Dọc đường đi, Yến Thanh Đường uống rất ít nước.
Vừa rồi họ đã đi bộ rất lâu trên sa mạc Gobi dưới ánh nắng chói chang, Yến Thanh Đường có khát nước âu cũng là bình thường.
Đương nhiên Túc Chinh có chuẩn bị nước, phần lớn những đồ nặng đều do Túc Chinh gánh vác, nước cũng được trang bị trong túi xách sau lưng Túc Chinh.
Túc Chinh lấy một chai nước ra, hiển nhiên là anh đã xem những lời nói đùa của Yến Thanh Đường thành thật, khi đưa chai nước sang cho cô còn lặp lại lời khuyên răn: “Đừng lén đổ nước đi để dùng cái chai rỗng chứa nước sống lâu trăm tuổi của em vào đó.”
“Em đâu có ngốc.” Yến Thanh Đường khẽ hờn trách, “Chọc anh chơi thôi mà.”
Cô biết rõ những dòng suối tự nhiên ở vùng hoang dã sẽ được lọc bởi lớp nham thạch núi đá cây cỏ, bằng mắt thường sẽ thấy nó cực kỳ trong vắt.
Nhưng dù sao nguồn nước cũng chưa được đo lường kiểm tra, nên không thể phán đoán được là nó có ô nhiễm hay là có tồn tại những nguy hiểm tiềm tàng nào hay không. Ví dụ như vi rút gây bệnh hoặc ký sinh trùng, lại ví dụ như kim loại nặng hoặc sinh vật hữu cơ ô nhiễm.
Yến Thanh Đường nhận nước, uống rất nhã nhặn, được mấy hớp thì dừng lại. Đoạn cô nhìn lên Túc Chinh, người đàn ông khi uống nước sẽ có thói quen ngửa cổ lên, gần như trút cạn nước, nhưng lại không làm nước văng ra ngoài, chỉ một lát sau đã uống được hơn phân nửa chai.
“Không sợ sặc à.” Cô yên lặng đánh giá.
Người đàn ông vặn nắp chai lại, nâng mu bàn tay lên lau môi dưới, rồi mới nhìn cô cười bâng quơ: “Yên tâm đi, không sặc được.”
Dường như anh đã khôi phục lại trạng thái những ngày đầu gặp nhau, luôn mang dáng vẻ bất cần đời trước mặt cô, như thể đã trút bỏ được bộn bề lo lắng nặng nề trong giây lát.
Có lẽ chính sự tích cực mà Yến Thanh Đường luôn luôn toát ra từ bản thân cô đã kéo anh lại, khiến cho anh bắt đầu bước ra khỏi bóng ma.
Yến Thanh Đường thấy anh cười thì không kiềm được mà nhìn thêm vài lần, lén lút nhìn anh lom lom.
Mà anh thì lại mất tự nhiên: “Trên mặt anh có thứ gì sao?”
“Không có.” Yến Thanh Đường ngồi trên bậc cầu thang tiếp tục vờ vĩnh đoan trang, “Em chỉ đang tán thưởng đơn thuần thôi.”
“Chỗ nào trông cũng đẹp hết.” Cô vui vẻ khen ngợi, tay dừng trên mái tóc màu nâu đậm của anh, “Chỉ là mấy ngày nay, tóc anh dài hơn nhiều rồi.”
Túc Chinh thấy lúng túng vì điều này, nhất là khi xúc cảm từ tay cô chạm vào tóc anh, khi đầu ngón tay cô lướt qua đuôi mày anh, khi cô luồn tay vào tóc anh, vừa lành lạnh vừa nhu hòa.
Túc Chinh mặc cho cô đùa nghịch, một lúc lâu sau mới nói: “Anh cũng không để ý đến nữa.”
Giây sau đó, anh cũng vươn tay lên vuốt v e mái tóc dài của Yến Thanh Đường, chầm chậm mơn trớn đuôi tóc cô, tóc cô rất chắc khỏe, như tơ lụa, như gấm vóc, anh khẽ giọng thầm thì: “Tóc một người có thể dài ra bao nhiêu trong một tháng?”
“Chắc là khoảng chừng một centimet đấy.” Yến Thanh Đường ngẫm nghĩ rồi nói.
Anh liền dùng tay đo lại độ dài mái tóc của cô, trầm tư nói: “Hình như là dài hơn chừng đó thật này.”
“Sao lại đổi sang quan sát về tóc của em rồi?” Yến Thanh Đường quay đầu lại, “Ý của em là, chúng ta về sẽ tìm một tiệm cắt tóc, chỉnh sửa lại cho anh một xíu.” Tóc này sắp dài ngăn cản tầm nhìn rồi.
Yến Thanh Đường nói là làm, sau khi khảo sát chung quanh hết rồi thì cô muốn về sớm hơn một chút, thế là cùng Túc Chinh đi về trên con đường cũ.
Trên đường evfe lại phát hiện có không ít cây nhót, mặt phải lá một màu xanh biếc, mặt trái của lá có màu bạc, khi gió thổi qua, lá cây rung rinh ánh màu xanh bạc.
“Sắp nở hoa rồi.” Yến Thanh Đường nói, “Hoa nhót nở đẹp nhất ở Hòa Điền nhỉ, hẳn là em sẽ có cơ hội được ngắm nó đúng không?”
Chỉ còn hai ngày nữa thôi là tháng Năm sẽ đến. Hoa nhót nở rộ nhất vào cuối tháng, nhưng thật ra những bông hoa nở sớm nhất sẽ bắt đầu vào đầu tháng Năm.
Túc Chinh nghe ra được cô rất mong chờ nhìn thấy hoa cây nhót, nhất thời không đành lòng, cũng không muốn vì mình mà khiến cho cô thất vọng, vậy là nói: “Đương nhiên là có thể ngắm được rồi, cây nhót là loại cây phổ biến nhất ở Hòa Điền mà.”
“Thế anh hứa rồi nhé.” Yến Thanh Đường nói, “Ở lại Hòa Điền chờ đến khi cây nhót nở hoa.”
Ngoảnh lại nhìn, cây nhót đung đưa theo làn gió, dường như có các nụ hoa vừa chớm nở giữa các nhánh cây.
Lái xe lòng vòng thị trấn rồi về, thi thoảng bắt được internet, Yến Thanh Đường sẽ lướt xem những bài đăng mới nhất trên dòng thời gian của Lục Thừa Phong, rồi thả like cho anh ta.
Cô vỗ Túc Chinh, muốn anh cùng xem với mình, Lục Thừa Phong đã bắt đầu chia sẻ về phong cảnh trên hành trình của mình. Anh ta đi dọc quốc lộ 219, đi qua doanh trại ba mươi dặm, đi qua Kangxi War, hiện tại thì vừa mới rời khỏi nghĩa trang liệt sĩ Kangxi War.
Mà nơi đó, thật ra cũng là nơi mà Yến Thanh Đường muốn Túc Chinh dẫn mình đi.
Đó là nghĩa trang liệt sĩ có đội cao so với mực nước biển cao nhất Trung Quốc, nằm trên núi Côn Lôn, cao hơn mực nước biển chừng 4280 mét.
Năm 1965, chính quyền địa phương Tân Cương đã phân bổ quỹ tài chính riêng biệt để xây dựng nghĩa trang liệt sĩ và dựng tượng liệt sĩ ở Kangxi War. Nơi đây mai táng 83 vị quân nhân, tất cả đều là những liệt sĩ đã hy sinh trong trận chiến phản kích của lực lượng tự vệ Trung-Ấn năm 1962.
Suốt mấy thập kỉ sau đó, lần lượt các liệt sĩ hy sinh do canh gác biên giới hay tham gia xây dựng biên giới đều sẽ được an táng ở nơi này.
Ngày nay đã có hơn 112 liệt sĩ được chôn cất tại nơi đây, họ dùng máu tươi và mạng sống của mình để bảo vệ lãnh thổ và tổ quốc thiên liêng, khi còn sống họ canh giữ nơi này, cuối cùng đến lúc chết đi cũng được an táng chính tại nơi đây, không oán không hận.
Yến Thanh Đường nhìn bài đăng của Lục Thừa Phong trên vòng bạn bè, ở đó có một bức ảnh chụp bia tưởng niệm liệt sĩ, trên bia khắc một ngôi sao đỏ, bên dưới là một dòng chữ màu vàng kim rất lớn— “Liệt sĩ bảo vệ biên giới quốc gia đời đời bất diệt”.
“Ngày mai hoặc ngày mốt, chúng ta cũng đến nghĩa trang liệt sĩ nhé?” Yến Thanh Đường đề nghị, “Anh có muốn đi không?”
Nơi này không tính là xa lạ với Túc Chinh, người được an táng ở đây Túc Chinh không nghe qua thì cũng đã gặp qua rồi.
Túc Chinh rũ đôi mắt, dường như đang suy tư, rồi chậm rãi nói: “Nơi đó xa lắm, phải lái xe đường vòng mới lên được, đi đường cũng mất chín tiếng đồng hồ. Độ cao so với mực nước biển cũng rất cao, dễ bị xảy ra phản ứng say độ cao.”
“Khách quan mà nói thì nó rất khó khăn, em biết hết.” Yến Thanh Đường bình tĩnh nói, “Em chỉ muốn hỏi anh là anh có muốn đi hay không thôi.”
Túc Chinh không đáp.
Sau mấy năm rời khỏi huyện Bì Sơn, không thể phủ nhận nghĩa trang liệt sĩ này đã nhiều lần xông vào trong ác mộng của anh.
Từng làm một cựu bộ đội biên phòng canh gác tại Karakoram, Túc Chinh có một tình cảm đặc biệt dành cho nghĩa trang liệt sĩ Kangxi War.
Nghĩa trang Kangxi War cách tiền đồn quân sự không quá xa, anh từng cùng nhóm các chiến sĩ ở tiền đồn, từng cùng với anh trai Lương Trung đến thăm viếng tỏ lòng thành kính trước linh hồn các vị anh hùng.
“Thôi bỏ đi, em sẽ không ép anh.” Yến Thanh Đường nói.
Nhìn anh giãy dụa trong rối bời, Yến Thanh Đường lại muốn lấy lùi làm tiến, đặt một khách sạn trong thị trấn, chuẩn bị ở lại đây hai ba ngày.
Đến chạng vạng, họ đã chọn xong quán ăn, chính là quán ăn buổi trưa mà họ đã ăn, Yến Thanh Đường cảm thấy ban trưa họ ăn quá vội vã, nên muốn bữa tối quay lại để nếm lại chi tiết món ăn.
Nhưng cần phải chờ để đến giờ cơm, thế là hai người lại đi tìm một tiệm cắt tóc.
Ý định ban đầu của Túc Chinh là cắt ngắn dạng húi cua, nhưng Yến Thanh Đường tỉ mỉ hơn, bảo thợ cắt tóc dựa theo kiểu dáng ban đầu của anh cắt đơn giản thế là được rồi. Vô hình trung lại cứu vớt được hình tượng của Túc Chinh.
Từ cửa tiệm cắt tóc đi ra, quay về lại quán ăn gia đình kia.
Túc Chinh và Yến Thanh Đường không ngờ rằng họ sẽ gặp lại được người đàn ông kia.
Sau khi ngồi xuống, tình cờ lại ngồi gần nhau.
Yến Thanh Đường hỏi ra mới biết người nọ sợ dân bản xứ không nghe hiểu ông nói gì, nên để cho tiện thì chỉ chọn đúng một tiệm cơm để ăn.
Bèo nước gặp nhau, ai cũng chỉ là đất khách quê người. Một ngày gặp gỡ hai lần âu cũng xem như duyên phận, Yến Thanh Đường và Túc Chinh mời ông ngồi chung một bàn. Người nọ tự xưng mình họ ‘Lý’, bảo hai người cứ gọi ông ‘lão Lý’ là được.
Sợ hai người lại bận tâm đ ến tuổi tác, nên vẫn khách sáo gọi thành ‘chú lão Lý’.
“Chú đến đây du lịch ạ? Thấy chú đi một mình, chạy đến tận nơi này cũng không dễ dàng mấy?” Yến Thanh Đường hỏi.
Chú lão Lý khoát tay, cố gắng dùng tiếng phổ thông nhưng vẫn đậm giọng địa phương Hà Nam: “Không phải du lịch, chú đến gặp con trai chú.”
Nói rồi, ông lại hỏi bọn họ: “Nghĩa trang Kangxi War, các cháu biết không?”
Nghe vậy, Yến Thanh Đường và Túc Chinh đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó Yến Thanh Đường mới trả lời: “Anh ấy biết, anh ấy từng đến đó rồi ạ.”
Chú lão Lý bấy giờ mới ngại ngùng nở nụ cười, nói: “Các cháu biết là tốt. Con chú an táng ở đó, mà cách nhà chú xa quá, đây là lần đầu tiên chú đến đây gặp nó.”
Hóa ra con trai của lão Lý, là một trong những liệt sĩ đã được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ Kangxiwar.
Nhất thời cả Yến Thanh Đường và Túc Chinh đều nghiêm túc và kính trọng ông hơn.
Hoàn cảnh và khí hậu cao nguyên rất ác liệt, nghĩa trang liệt sĩ lại các trung tâm quá xa, giao thông không tiện, nên những thân nhân của nhóm liệt sĩ muốn đến đây cúng mộ cũng đã rất khó khăn rồi.
Túc Chinh không khỏi hỏi: “Làm sao mà chú đến được đây thế ạ?”
“Ngồi xe lửa từ Trịnh Châu đến.” Chú lão Lý trả lời.
Chỉ vài từ ít ỏi, thì không thể khiến người ta tưởng tượng ra được chừng nào khó khăn.
Chỉ có những ai quen thuộc tuyến đường sắt của Tân Cương thì mới biết, là rốt cuộc nó xa bao nhiêu.
Từ Trịnh Châu đến Urumqi, là một hành trình ngồi xe lửa hơn ba mươi mấy tiếng đồng hồ. Rồi từ Urumqi đến huyện Bì Sơn, lại là hai mươi mấy tiếng nữa.
Cộng cả hai tuyến đường lại, thì đã hơn năm mươi tiếng, nó còn nhiều hơn hai ngày hai đêm cộng lại.
Túc Chinh để ý thấy hai ống quần của Chú lão Lý đã xắn lên trên, bắp chân có hơi sưng tấy, rõ ràng là ông đã đi tàu lửa và chỉ mới vào đến huyện Bì Sơn vào sáng nay thôi.
“Chú định khi nào sẽ đến nghĩa trang liệt sĩ Kangxi War vậy ạ? Nơi đó không dễ đi đâu.” Túc Chinh nói.
“Trước khi đến chú nghe người ta nói là có thể thuê xe đi lên đó.” Chú Lý rất âu sầu, “Nhưng sau khi đến đây vẫn không tìm được ai cả. Đến đây đã không dễ dàng gì rồi, dù có chờ thêm mấy ngày nữa thì chú vẫn muốn lên núi.”
Túc Chinh nhất thời im lặng, lòng trăm bề cảm xúc.
Một lát sau, Yến Thanh Đường nghe thấy dường như anh đã hạ quyết tâm, nghiêm túc nói: “Chú lão Lý, chúng cháu cũng sẽ đến đó, chú đi cùng chúng cháu nhé.”
Giờ phút này, trong lòng Yến Thanh Đường vừa cảm thấy kinh ngạc, mà nhiều hơn cả thế đó là vui sướng.
Túc Chinh đang bước từng bước ra bên ngoài.
“Ngày mai thì gấp rút quá, chú vẫn cần nghỉ ngơi nhiều thêm chút. Như vậy đi, sáng ngày mốt chúng ta sẽ xuất phát sớm, chú thấy sao ạ?” Túc Chinh lại nói.
“Được, gặp được người tốt rồi…” Chú lão Lý cảm động gật đầu, nắm chặt đôi tay Túc Chinh.
Túc Chinh quay sang nhìn Yến Thanh Đường, cũng hỏi ý kiến của cô, Yến Thanh Đường cứ cười mãi: “Đương nhiên là em không thành vấn đề rồi, em luôn muốn đi cùng anh mà.”
Mà bên kia, Chú lão Lý đã muốn gửi tiền cho Túc Chinh, nói rằng không thể ngồi xe không như thế được.
Túc Chinh khăng khăng không chịu nhận, cuối cùng nét mặt chuyển sang nghiêm túc hơn, rất có dáng vẻ hù dọa người ta, khiến cho Chú lão Lý không thể không nhún nhường làm tới nữa.
Khách sạn mà Chú lão Lý ở rẻ hơn một chút so với khách sạn mà hai người Yến Thanh Đường đang ở, có điều lại cách nhau rất gần, cũng tiện để phối hợp với nhau hơn.
Sau khi về đến khách sạn, Túc Chinh lại kiếm tra số lượng thuốc kháng sốc độ cao mà anh đã mua trước đó, rồi lại đi xuống lầu tìm mấy tiệm thuốc gần đó mua bình dưỡng khí.
Vừa lên lầu, anh không đi về phòng mình mà đến chỗ Yến Thanh Đường, hỏi cô thấy như thế nào.
Một tiếng trước, Yến Thanh Đường nói rằng mình đau đầu, nên đã bảo Túc Chinh đi mua giúp cô thuốc Ibuprofen, hoặc không thì viên giảm đau Paracetamol cũng được.
Túc Chinh đưa hai loại thuốc cho cô cùng một ly nước ấm, nhìn cô đầy lo lắng: “Nếu phản ứng cao nguyên quá nghiêm trọng thì em cứ yên tâm ở lại khách sạn đi, ngày mốt anh sẽ chịu trách nhiệm đưa Chú lão Lý đến đó.’
Anh đã đồng ý với Chú lão Lý rồi thì nhất định sẽ giữ đúng lời hứa, nhưng nhìn thấy Yến Thanh Đường lại đột nhiên bị khó chịu như thế, anh lại thấy đau lòng vì cô.
“Nhưng hình như em thấy mình không phải bị phản ứng cao nguyên đâu.” Yến Thanh Đường buồn bã, “Em chỉ sợ là cái khác… sợ là…”
Điều này nhắc nhở Túc Chinh, anh vội tính toán ngày trong đầu, rồi nhíu mày: “Quả thật là đến nhanh hơn tháng trước, lần trước bị em cũng đau đầu.”
Yến Thanh Đường sửng sốt, mặt cũng đỏ ửng cả lên: “Anh đừng có dùng trí nhớ tốt của mình lên thời gian hành kinh của em được không vậy?”
Vào hai ba ngày cuối cùng của tháng cho đến đầu tháng sau. Quả nhiên anh nhớ rất kỹ, vì cũng từ cái lần bắt đầu đó, mà anh đã chủ động giặt đồ cho cô.
Thế nhưng mặt Túc Chinh lại không hề biến sắc: “Anh nhớ kỹ thời gian hành kinh của em, không phải là chuyện hiển nhiên sao?”
Còn Yến Thanh Đường thì đang cầm miếng băng vệ sinh chạy vội vào trong phòng vệ sinh, vừa đi còn vừa cầu nguyện: “Cầu xin ông trời kéo dài giúp con thêm mấy ngày nữa, con không muốn đến liền đâu.”
Có lẽ ông trời thật sự đã nghe thấy lời thỉnh cầu của Yến Thanh Đường, vài phút sau, Túc Chinh nghe thấy tiếng mở cửa phòng vệ sinh.
Yến Thanh Đường đi ra, tuy rằng còn đau đầu nhưng mặt mày đã hớn hở: “Không có tới. Hy vọng có thể kéo dài hơn một chút, chờ đến khi nào em đi nghĩa trang liệt sĩ về rồi nói sau.”
Nhìn thấy chỉ trong chục phút thôi mà cô thay đổi nhanh chóng từ căng thẳng sang vui vẻ như thế, trong lòng Túc Chinh dâng lên một dòng nước ấm.
Anh tự nhận thấy mối quan hệ giữa anh và Yến Thanh Đường thật ra chỉ cách một lớp giấy mỏng, thế nhưng đến gần đây mới cảm giác được, Yến Thanh Đường đối xử với anh không chỉ đến từ bản năng hấp dẫn nguyên thủy của hóc môn, mà còn đến từ tình cảm chân thành.
Nhưng anh lại ‘gần quê lòng lại càng sợ’ .
Như thể bây giờ quay lại chốn xưa, trong lòng muôn nỗi chua xót và đau đớn dệt pha, cảm xúc đôi khi sẽ xen lẫn những hồi tưởng về cuộc sống quân nhân khi xưa.
Túc Chinh tự biết bản thân và Yến Thanh Đường luôn luôn tồn tại chênh lệch. Mà sự chênh lệch này sau khi nhận được cuộc gọi nhắc nhở đến từ Yến Nhã Quân, đã biến thành tiếng sấm nổ đùng đoàng chui vào trong tai anh, khiến anh phải do dự chần chờ mãi, rồi lại lo lắng về tương lai xa vời và quanh quẩn một chỗ trong tình yêu say đắm với Yến Thanh Đường.
Nhưng Túc Chinh lại nhận ra rằng, có rất nhiều chuyện, một khi đã chính thức bước ra từng bước, thì vĩnh viên không thể quay đầu lại được nữa.