• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không muốn.” Yến Thanh Đường hơi nheo đôi mắt hạnh, dường như cố ý đối nghịch với anh, nhưng chưa đến vài giây đã rướn tới gần lần nữa, âm cuối giương lên, đôi môi đỏ khẽ lướt qua khóe môi anh, “Mới là lạ đó.”

Trước mặt người mình thích, tất cả mọi tâm tư làm sao mà che dấu được, có gì nói nấy, kiên định và thoải mái.

Sáng sớm thức dậy, Túc Chinh lái xe hơn sáu tiếng, đến trưa mới tới được Nalati.

Bọn họ vẫn ở lại khách sạn mà lần trước đã ở, vì chỗ này gần thảo nguyên Nalati.

Dọc đường đi, lại trông thấy được những dãy núi tuyết liên miên trùng điệp, phủ đầy vân sam. Núi non đến cuối tháng Ba vẫn còn chìm trong gió tuyết, vậy mà giờ đây đã một màu xanh mướt, gió lùa qua rừng cây, gợi lên từng đợt sóng thông rì rào.

Do đến sớm hơn so với thời gian dự kiến, phòng vẫn còn đang dọn dẹp, vốn dĩ Yến Thanh Đường định chờ trong sảnh, nhưng thật sự quá mệt mỏi, cô cũng chẳng bận tâm nữa mà cứ thế kéo thẳng Túc Chinh đi vào phòng.

Trong phòng có một dì dọn vệ sinh, nghe thấy tiếng bước chân đằng sau thì lo lên tiếng cúi đầu giải thích, chỉ sợ khách sẽ mất kiên nhẫn.

Yến Thanh Đường nhìn chăm chăm vào mái tóc thẳng ngắn ngủn của bà, âm thanh và dáng vẻ khá quen thuộc, Yến Thanh Đường nghiêm túc suy nghĩ một chập, cuối cùng cũng nhận ra, vui mừng nói: “Dì Xuân Phương ạ?”

Vương Xuân Phương bấy giờ mới ngẩng đầu lên, nhìn hai lần liền nhận ra cô luôn: “Em Tiểu Đường!”

Không thể ngờ được hai người sẽ bất ngờ gặp lại ở Nalati, đúng là duyên phận, cả hai không kìm được mà ôm siết lấy nhau.

Yến Thanh Đường nhớ lại sự sắp xếp ngày ấy của Vương Xuân Phương, nghi hoặc hỏi: “Không phải dì muốn đi xem Hồ Thanh Hải sao? Sao vẫn còn ở Nalati vậy?”

“Chuyện kể ra dài lắm.” Vương Xuân Phương giải thích, “Lúc chuẩn bị xuất phát thì cơ thể không được thoải mái. Sau này tính đi tính lại thì vẫn còn thiếu chút tiền, bèn ở lại Nalati kiếm việc làm.”

Ban đầu làm phục vụ trong nhà hàng, sau đó chuyển sang khách sạn làm nhân viên dọn dẹp, quét tước phòng ốc, giặt giũ chăn ga gối nệm, chuẩn bị cho mùa du lịch cao điểm sắp tới.

“Nhân dịp chúng ta gặp lại vào ngày đặc biệt này, không biết buổi tối dì Xuân Phương có rảnh không?” Túc Chinh hỏi.

Yến Thanh Đường cũng có ý định trò chuyện cùng Vương Xuân Phương, nhưng nghe anh nói câu đầu thì thấy khó hiểu: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì?”

“Ngày 8 tháng Tư âm lịch, sinh nhật em.” Thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, Túc Chinh lẳng lặng đáp, “Muốn anh ghi tạc trong lòng, còn mình thì quên khuấy luôn sinh nhật của bản thân.”

Đúng lúc này, mẹ Phó Tầm Thanh cũng gửi lì xì đến chúc mừng, là sáu con số sáu: “Sinh nhật vui vẻ nhé bé Đường, quà thì chờ mẹ tặng sau khi đi Iceland về.”

“Ồ, đúng là hôm nay thật này.” Yến Thanh Đường bừng tỉnh, “Mọi lần em đều không nhớ được, nhưng năm nào mẹ em cũng sẽ gửi chúc phúc đến cho em cả.”

Nhưng năm nay Phó Tầm Thanh ở tận Iceland, vì sai múi giờ nên đoán chừng lúc này chỉ vừa mới rời giường.

Vương Xuân Phương nhận ra hai người trước mặt đã trở nên thân mật hơn nhiều so với lần chia tay trước, còn chưa kịp hỏi kỹ, Yến Thanh Đường đã tự mình “thú nhận”: “Chị Xuân Phương, ta đã thu phục được con hổ giấy này rồi.”

Túc Chinh nghe vậy cũng chỉ cười.

Lúc trước lạnh lùng hờ hững bao nhiêu, bây giờ hóa nhu tình như nước bấy nhiều.

Vì để chúc mừng sinh nhật cho Yến Thanh Đường, tối hôm đó cả ba ngồi vây quanh một lò nướng tại một căn phòng tầng một của khách sạn.

Chỉ ăn thịt nướng không thôi thì hơi đơn điệu, Vương Xuân Phương gọi thêm vài chai bia và một chai rượu trắng, muốn mời bọn họ uống, lúc này, Yến Thanh Đường mới biết hóa ra Vương Xuân Phương cũng là người uống được rượu.

Cả đời Yến Thanh Đường chưa từng đụng vào rượu, liên tục xua tay từ chối, lấy trà thay rượu. Còn Túc Chinh và Vương Xuân Phương cạn chén với nhau, họ pha bia và rượu trắng vào với nhau để uống, ấy vậy mà cả hai vẫn không say, đủ thấy tửu lượng đều rất khá.

Vậy là tận dụng bữa rượu này, trong buổi sinh nhật hôm nay, họ trò chuyện nói cười với nhau đến tận đêm khuya.

Trong buổi nhậu, Vương Xuân Phương lấy từ chiếc túi nhỏ mang theo bên mình ra một chú gấu móc bằng len, nói rằng nó tên là “Gấu Nhỏ Hạnh Phúc”, là quà sinh nhật dì tặng cho cô.

Yến Thanh Đường nhìn chăm chú vào chú gấu nhỏ trong lòng bàn tay, so với con gấu cô từng tặng Vương Xuân Phương trước đây, món quà này mang nhiều dấu ấn thủ công hơn, sợi len chắc tay, đầy dẻo dai.

Cô đoán đây là do Vương Xuân Phương tự tay móc được, khi dì nhìn cô, đôi mắt dưới ánh đèn lốm đốm của quán nướng dường như ánh lên chút nước.

“Làm hai cái, một con để dành cho con gái chị, một con thì chị nghĩ… có lẽ sẽ có cơ hội gặp lại được em.”

Vương Xuân Phương sẽ không thể nào quên được cảnh bèo nước gặp nhau với Yến Thanh Đường, cũng nhớ rất rõ những lời cổ vũ của cô dành cho dì, và cả tấm thẻ nhớ mà cô đã có lòng tốt để lại.

Nhìn thấy Yến Thanh Đường cầm chú gấu nhỏ, dì hốt hoảng như thể được gặp lại đứa con của dì đã trưởng thành.

“Cảm ơn dì Xuân Phương.” Yến Thanh Đường nhân tiện mở wechat ra, “Vậy mau thêm bạn với em đi, em muốn đăng chú gấu nhỏ siêu đáng yêu này lên vòng bạn bè, dì phải nhớ thích bài của em đó.”

Bôn ba vào Nam ra Bắc bao năm ròng, Vương Xuân Phương sao có thể không nhận ra Yến Thanh Đường xuất thân giàu có chừng nào? Nhưng dù là vậy, Yến Thanh Đường vẫn rất thích món quà nhỏ rẻ tiền do dì tự tay làm, còn chân thành khen ngợi không ngớt.

Vương Xuân Phương vội vàng gật đầu, lóng ngóng tìm mã QR danh thiếp WeChat của mình, Yến Thanh Đường quét mã, hai người chính thức kết bạn.

Mối quan hệ giữa người và người quá đỗi mong manh. Dù ở thời hiện đại cũng như thế thôi.

Kết bạn trên WeChat giống như một sợi len nhỏ trên chú gấu nhỏ, nối liền những con người xa cách thành một, tạo nên một sợi dây liên kết.

Trời càng về khuya, để không ảnh hưởng đến công việc ngày mai, Vương Xuân Phương về chỗ trọ của mình trước.

Yến Thanh Đường và Túc Chinh cũng định lên lầu, khi bước vào thang máy, cô tò mò nhìn gương mặt anh, rượu dường như chẳng may may ảnh hưởng đến anh, chỉ nhìn sắc mặt thì không thể đoán được anh đã uống khá nhiều, chỉ có hơi men nhàn nhạt trong hơi thở là đang nhắc nhở cô về điều đó.

“Sao lại không uống rượu?” Túc Chinh đột nhiên hỏi cô.

Yến Thanh Đường ngẫm lại, nói: “Vì trước kia chưa từng uống bao giờ.”

Túc Chinh cả cười: “Hóa ra cũng có lúc em không dám thử.”

Rõ ràng là anh đang dùng kế khích tướng, Yến Thanh Đường thông minh lựa chọn không tiếp lời, còn ‘hừ’ một tiếng.

Sau khi quay về phòng, Yến Thanh Đường lấy chú gấu nhỏ mà Vương Xuân Phương tặng ra ngắm nghía hồi lâu, nom rất quý trọng.

Mà Túc Chinh cũng đi đến cái túi cạnh mình, có vẻ như đang lục lọi gì đó, một lát sau quay về lại bên cạnh Yến Thanh Đường, còn trông rất do dự.

“Sao thế?” Yến Thanh Đường đã nhìn ra được trong lòng anh có chuyện từ lâu.

Túc Chinh siết lấy món đồ nhỏ trong tay, chỉ nói: “Chỉ muốn nói chúc em sinh nhật vui vẻ thôi.”

“Ồ?” Yến Thanh Đường thả tóc đã buộc ra, trông thoải mái và thư thái, vừa chải tóc, cô vừa hỏi: “Lúc ăn cơm chẳng phải đã chúc không biết bao nhiêu lần với dì Xuân Phương rồi sao? Hai người còn nhất quyết hát cả bài chúc mừng sinh nhật cho em nữa.”

Cô hoàn toàn không có ham muốn hưởng thụ vật chất gì cả, cô chỉ theo đuổi sự vui vẻ, nên không cố ý muốn vòi Túc Chinh cái gì đó.

“Nhưng anh muốn tự mình chúc em một lần.” Túc Chinh mở hai tay ra, nhìn vội về phía cô, ánh mắt anh không chớp lấy một lần, “Còn có món quà muốn tặng cho em.”

Trong tay anh là một chiếc vòng tay bằng bạc, ở giữa khảm một viên đá ngọc lam.

Người Vân Nam rất yêu thích đồ trang sức bạc, Yến Thanh Đường nhìn thoáng qua liền nhận ra chiếc vòng tay bạc này là một món đồ cổ. Hơn nữa, viên ngọc lam trên đó có chất lượng tuyệt hảo, vậy là, cô lặng lẽ lắng nghe anh chậm rãi kể về nguồn gốc của nó: “Đây là món đồ mẹ anh để lại. Chiếc vòng này được truyền từ đời tổ tiên, gia đình mẹ anh có dòng dõi từ một thủ lĩnh Nạp Tây, cũng từng có thời kỳ giàu có, nghe nói viên ngọc lam này có xuất xứ từ vương quốc Cổ Điền thời xa xưa.”

“Vương quốc Cổ Điền đã tồn tại từ hơn hai nghìn năm trước, chuyện xưa quá xa vời, cũng khó mà kiểm chứng.” Túc Chinh bật cười, “Nhưng chiếc vòng này, thực sự là thứ quý giá nhất của anh.”

Cô nhìn chiếc vòng tay mà Túc Chinh quý trọng, cô cũng biết phần nào cách bảo trì đá thạch lam, khó trách Túc Chinh chưa bao giờ lấy vòng tay ra, mà vẫn luôn đặt trong túi.

“Quý giá nhất, mà còn muốn tặng anh?” Yến Thanh Đường có hơi không dám nhận.”

Túc Chinh lại yên lặng đeo vào cổ tay cô: “Quý giá nhất, nên mới tặng cho em.”

Chỉ có như thế, mới đủ để xứng với cô.

“Mẹ anh có thấy, cũng sẽ thích em lắm.” Anh lại nói thêm.

Anh chợt cảm thấy, chỉ đến khi chiếc vòng được đeo lên cổ tay cô, nó mới thực sự tìm thấy nơi mình thuộc về.

“Mùng tám tháng Tư đúng là một ngày đẹp.” Túc Chinh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng áp trán mình lên trán cô, thân mật mà tự nhiên, “Sinh nhật vui vẻ, bé cưng.”

“Đương nhiên là ngày đẹp rồi.” Yến Thanh Đường cũng ôm chặt lấy anh, giọng điệu mang theo chút trẻ con đầy tự hào, “Mẹ em nói ngày này là ngày Phật tổ hạ thế, tôi sinh vào hôm đó nên sẽ luôn được thần Phật phù hộ.”

Đoạn, giọng cô bỗng dừng lại: “Tuy rằng em không có cảm giác được bảo hộ… nhưng nghe vẫn thấy may mắn lắm, đúng không?”

“Ừm.” Túc Chinh gật đầu, khẽ nắm lấy cổ tay cô, “Trùng hợp là, mẹ anh nói chiếc vòng tay này là bùa hộ mệnh, gặp dữ hóa lạnh, mọi điều thuận lợi.”

“Vậy là em nên đeo vào rồi.” Hai tay Yến Thanh Đường tạo hình chữ thập, “Hy vọng vòng tay sẽ phù hộ em, cũng phù hộ cho cả anh nữa.” 

Túc Chinh không kìm được phì cười, cô đặc biệt săn sóc anh, ngay cả bùa hộ mệnh mà cũng chăm lo cho cả phần anh.

“Chờ sang năm đến sinh nhật anh, em cũng muốn tặng quà cho anh.” Hiển nhiên là cô đã bắt đầu dựng lên kế hoạch cả rồi.

Biểu cảm của Túc Chinh lập tức cứng đờ, rồi mới nhẹ nhàng nói: “Anh không làm sinh nhật.”

“Tại sao lại không?” Yến Thanh Đường ngẩng đầu lên đầy khó hiểu.

Song Túc Chinh chỉ hờ hững giải thích: “Ngại phiền.”

Cái phong cách của tên này đúng thật là, sợ phiền nên không tổ chức sinh nhật….

Yến Thanh Đường không nói gì nữa, thầm nghĩ phải loại bỏ cái thói quen này của Túc Chinh mới được.

Trời đã khuya, Yến Thanh Đường nhanh chóng tháo vòng tay ra, đi vào phòng tắm. Lúc bước ra, cô vẫn không quên liếc nhìn chiếc vòng thêm một lần nữa, rõ ràng là vô cùng yêu thích món quà này. 

Trước khi đi ngủ, Yến Thanh Đường mới có thời gian kiểm tra những lời chúc mừng sinh nhật gửi đến hôm nay, có tin nhắn từ Thẩm Lê và mấy người bạn, từ dì Đào, thậm chí cả Giang Hoài Dã cũng gửi lời chúc.

Chỉ duy mỗi ba cô Yến Nhã Quân là không có.

Yến Thanh Đường nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện tĩnh lặng một lúc, nhưng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ, thoát ra khỏi ứng dụng, cô tập trung xem lịch.

Cô quay lại tháng Một năm 2025, thật ra cô nhớ rất rõ, ngày 21 tháng Một.

Túc Chinh sinh năm 1994, 1994….2004….

Yến Thanh Đường như sực nhớ ra, lại mở đoạn tin tức kia lên xem qua một lần nữa.

Ngày ba mẹ Túc Chinh bất hạnh gặp phải tai nạn giao thông, là ngày 21 tháng Một năm 2004. Bấy giờ cô mới so qua, đó là sinh nhật năm Túc Chinh mười tuổi.

Có chăng đêm ấy, gia đình họ không chỉ cùng nhau đón Giao thừa, mà còn cùng nhau đón mừng sinh nhật của anh nữa.

Nhưng trời phụ lòng người, ngay sau ngày hôm ấy, anh mãi mãi đã trở thành cô nhi.

Khó trách Túc Chinh không muốn tổ chức sinh nhật.

Túc Chinh vẫn chưa ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở bên gối truyền đến, không nhịn được hỏi: “Sao vậy em.”

“Không sau đâu.” Yến Thanh Đường cố gắng kìm nước mắt, tìm đại một lý do, “Hôm nay ba em không chúc em sinh nhật vui vẻ, thật quá đáng.”

“Vậy nên khóc à?” Túc Chinh khẽ nói, “Như con nít vậy.”

“Đúng vậy.” Yến Thanh Đường lên tiếng, vùi đầu vào trong lòng anh khẽ nói một câu, gần như khiến người ta không thể nghe thấy rõ được, “Ngu quá.”

“Ngoan nào, đừng khóc nữa, người thân mới là những người gần gũi nhất với em trên đời. Ba em bây giờ chẳng qua chỉ là chưa chịu xuống nước thôi, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn quan tâm đ ến em.” Túc Chinh khẽ khàng an ủi Yến Thanh Đường, “Không giống như anh… Thanh Đường, anh là người không cha không mẹ, chẳng có ai bận lòng cả. Trước đây thậm chí anh còn nghĩ rằng, dù có chết đi cũng chẳng sao cả.”

Anh hoàn toàn không hay biết những cảm xúc cuộn trào trong lòng cô, vẫn vô tư khơi lại vết thương chỉ để an ủi cô, nhưng Yến Thanh Đường đã trưởng thành, cô không định để lộ ra rằng mình đã biết hết mọi chuyện, cũng đã hạ một quyết tâm khác.

Cô nắm lấy hai tay Túc Chinh, nắm thật chặt, thật sự rất rất chặt, trên khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt, nhưng giọng nói lại kiên định vô cùng, đôi mắt lấp lánh như những vì sao.

“Túc Chinh, em bận lòng anh mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK