• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sinh hoạt quân đội lâu sẽ hình thành nên một loại quán tính. Túc Chinh là thế, quen làm từng bước, đâu ra đấy.

“Hai chúng ta vốn…” Nói được một nửa, Túc Chinh mới nhớ ra tối hôm qua đã đạt được một thỏa thuận, thế là lặng lẽ đổi hết những lời đã ra đến đầu môi, “Nên ở chung một phòng thôi.”

“Phòng này để em ở, anh cũng ở.”

Khi nói ra những lời này, Túc Chinh đã đặt xong phòng.

Từ nay về sau anh không cần phải đặt phòng riêng cho hai người nữa, thao tác được đơn giản hóa cũng là để tiến thêm một bước kéo gần khoảng cách.

Người yêu ở chung một phòng, căn phòng ngủ có chiếc giường lớn 1.8 mét.

Vali hành lý cũng là do nhân viên trong khách sạn chịu trách nhiệm mang vào trong phòng, sau khi họ vào không bao lâu đã có nhân viên đến gõ cửa, mang vào hai phần sữa chua Tân Cương và một đĩa trái cây lớn được cắt miếng sẵn.

Lượng đường trong hoa quả cao, vậy nên khi hai người ăn hết đĩa trái cây thì cũng đã lưng lửng bụng, không muốn ăn cơm chiều nữa.

Yến Thanh Đường đã đi nghía qua từng phòng, so sánh với huyện Bì Sơn thì huyện Karakax phát triển hơn rất nhiều, từ khách sạn cũng có thể nhìn ra được, đoán chừng lý do là vì nó gần với thành phố Hòa Điền hơn.

Khách sạn cao cấp này chỉ mới khai trương vào năm 2023, vậy nên nền móng và thiết bị đều rất mới, đồ dùng trong phòng đầy đủ và bên trong phòng tắm còn có một cái bồn tắm rất lớn và sạch sẽ.

Nhìn bồn tắm lớn, lòng Yến Thanh Đường cũng hơi rục rịch. So về tắm vòi sen thì cô thích việc tắm bồn hơn, lúc còn ở Thượng Hải cô rất hay tắm bồn, nhưng sau khi đến Tân Cương, nếu không phải nơi ở không có điều kiện, thì cũng sẽ là thân thể không thích hợp để tắm bồn.

Ví như hiện tại, việc vào thời gian hành kinh nhất định là lý do lớn nhất khiến cô không có duyên với cái bồn tắm của khách sạn này.

Nhưng không trở ngại đến việc cô nhìn về phía Túc Chinh: “Anh tắm bồn không? Tinh dầu mà em mang theo vẫn chưa có đất dụng võ nữa này.”

Túc Chinh lắc đầu, cả đời này anh còn chưa tắm bồn bao giờ, anh đã quen việc tắm vòi sen cho đơn giản và nhanh chóng rồi.

Song Yến Thanh Đường lại không tha cho, mở miệng rõ là đang đề nghị, mà nghe cứ như giật dây: “Không thử chút sao? Lần nào em tắm bồn cũng siêu thoải mái luôn, cảm giác tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn nữa.”

Tắm bồn có thể giảm bớt tâm trạng bức bối, ý định của cô là muốn cho Túc Chinh trải nghiệm. Từ sau khi rời khỏi huyện Bì Sơn, cô có cảm giác Túc Chinh vẫn còn đắm chìm trong chuyện quá khứ, vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng.

Bồn tắm có công dụng bổ trợ giấc ngủ, cô muốn đêm nay Túc Chinh có được một giấc ngủ ngon.

Thấy Túc Chinh do dự, Yến Thanh Đường lại tiếp tục chêm thêm: “Mấy hôm nay mệt như vậy, anh thật sự không nghĩ đến chuyện thử nó sao? Em pha chế tinh dầu siêu giỏi, ở nhà mẹ em khen em mãi đó.”

Yến Thanh Đường tích cực đến mức này, Túc Chinh không thể không đồng ý, nhưng nghĩ đến Yến Thanh Đường cũng chưa tắm rửa, lại hỏi han cô: “Còn em thì sao? Em có mệt không?”

“Nếu em mà tắm được thì đêm nay bồn tắm sẽ không để phần anh đâu.” Yến Thanh Đường nửa đùa.

Rồi lại trấn an Túc Chinh: “Yên tâm đi, qua vài ngày nữa em sẽ tắm bồn cho bằng đủ mới thôi, đêm nay chỉ tắm rửa đơn giản là được rồi.”

Nói rồi, cô đến vali lục tìm chai tinh dầu nhỏ trong túi xách, Túc Chinh thì không vội đi vào trong phòng tắm mở nước ngay.

Chờ đến khi cô tìm được đồ tốt trong phòng ngủ thì mới nhận ra Túc Chinh đã đi ra ngoài.

Không bao lâu sau Túc Chinh đã quay lại, còn mang theo một cái túi to.

Yến Thanh Đường nhìn thấy nó giống như cái túi mang đi, là loại có lớp cách nhiệt, bèn nghi hoặc hỏi: “Đi ra ngoài lâu như vậy, để mang về cái túi mang đi này ấy à?”

“Không phải, là túi trống.” Túc Chinh mở túi to ra, bên trong quả nhiên trống hoác, mà nom còn rất lớn nữa.

“Ồ, anh cần đóng gói gì sao?” Yến Thanh Đường thuận miệng hỏi.

“Phải.” Túc Chinh cười, thả cái túi to xuống rồi lại giúp Yến Thanh Đường tìm mấy đồ tắm mà cô hay dùng, thúc giục cô, “Em đi tắm trước đi, mấy ngày nay vẫn còn đau đầu, gội đầu sớm một chút, sấy tóc xong rồi hãy ngủ.”

“Biết rồi.” Yến Thanh Đường đáp lại đầy biếng nhác.

Hẹn hò với Túc Chinh luôn có cảm giác được quan tâm săn sóc, anh vừa thô kệch vừa tỉ mỉ, luôn nhớ rõ tất tần tật những chuyện dù là nhỏ nhặt của cô.

Nhưng cô cũng không quên nhắc lại Túc Chinh: “Anh đừng có loay hoay rồi đi tắm đấy nhé, chờ em tắm xong đi ra pha chế tinh dầu cho anh.”

Nghe thế, động tác đi lấy tinh dầu của Túc Chinh bỗng dừng lại.

Cô đúng là rất hiểu phong cách nhất quán phóng khoáng của Túc Chinh, có một số người trời sinh đã không biết cách hưởng thụ cuộc sống, còn cần cô phải cố ý chỉ dạy.

Có câu lệnh của Yến Thanh Đường, Túc Chinh ngoan ngoãn thành thật ngồi trong phòng ngủ chờ đợi.

Yến Thanh Đường dùng hơn mười phút tắm táp đơn giản, quấn tóc lên rồi đi ra ngoài, sau đó bắt tay vào chỉ huy Túc Chinh dùng khăn cồn lau mặt ngoài bồn tắm qua một lần, để yên thêm một lát, rồi bắt đầu pha tinh dầu.

Yến Thanh Đường rất thích quá trình pha chế tinh dầu, tinh dầu sẽ không tan trong nước, cô nhỏ thêm 2 giọt tía tô, 2 giọt oải hương, 2 giọt đàn hương, 1 giọt quỳ thiên trúc, 1 giọt hoa hồng, 2 giọt cây xô thơm, trộn tất cả 10 giọt tinh dầu này cùng với một muỗng dầu dừa, sau đó đổ vào trong một cái ly đã được chuẩn bị trước, bấy giờ mới đi đổ đầy nước bồn tắm.

Như vậy thì sau khi đổ vào trong mới có thể để cho tinh dầu lan ra và hòa trộn khắp bề mặt nước, còn có thể tránh tiếp xúc trực tiếp kích thích đến làn da.

Bồn tắm của khách sạn này rất lớn, để đầy nước ước chừng cũng mất gần mười phút. Hiện tại đang là đầu hạ, Yến Thanh Đường muốn chỉnh cho nhiệt độ nước chừng trên dưới 37 độ C, đây là nhiệt độ mà cô thấy rằng phù hợp nhất.

Vừa mới xả nước ấm, Túc Chinh liền lôi kéo cô ra khỏi phòng tắm, nói rằng cũng muốn giúp cô thả lỏng.

Khi bị lôi kéo ngồi xuống ghế sô pha, Yến Thanh Đường vẫn còn đờ cái mặt ra, mà Túc Chinh đã lấy cái túi mang đi kia đến, nom bộ rất nặng.

“Không tìm được xô ngâm chân, nên chỉ có thể ấm ức cho em rồi.” Anh nói.

Người đàn ông nhân lúc bồn tắm lớn đang được khử trùng bằng khăn cồn, đã mang cái túi mang đi trống không kia ra đón nước ấm, làm thành một cái xô ngâm chân đơn giản cho cô.

Bên trong túi mang đi rất rộng rãi, có một cái màng lọc bằng nhôm không thấm nước, mà nước để ngâm chân cũng có độ ấm chỉ chừng hơn ba mươi độ, thật ra nó rất an toàn.

“Mau thử xem.” Túc Chinh quỳ một gối xuống trước mặt cô, chân gập lại, thân trên thẳng tắp, vươn tay ra chầm chậm cuộn ống quần của cô lên cao, hai tay cầm lấy cẳng chân tinh tế của cô.

“Anh cũng biết nghĩ cách thật đó.” Yến Thanh Đường cười khen anh, chậm rãi bỏ hai chân vào trong nước, nũng nịu gọi, “Túc Chinh ơi, em muốn thêm chút tinh dầu oải hương.”

Cầu được ước thấy, Túc Chinh học lẻn được cái cách trộn tinh dầu vừa nãy của Yến Thanh Đường, trộn tinh dầu oải hương cùng với dầu nền xong, rồi mới cho vào trong nước.

Yến Thanh Đường thoải mái đến nỗi nheo mắt lại, nhớ đến dáng vẻ thừa nước đục thả câu vừa rồi của Túc Chinh, nhấp nháy mắt với anh mấy cái: “Vậy sao ngay từ đầu anh không ngâm chân cho em đi?”

“Phải tắm rửa trước để cho nhiệt độ cơ thể ấm lên, sau đó mới ngâm chân thì sẽ càng linh hoạt hơn.” Túc Chinh cầm hai chân cô, trực tiếp thoa một ít tinh dầu loạn xạ lên chân và bắp chân, xoa bóp gan bàn chân cho cô, rồi từ từ giải thích, “Từng nghe lão bác sĩ trung y trong quân đội dạy thế đó.”

Yến Thanh Đường cảm nhận ra được thân thể thật sự đã nóng lên, không những tay và chân, mà ngay cả bụng cô cũng nóng hầm hập, từ trong ra ngoài.

Mát xa một hồi, Túc Chinh buông lỏng chân của cô ra, cô vẫn tiếp tục ngâm, lại nghe Túc Chinh bỗng nói: “Chai tinh dầu oải hương này được sản xuất tại Tân Cương.”

Yến Thanh Đường sửng sốt, cười nói: “Vậy thì nó đã đi dạo hết một vòng rồi lại quay về quê hương của nó nhỏ.”

Oải hương Tân Cương là một trong tám giống hoa oải hương nổi tiếng nhất thế giới. Bình thường Yến Thanh Đường rất thích dùng nó, thậm chí luôn chuẩn bị sẵn sàng nó trong các chuyến đi dài.

Đang hưởng thụ, Yến Thanh Đường mới sực nhớ ra, vội vàng nhắc nhở Túc Chinh: “Anh nhanh đi tắm bồn đi, nước chắc là đầy rồi đó, anh mà không vào thì nó lại tràn ra mất.”

“Được.” Túc Chinh đứng lên đi về phía phòng tắm, sau khi đóng nước lại thì cũng đúng lúc nước vừa đầy bồn, anh thả tinh dầu mà trước đó Yến Thanh Đường đã pha chế vào trong nước ấm, đang chuẩn bị đi vào trong bồn, lại chợt nhớ ra một chuyện, anh vòng ra đi lại bên cạnh Yến Thanh Đường.

“Lát nữa không cần xả nước, em cứ ngồi trên sô pha chơi là được, chờ anh ra nhé.” Túc Chinh dặn dò.

“Yến Thanh Đường đã cầm điện thoại lên đang định bụng lướt douyin, nghe thấy lời dặn dò này ít nhiều cũng có hơi ngại ngùng: “Chút nước này em vẫn xử lý được mà.”

“Nhưng không cần em phải động tay động chân cho mệt.” Túc Chinh rất kiên quyết.

Ah không muốn Yến Thanh Đường làm, Yến Thanh Đường sẽ thỏa hiệp với anh, an tâm lướt điện thoại, thỏ thẻ: “Anh đang dung túng cho sự lười biếng của em đó.”

“Chúng ta được gọi là bù trừ.” Túc Chinh nhận câu này của cô.

Vào lần thứ hai sau khi Túc Chinh vào phòng tắm, Yến Thanh Đường mới chợt nhận ra vừa nãy Túc Chinh đã trêu ghẹo mình, cô thoáng nâng cao giọng biểu bày sự bất mãn: “Anh thật sự cho rằng em lười biếng đấy hả Túc Chinh!”

Trả lời Yến Thanh Đường là tiếng dỗ dành đầy dịu dàng của Túc Chinh vang ra từ trong phòng tắm: “Đại tiểu thư, người thông minh thì mới lười biếng, còn anh đây ngu ngốc, chỉ có thể giúp em những công việc tay chân.”

Ngữ điệu này, như thể quay về những ngày đầu bọn họ mới gặp nhau.

Tính cách ngỗ ngược của Túc Chinh không kiềm chế được, ánh mắt khi nhìn cô chăm chăm sẽ khiến cô phải cảnh giác.

Song tất thảy đều đã thay đổi một cách kỳ diệu, khi anh gọi cô như thế đã không mang theo thành kiến ngày ấy, mà nó chất chứa dịu dàng và cưng chiều yêu thương, khiến cô cảm thấy rất thân thiết.

“Được rồi, vệ sĩ nhỏ của em.” Yến Thanh Đường đáp lời.

Cô không thể nhìn thấy được biểu cảm của Túc Chinh, nhưng ít nhiều cũng có thể đoán ra được, một người đàn ông lưng hùm vai gấu mà bị dán cho cái chữ ‘nhỏ’, đoán chừng Túc Chinh bất mãn dữ lắm.

Cô còn đang bận nghĩ ngợi, bên trong phòng tắm vang ra một tiếng trầm thấp: “Yến Thanh Đường.”

Cô không thèm sợ hãi, mà còn hỏi lại: “Sao nào?”

Không khí im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng khàn khàn của người đàn ông: “Chưa nhìn bao giờ mà bảo nhỏ, có phải là lúc nào em cũng suy nghĩ về kích thước của anh?”

Yến Thanh Đường không ngờ anh lại nói ra mấy lời thế này, cúi đầu lúng túng đáp: “Ai suy nghĩ? Anh đừng nghĩ nhiều!”

“Thật sự rất muốn cho em xem tận mất, để em không nói nhỏ nữa.” Túc Chinh vẫn cứ tiếp tục về chủ đề này, trông khá tích cực và bướng bỉnh, “Dù sao thì phải thực tiễn mới hiểu biết chính xác được.”

Cũng may mà không phải mặt đối mặt, Yến Thanh Đường thật sự rất hối hận vì đêm nay đã chủ động mở miệng đùa bỡn Túc Chinh, sợ anh cứ nói liến thoắng không ngừng về cái chủ đề này, bèn thẳng thắn chiếu lệ đặng chấm dứt đoạn đối thoại trên: “Được được được, vậy thì vệ sĩ lớn.”

Người đàn ông ở cách đó không xa trầm mặc một chập, dường như vẫn còn bất mãn, chậm rãi phun ra một câu: “Nghe bần chết đi được.”

Yến Thanh Đường: “….”

Sao tên này còn học được cách nói chuyện sắc bén thế nhỉ?

Vì khúc nhạc đệm này mà Yến Thanh Đường không tìm Túc Chinh nói chuyện phiếm nữa, thời gian cô ngâm chân không lâu bằng Túc Chinh tắm bồn, đến khi Túc Chinh mặc áo choàng đi ra cô đã sấy tóc xong xuôi, vùi mình trên sô pha lướt điện thoại.

Chờ đến khi Túc Chinh đi đến bên cạnh cô, mang nước ngâm chân của cô đi đổi, cô mới nhận ra anh đến, hỏi: “Sao rồi? Ngâm bồn có phải là thoải mái lắm không?”

Túc Chinh sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, rửa tay xong mới đi về phía cô, rồi bất thình lình ôm ngang cô từ trên ghế sô pha lên, đi vững vàng đến bên giường.

Khi da thịt chạm vào nhau, thân thể cả hai đều rất nóng. Túc Chinh siết chặt cánh tay vòng qua eo cô, cô thuận theo đó dựa vào trong lồ ng ngực anh, đầu dán lên chiếc áo choàng dài rộng, bàn tay vừa hay dừng trên cơ bụng rắn rỏi.

“Đúng là rất thoải mái, nhưng càng muốn show lớn nhỏ hơn.” Túc Chinh đặt cô dưới thân mình, cằm anh dán vào hõm cổ cô, lắng nghe nhịp thở dồn dập của cô, nghiễm nhiên cô đã hoàn toàn sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK