu liền trông thấy mắt cá chân đã hơi sưng đỏ lên, có vẻ như lúc ngã xuống vẫn bị trật chân. Còn trầy cả da, trên da rơm rớm máu.

Túc Chinh lo lắng, cầm mắt cá chân của cô lên còn muốn nhìn cho kỹ, tay anh kề quá gần, cô lập tức gạt tay của anh ra, tức giận nhìn anh, hốc mắt đỏ ửng lên nũng nịu và yếu ớt nói: “Đừng chạm vào, tôi đau quá….”

“Không chạm vào cô…” Đại tiểu thư thật sự sợ đau, Túc Chinh thân là kẻ cao lớn thô kệch bỗng dưng bó tay bó chân đứng dậy, không dám chạm vào cô, song lại sợ chân của cô sẽ bị thương nặng, cần phải xử lý ngay lập tức, thế là nói: “Nhưng vẫn cần phải kiểm tra xem có gãy xương hay không, nếu gãy thì phiền phức lắm.”

Túc Chinh biết Yến Thanh Đường ít nhiều cũng là người hiểu lý lẽ và quan hệ thiệt hơn, vậy nên ắt hẳn trong lòng cô cũng sẽ tự có cân nhắc của mình.

Quả nhiên, Yến Thanh Đường không lên tiếng.

“Cố nhịn một chút.” Túc Chinh nói nhỏ.

Anh dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp một vòng nơi đùi phải bị sưng lên của cô, mỗi chỗ đều ấn thử một lần vừa hỏi Yến Thanh Đường thấy thế nào, trên thực tế chỉ có hai nơi là Yến Thanh Đường la đau, vậy nên dường như không giống gãy xương lắm.

“Có vẻ không gãy xương.” Túc Chinh nhíu mày, “Nhưng tốt nhất chúng ta vẫn cần phải đến bệnh viện chuyên khoa gần nhất để kiểm tra lại.”

Đang nói, A Á Lạp đã dắt theo con ngựa trắng đi đến, nét mặt đầy vẻ có lỗi nhìn Yến Thanh Đường trên mặt đất: “Con ngựa này thường xuyên hất người lắm, vết thương của chị không nghiêm trọng chứ ạ?”

Yến Thanh Đường lắc đầu, cũng không trách tội A Á Lạp: “Là chị tự cưỡi ngựa này, vừa nãy cũng do chị không chú ý đến trạng thái của ngựa.”

Vừa rồi quả thật cô đã cậy mạnh, nghĩ rằng mình là người biết cưỡi ngựa, tuy đã nghe lời nhắc nhở của A Á Lạp, nhưng cảm thấy bản thân có thể khống chế được con ngựa trắng.

Nhưng có lẽ trong những buổi học cưỡi ngựa trước đây mà cô được học cùng huấn luyện viên, thì đều dùng những chú ngựa đã quen với cuộc sống bị cưỡi, nên tính cách ôn hòa dễ bảo.

Không như những con ngựa trên thảo nguyên này, nhìn thì thấy ôn hòa đó, thực tế lại bướng bỉnh khó thuần, tự do và không bị ràng buộc.

Cũng may có lời nhắc nhở vừa nãy của Túc Chinh nên vết thương không nghiêm trọng lắm. Chỉ cần không cử động thì chân của cô sẽ không đau lắm. Nhưng cả Túc Chinh và A Á Lạp đều không bớt lo lắng hơn chút nào.

“Anh định sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện khám thử thế nào.” Túc Chinh nói với A Á Lạp, anh chỉ có một vài kinh nghiệm phán đoán đơn giản sơ lược với vết thương này, nên để chắc chắn rằng Yến Thanh Đường thật sự không bị gãy xương, thì nhất định cần đến bệnh viện kiểm tra.

“Đi thế nào ạ? Nếu không thì để Nhược Trát chở chị ấy đi?” A Á Lạp hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK