• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đương nhiên vẫn sẽ có con đường mới, chỉ là hiện tại còn đang tạm thời nản lòng thôi.”

Đây vừa là lời an ủi mang thiện ý, và cũng là phân tích khách quan. Yến Thanh Đường có bạn làm việc ở Alibaba, cô hiểu người như Lục Thừa Phong trong mấy năm ngắn ngủn có thể thăng chức lên đến P7, chắc chắc sẽ không phải là người tầm thường.

Chỉ là trong hoàn cảnh chung quả thật sẽ có những biến cố khó có thể tưởng tượng được. Người có đường làm quan rộng mở đến chừng nào đi nữa thì cũng có khả năng bị thất bại, nhất thời không được như ý.

“Có những lời này của cô, tôi càng không có lý do gì mà không ở lại đây thêm mấy ngày nữa.” Lục Thừa Phong đã giải phóng được những cảm xúc tích tụ từ lâu trong lòng, nên đã vui sướng lắm rồi, nay lại được Yến Thanh Đường an ủi, mặt mày càng khoan khoái.

“Đi dạo chơi ở Kashgar cũng rất tốt, chỉ có điều đi một mình thì có hơi nhàm chán.” Lục Thừa Phong chủ động xin gia nhập, “Tôi đi cùng với mọi người nhé, được không?”

“Được chứ.” Yến Thanh Đường và Lục Thừa Phong cũng xem như là trò chuyện hợp rơ, sảng khoái đồng ý ngay, “Có điều xe việt dã của chúng tôi vẫn chưa được vận chuyển từ Ghulja đến đây, đoán chừng phải ngày mai mới đến, chờ qua ngày mốt mới xuất phát được.”

Lục Thừa Phong cười: “Này thì có là gì, chiều nay tôi mới thuê xe được, cũng có rất nhiều đồ đạc cần phải chuẩn bị. Ngày mai nếu chúng ta đều rảnh, thì có thể hẹn thời gian cùng đi dạo phố cũng rất tốt.”

Lục Thừa Phong thật lòng muốn chờ Yến Thanh Đường, cùng bọn họ đồng hành ở Kashgar này.

Yến Thanh Đường rất vui vẻ, thấy anh ta định đi trước thì còn muốn sớm hẹn thời gian ngày mốt xuất phát. Mà Lục Thừa Phong thì chủ động ngay, thuận lý thành chương lấy điện thoại ra, thêm wechat với Yến Thanh Đường.

Chờ đến khi Lục Thừa Phong đi, ba người một lần nữa quay về thành hai người, Yến Thanh Đường đúng là có hơi không thích ứng kịp, cúi đầu nhìn ảnh đại diện của Lục Thừa Phong trên wechat: “Con người Lục Thừa Phong thú vị thật đó, hình đại diện là cái đầu lừa.”

Túc Chinh nhìn thoáng qua, yên lặng sửa lại cho cô: “Đó là ngựa.”

“Thật đấy à?” Yến Thanh Đường cũng nghe lời mà nhìn lại thêm một cái, “Thế này ai mà nhận ra được?”

“Ngựa thì lỗ tai sẽ nhỏ hơn, mặt dài hơn.” Túc Chinh phân tích rất nghiêm túc, “Cho dù là ảnh chibi hoạt hình đi nữa, người sáng tạo cũng sẽ chú ý đến điểm này.”

“Ồ, vậy thì xem ra là ngựa thật, ngựa tự do.” Yến Thanh Đường bị anh thuyết phục, “Tôi còn cho rằng anh ta tự so sánh mình với con lừa làm việc chăm chỉ và chịu khó chịu nhọc, làm việc mệt lã trong một tập đoàn lớn.”

Túc Chinh nghe vậy, không khỏi cười phì.

“Anh cười cái gì?” Yến Thanh Đường nghiêng đầu nhìn anh.

Túc Chinh đón lấy ánh mắt tìm tòi và nghiên cứu của cô mà có hơi sợ hãi: “Sao thế?”

“Hôm nay trông anh rất rầu rĩ, không nói câu nào, thật kỳ quái.” Yến Thanh Đường nói, “Có điều lúc này hình như đã bình thường lại rồi.”

Túc Chinh không ngờ cả đoạn đường đi cô trò chuyện vui vẻ với Lục Thừa Phong như thế, mà còn có thể để ý đến bản thân mình, chút ghen tuông trong lòng nháy mắt được hòa tan, chỉ đáp: “Có Lục Thừa Phong tán gẫu với cô, tôi không nói gì cũng thế thôi.”

“Không thể so thế được.” Yến Thanh Đường lắc đầu, “Tôi vẫn muốn nghe anh giới thiệu mà.”

Túc Chinh là bản đồ sống ở Tân Cương, biết rõ hết tất cả mọi thứ thuộc về vùng đất này, từ lâu đã trở thành người hướng dẫn trên hành trình này của Yến Thanh Đường.

Vậy nên, trong tiềm thức cô đã càng thêm ỷ lại vào Túc Chinh.

Được ỷ lại, chính là được cần.

Vì có sự tham gia của Lục Thừa Phong mà cả ngày nay Túc Chinh rất nôn nóng, lúc này lại giành được sự an tâm lần nữa.

Yến Thanh Đường vẫn chưa đi dạo đủ, lại lôi kéo Túc Chinh đi đến phía Tây thành phố Cổ, còn mua bánh naan trong tiệm “Bánh mì của ông nội của ông nội của ba”.

Tiệm này là cô nghe tiếng mà đến, hương vị của tiệm quả thật không tồi, nhưng vừa mới ăn cơm xong, cô chỉ bẻ vài miếng, rồi ăn không vô nữa, tất cả đều được Túc Chinh hỗ trợ giải quyết.

Nhà thờ Hồi giáo Id Kah Mosque là nhà thờ Hồi giáo lớn nhất ở Tân Cương, cũng nằm ở phía Tây thành phố, đi khoảng vài phút là đến. Yến Thanh Đường không có tôn giáo tín ngưỡng, nhưng lại rất có hứng thú với kiến trúc cổ điển mang đậm bản sắc dân tộc và bản sắc tôn giáo thế này.

Hầu hết các nhà thờ Hồi giáo sẽ không mở cửa cho người ngoài, nhưng nhà thờ Id Kah Mosque này trừ khung giờ cầu nguyện cố định ra, thì vẫn sẽ mở cửa cho du khách tự do ra vào.

Nhà thờ Hồi giáo được bao quanh bởi một khu chợ sầm uất và náo nhiệt, nhưng cánh cửa nhà thờ màu xanh da trời đã ngăn cách sự ồn ào ấy. Đi vào bên trong, bốn bề sẽ an tĩnh lại, dù là những tín đồ sùng đạo hay là những du khách đến thăm quan.

Nhà thờ Hồi giáo Id Kah Mosque này mang phong cách kiến trúc Hồi giáo điển hình, với cổng và tháp truyền bá cao lớn, phòng cầu nguyện được nâng đỡ bởi 158 cột gỗ màu xanh lá được chạm khắc tinh xảo, bên ngoài và bên trong đều được phủ kín bằng thảm.

Hai người tháo giày ra đi vào trong điện, dù buổi lễ cầu nguyện trong nhà thờ đã kết thúc, nhưng tín đồ vẫn rất đông, Yến Thanh Đường không ở lại đây quá lâu, chỉ nhìn qua quýt chung quanh, đến khi bước ra khỏi nhà thờ, cả hành trình dường như còn chưa đến hai mươi phút.

“Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?” Yến Thanh Đường hỏi Túc Chinh.

Trong lòng anh đã sớm lên kế hoạch, lập tức trả lời: “Chúng ta có thể đến Vườn Hương Phi ở gần đây.” 

Bọn họ chậm rãi đi bộ đến ngoại ô của thành phố Cổ, bắt taxi đến đó cũng chỉ mất chừng hai mươi phút. Buổi chiều nhàn nhã không có gì làm, Yến Thanh Đường hào hứng dạt dào, quả thật có thể đi dạo nữa.

Lúc lên xe, Túc Chinh vốn muốn ngồi ở ghế phó lái, sau đó suy nghĩ lại, lại cùng Yến Thanh Đường ngồi ở hàng sau.

Vào ngày nắng, mặt trời Tây Bắc vẫn còn treo trên đỉnh đầu, dù bấy giờ đã là bốn năm giờ chiều, song tháng Tư cũng không thấy nóng lắm, ánh mặt trời càng thêm phần ấm áp hơn.

“Buồn ngủ quá.” Yến Thanh Đường ngồi vào ghế sau, lại lâm vào trạng thái buồn ngủ, có thể là vì hôm nay đi đường nhiều quá.

Túc Chinh không nói gì, nhìn cô đang dựa đầu vào lưng ghế, không khỏi nhích người đến gần với cô hơn. Nhưng Yến Thanh Đường lại ngẩng đầu lên, chống lại cơn buồn ngủ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Vườn Hương Phi, chính xác mà nói, là khu lăng mộ Apak Khoja.

Lăng mộ được khởi công xây dựng từ thời Minh, dưới triều đại vua Minh Tư Tông, nơi đây chôn cất năm thế hệ của gia tộc Apak Khoja, với tổng số 72 ngôi mộ. Mà Hương Phi nhiều người biết đến, chính là cháu gái của Apak Khoja.

Trên thực tế Hương Phi không được mai táng ở đây, nơi này xem như là chỉ chôn cất quần áo và di vật của nàng, song nàng lại là nhân vật có độ nổi tiếng cao nhất, vậy nên cả vùng này đều được gọi là Vườn Hương Phi.

Hai người đi vào khu vực lăng mộ chính có hình vòm vuông, đưa mắt nhìn ra sẽ thấy những viên gạch tráng men màu xanh và trắng lấp lánh, khiến cho cả tòa mộ trở nên nguy nga lộng lẫy.

Các hoa văn trang trí trên cây cột của lăng mộ Hương Phi còn đa dạng hơn. Các hoa văn thực vật và hoa văn hình học đều là những hình dạng mà Túc Chinh thường hay thấy ở Tân Cương, nhưng lại không biết tên khoa học.

Yến Thanh Đường đi đến gần, nhìn thấy rất quen mắt, nhớ một hồi rồi thốt lên: “Đây là cây sự sống.”

Túc Chinh đi lên nhìn kỹ, hoa văn này lấy cành hoặc thân hoa ở gữa làm trục đối xứng, hoa và lá hai bên cân xứng với nhau, ở chính giữa đỉnh là một nụ hoa đương chuẩn bị nở.

“Cô từng nghiên cứu?” Túc Chinh hỏi.

“Cũng không hẳn.” Yến Thanh Đường trả lời, “Không phải cái này có liên quan đến thực vậy sao, tôi từng nhìn qua, nên theo phản xạ sẽ chú ý đến nó.”

“Ba tôi từng mua một tấm thảm thủ công Afghanistan, trên đó cũng có hình Cây sự sống, nhìn thấy rất giống với hình này. Có điều nó là một cây Bách, bên cạnh có hoa và chim, dưới gốc cây Bách còn có hai con Khổng tước.”  Yến Thanh Đường miêu tả từng chi tiết mà mình đã nhìn và nghe thấy, “Còn nữa, tôi từng xem qua vài bức tranh nghệ thuật về tôn giáo Cơ Đốc giáo, bọn họ cũng rất thích chủ đề Cây sự sống.”

Thật thần kỳ, hình dáng cây sự sống đã tồn tại ít nhất mấy ngàn năm, và được tìm thấy ở khắp nơi trên thế giới. Ý nghĩa về cơ bản cũng na ná nhau, đều tượng trưng cho sức sống, sự trường thọ, và cả sự khám phá vũ trụ.

“Tôi chỉ biết, trong đạo Hồi, nó tượng trưng cho thiên đường, là cầu nối cho trần gian và thế giới cõi âm.” Túc Chinh nói.

Người sống khát vọng có thể thông qua cây sự sống để kết nối với người chết, vậy nên nó được làm đồ trang trí, xuất hiện bên trong lăng mộ.

“Anh có thấy là nó rất thú vị không?” Yến Thanh Đường nổi hứng thú, “Hàng loạt các tôn giáo lớn đều muốn lấy cây sự sống làm ký hiệu biểu tượng, trong mọi khoảnh khắc bọn họ đều có chung một ý tưởng, khát vọng muốn thăm dò những phần chưa được khám phá của thế giới, đồng thời cũng kính sợ những phần chưa được khám phá của thế giới.

“Dường như từ rất lâu, con người đã suy nghĩ về khái niệm sự sống và cái chết, và ngoại hóa cái chết thành một cây mang theo sức sống, cứ thế, cái chết không còn đáng sợ nữa, mà như là một sinh mệnh mới.” Yến Thanh Đường nói.

Túc Chinh nhìn hình vẽ cây sự sống, lại hờ hững nói: “Cái chết chỉ mang lại nỗi đau.”

“Con người thời cổ vẫn còn chưa đủ hiểu biết về sức nặng và ý nghĩa của cái chết. Còn về phần tôn giáo, chẳng qua chỉ là đang dùng các loại khái niệm của mình để làm dấy lên hy vọng cho con người ta.” Túc Chinh rũ đôi mi xuống, bàn tay mơn trớn lên vách mộ, “Cái chết thực thụ, chính là con người chết đi như ngọn đèn đã tắt, điều đó chỉ mang lại cho con người những nỗi đau vô tận.”

“Anh đã từng đối mặt với cái chết của người khác chưa?” Yến Thanh Đường nhíu mày khẽ hỏi.

Túc Chinh không nói chuyện, mà cô thì lại đang kể về những gì mà mình từng trải qua: “Khi tôi còn nhỏ, tôi từng đến bệnh viện để gặp mặt ông ngoại lần cuối cùng, chỉ thấy ông sao mà gầy quá, tôi còn tưởng rằng ông đang ngủ. Sau này khi đã phát hiện ra thì tôi không còn được gặp lại ông nữa, trong nhà chỉ còn lại bà ngoại tôi. Dì nhỏ nói với tôi, ông ngoại đã qua đời rồi. Khi đó, lần đầu tiên tôi biết thế nào gọi là cái chết.”

Yến Thanh Đường đã nói xong, nhưng Túc Chinh vẫn không nói gì. Cô không khỏi nhìn về phía Túc Chinh, trông thấy anh dường như đang thông qua câu chuyện của cô mà nhớ về cái gì đó, sắc mặt càng lúc càng bất ổn, phải dựa vào vách mộ để giữ thân mình.

Từ khi quen nhau đến nay, Túc Chinh chưa từng có nét mặt u buồn và đau khổ trước mặt cô như vậy.

Cô mới nhận ra, dường như cô không hề hiểu gì về thế giới nội tâm và những gì mà Túc Chinh từng trải qua, bây giờ mới khám phá ra được một góc nhỏ trong đó.

“Rất nhiều lần.” Túc Chinh bỗng đáp.

“Mọi người hay nói nếu đã trải qua nhiều thì con người sẽ tự xây dựng nên cơ chế bảo vệ mình, sẽ tạo nên sự chịu đựng. Nhưng dường như tôi lại không có. Mỗi lần đều cảm nhận được bản thân như chết đi một lần vậy.”

“Có khi lại cảm thấy, tại sao người chết đi không phải là tôi.” Giọng điệu của anh lạnh lùng và thê lương, tràn đầy tuyệt vọng.

Câu nói ấy, thật sự quá nặng.

Rốt cuộc Yến Thanh Đường đã cảnh giác, cầm tay Túc Chinh lên: “Anh làm sao vậy?”

Phải tiếp xúc tay chân mới có thể cảm nhận được cơ thể của anh đang run lẩy bẩy, anh đang khủng hoảng và bất an, nét mặt cũng hốt hoảng.

Yến Thanh Đường không biết rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, Túc Chinh bỗng dưng biến thành như vậy, theo bản năng cô biết không thể ở trong này thêm được nữa, liền lôi kéo anh đi ra khỏi lăng mộ.

Người đàn ông rất nặng, đã thế còn không quá phối hợp, Yến Thanh Đường phải mất rất nhiều sức mới lôi được anh ra ngoài, đến khi đứng chờ xe ở ven đường đã thở hồng hộc.

Yến Thanh Đường gọi một chiếc xe, không còn chút tâm trạng đùa giỡn nào nữa, chỉ muốn mang Túc Chinh về lại khách sạn.

Ở trên xe, Túc Chinh vẫn không nói gì, chỉ nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế, cố ý ngồi cách Yến Thanh Đường rất xa.

Dường như anh đã bình tĩnh lại đôi chút, chỉ còn lại sự không thoải mái, chờ đến khi Yến Thanh Đường lại gần anh, anh vẫn không mở mắt ra, chỉ khàn giọng ngăn cản cô: “Cô đừng lo cho tôi.”

“Không được.” Yến Thanh Đường chấp nhất phản bác lại anh.

Đoạn, cô rướn đến gần anh, lặng lẽ cầm lấy tay anh, cả người Túc Chinh trở nên cứng đờ, song cũng không giãy dụa.

Yến Thanh Đường lại sinh to gan, tay kia vòng qua vai anh, kéo anh từ từ cúi người xuống.

Thân thể anh cao lớn cường tráng là thế, ấy vậy mà lại từng chút từng chút dựa vào trong lòng cô không hề giãy dụa như mới đầu.

Những ngón tay mảnh khảnh của Yến Thanh Đường luồn qua đuôi tóc của anh, nhẹ nhàng vân vê, giọng điệu dịu dàng, như lời trấn an: “Túc Chinh, anh đang sợ hãi sao?”

(*) Apak Khoja Tomb là khu lăng mộ của nhà truyền giáo đạo Hồi nổi tiếng Apak Khoja cùng gia đình của ông. Lăng mộ được xây dựng vào năm 1640, nằm cách trung tâm thành phố Kashgar 5km về phía Đông Bắc, thuộc Tân Cương, Trung Quốc. Tuy nhiên, nhiều người thường biết đến khu lăng mộ này với tên gọi lăng mộ Hương phi. Bởi theo dã sử, rất có thể đây là nơi chôn cất Hương phi – một hậu duệ của Apak Khoja, được chọn làm phi vào thời vua Càn Long. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK