• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cũng không biết ba em có buông tha không cho người theo dõi em nữa không.” Yến Thanh Đường thì thào.

Túc Chinh vốn định mở lời an ủi cô, nào ngờ cô lại tự có lối suy nghĩ tích cực của mình, đã nhảy sang đề tài khác: “Ngày mai là mùng một tháng Năm, nếu cho người đến Tân Cương tìm người như thế, thì ba em có tăng lương gấp ba cho người ta không?”

Túc Chinh cười: “Em cũng hiểu về hợp đồng lao động phết.”

“Đương nhiên rồi.” Yến Thanh Đường không hề khiêm nhường chút nào, “Cái nào cần đấu tranh cho quyền lợi thì nên đấu tranh, “Giúp lý chứ không giúp người.”

Nói rồi, cô lại liên tưởng đến chuyện lớn, nhìn Túc Chinh ra chiều rất nghiêm túc: “Đúng rồi, em còn chưa thanh toán tiền lương cho anh nữa.”

Tiền lương một trăm hai mươi ngàn, một ngày bốn ngàn, đã được thỏa thuận từ lâu.

Thật ra cô muốn trả theo tháng, nhưng thân là bà chủ cô đây, mém chút nữa đã quên khuấy đi.

“Còn cần trả lương cho anh nữa sao?” Túc Chinh nghe xong thì thẳng thắn hỏi cô.

Yến Thanh Đường có thể nhìn ra được, về mặt nguyên tắc thì anh khá là cố chấp, anh cho rằng chuyện tình cảm thì không nên dính dáng đến tiền bạc.

Thật không hiểu anh đánh giá giá trị bản thân đơn giản, hay là nên nói anh ngốc nữa.

Yến Thanh Đường nhìn anh một cái, nói: “Việc nào ra việc nấy, em có phải là nhà tư bản lòng dạ hiểm độc đâu chứ…”

Nói rồi, cô lại bắt đầu tính tiền lương, tính đi tính lại thì ngại phiền, bèn nói thẳng: “Tháng Ba làm được mười ngày, vậy tính chẵn hai tháng nhé, hai trăm bốn mươi nghìn, mình làm tròn lên cho dễ tính, ba trăm ngàn?”

Khí khái ngút trời, Túc Chinh nghe xong thì nhíu mày: “Thế sao em không làm tròn lên một triệu luôn thể?”

“Cũng được đó.” Yến Thanh Đường vỗ tay tán thành.

Túc Chinh: “…”

“Không được, không tròn một tháng thì cứ tính cụ thể số ngày thôi, nếu ngại phiền thì anh tính giúp em.” Túc Chinh kiên trì nói.

Nhận tiền đã xem như là một sự thỏa hiệp rồi, cũng có thể tính là chuyện nào ra chuyện đó mà Yến Thanh Đường đã nói.

“Được rồi, vậy anh tính đi.”

Yến Thanh Đường căn bản còn chẳng bận tâm đ ến chút tiền ấy, về mặt tiền bạc cô khác hoàn toàn với Túc Chinh, nhưng cô vẫn tôn trọng suy nghĩ của Túc Chinh.

“Tháng Tư là một trăm hai mươi nghìn, tháng Ba làm mười hai ngày, vậy chi là bốn mươi tám nghìn .” Túc Chinh vừa nói vừa tính, “Em có thể ghi chú là tiền lương, để sau này dễ dàng cho em phân loại quỹ tài chính của mình.”

“Ồ.” Yến Thanh Đường ngồi bên cạnh, dựa theo con số anh đã tính, bấm chuyển khoản sang, rồi nhìn chăm chăm Túc Chinh nhận toàn bộ.

Sau khi chuyển xong, Yến Thanh Đường thoát khỏi giao diện.

Tình cảm giữa người thân với nhau, thật đúng là phức tạp khó mà nói rõ được.

Điện thoại hai người để rất gần nhau, Túc Chinh nhìn thấy rất rõ ràng ảnh khóa của Yến Thanh Đường là một nhà ba người, càng cảm thấy những lời trên quả là vô cùng chính xác.

Rồi anh lại nhớ đến mình, thời gian trôi qua quá mau, anh đã sắp không nhớ rõ hình dáng ba mẹ mình nữa rồi.

Yến Thanh Đường nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại cô của anh, nói thẳng với anh: “Ảnh sinh nhật năm em mười tám đó, cảm thấy trong mấy năm nay thì tấm này là đẹp nhất.”

Ảnh khóa không nhìn rõ được, cô bèn tìm một bộ sưu tập riêng trong bộ sưu tập hình ảnh mình đã lưu, sau khi tìm được thì đưa đến trước mặt anh: “Đẹp không đẹp không~”

Bấy giờ mới nhìn thật tỉ mỉ hơn. Yến Thanh Đường đúng là tiểu thư nhà giàu ngậm thìa kim cương từ thuở lọt lòng, từ nhỏ cô đã có khí chất của riêng mình. Chiếc đầm nữ tính trói buộc song cô lại mang với một khí chất phóng khoáng tự do, chỉ có khuôn mặt non nớt như học sinh ấy là mang đậm nét ngây ngô.

“Đẹp.” Anh nói với vẻ chân thành.

Yến Thanh Đường lướt qua các bức ảnh, rồi chậm rãi dừng lại ở bức ảnh cô bên cạnh ba mẹ, thuận miệng nói: “Khi đó mẹ em đẹp thật, ừm… ông già cũng bô giai lắm.”

Cả ba và mẹ đều có giá trị nhan sắc cao, và Yến Thanh Đường đều được di truyền nét đẹp của cả hai. Cô có gương mặt nhỏ nhắn và hàng lông mày giống mẹ, có mái tóc dày mượt và chiếc mũi cao thẳng của ba, 

Túc Chinh đã dần quen với tính cách miệng cứng lòng mềm của cô, dù cô đang cãi nhau với ba mình, xưng hô cũng mất tôn kính, nhưng dẫu gì vẫn là người một nhà, vẫn sẽ thấy nhớ.

“Kệ họ đi.” Yến Thanh Đường nghĩ đến chuyện gia đình có thể khơi gợi nên sự đau lòng của Túc Chinh, nên lập tức lướt qua bức ảnh này, kéo Túc Chinh lại cùng nhau xem những bức ảnh cũ chụp tự sướng, “Xem một mình em là đủ rồi.”

Cô có thói quen chọn mua điện thoại với dung lượng lớn nhất, vì cô thích chụp ảnh, nên sẽ thường xuyên chuyển dữ liệu lưu trữ từ máy ảnh qua, đồng thời lưu trữ tất cả những bức ảnh trong bộ sưu tập vào icloud.

Lướt mãi lướt mãi, Túc Chinh đã thấy bức ảnh em bé Yến Thanh Đường khóc hu hu chỉ vì không muốn mặc quần áo đầy xấu hổ, nhếch mi nói: “Em đúng thật là hướng ngoại.”

“Này thì có là gì chứ, ai trẻ con mà lại không khóc?” Yến Thanh Đường nói thì nói thế, nhưng nhớ đến phần sau còn vô số bức ảnh thuộc về ‘lịch sử đen tối’, cô vẫn quyết định thoát ra, nói với anh, “Bỏ qua giai đoạn này, xem ảnh trưởng thành đi.”

Nhưng xem một hồi nữa, cô không biết Túc Chinh có thấy chán hay không, tóm lại là cô thấy khá chán, nên đóng bộ sưu tập lại.

Nhưng bản thân Túc Chinh lại thấy còn chưa xem đủ, cảm khái một câu: “Ảnh trước kia của em nhiều thật đó.”

Yến Thanh Đường được sinh ra vào những năm 90, xét theo mức độ kinh tế trung bình lúc ấy, người sống trong một gia đình được ba mẹ ghi chép lại từng khoảnh khắc trong cuộc sống như cô, hẳn là rất hiếm gặp.

“Vậy còn anh?” Yến Thanh Đường nằm sấp lại rồi hỏi, “Em cũng muốn xem ảnh của anh.”

“Của anh?” Túc Chinh sửng sốt, rồi mới đáp, “Chỉ có mấy bức ảnh cũ thôi, nhưng đều để ở nhà tại Vân Nam rồi. Trong điện thoại của anh không có ảnh.”

Rồi lại chêm thêm: “Bức ảnh mấy ngày trước em đã chia sẻ cho anh, có được tính không?”

Chắc hẳn anh đang nhắc đến bức ảnh mà cô đã gửi một loạt đến để anh chọn thay đổi ảnh nền trên tài khoản đây mà.

Nhưng Yến Thanh Đường lại không tin, muốn xem bộ sưu tập ảnh của anh.

“Điện thoại của anh thì có gì đẹp đâu?”

Túc Chinh mở ra trước mặt cô, bên trong trừ những bức ảnh cô gửi lần trước ra, thì hoàn toàn trống hoác.

“… Bảo sao ảnh nền của anh là thuần đen.” Yến Thanh Đường trợn mắt há mồm, “Bình thường lướt weibo, hoặc đi những nơi khác, anh không chụp màn hình, hay chia sẻ cảnh đẹp cho ai khác sao?”

Người này, sao lại không có lấy một chút xíu d*c vọng muốn chia sẻ gì hết vậy.

“Không có người có thể chia sẻ.” Túc Chinh khẽ nói, còn muốn giải thích thêm, “Thi thoảng cũng sẽ chụp màn hình, nhưng anh đã quen dọn sạch vào mỗi ngày, tất cả đều xóa đi. Ảnh chụp, lịch sử trò chuyện, đều xóa. Cái gì cần nhớ thì anh sẽ nhớ kỹ.”

Mức độ dọn sạch thế này, khiến cho Yến Thanh Đường phải suy nghĩ sâu xa.

Túc Chinh không thích ràng buộc với mọi người, ý thức ranh giới rất rõ ràng, dù có là thông tin điện tử trên điện thoại đi chăng nữa, cũng khiến anh muốn đoạn tuyệt cách ly này nọ.

“Trước kia anh giúp em chụp bằng máy ảnh, đúng là không thấy anh dùng điện thoại chụp ảnh qua bao giờ.” Yến Thanh Đường lẳng lặng nói.

Túc Chinh nghe ra được giọng điệu của cô có phần mất mát, nhất thời anh bối rối như thể mình đã làm sai gì đó, song cô lại bỗng cong một tay, tay kia quàng qua cổ anh, cầm điện thoại của anh lên, ngay lập tức chụp một tấm ảnh chung của hai người.

Sau đó cô buông anh ra, cười đắc thắng nhìn anh: “Tấm ảnh đầu tiên của chúng ta, nếu anh để ý thì có thể xóa đi, cũng được.”

Cô kéo âm cuối thật dài, ít nhiều cũng bộc lộ thái độ của mình, là sự ương ngạnh và kiêu căng vốn có, nhưng Túc Chinh lại bị cô ăn chặt, nói với cô: “Thuộc về em, đương nhiên anh sẽ không xóa.”

Nó như dấu ấn mà Yến Thanh Đường đã để lại.

Lần đầu tiên Túc Chinh được trải nghiệm cảm giác có người đang xâm nhập vào không gian riêng tư của mình. Cũng là lần đầu tiên, có người chủ động xác lập mối quan hệ thân mật với anh.

Cảm giác này không tệ như trong tưởng tượng, nó không hề xấu, mà trái lại còn khiến anh hưởng thụ cảm giác ấy.

Trước đó, anh đã gặp nhiều cảnh mất đi người thân theo cái cách quá đỗi bất ngờ, anh thiếu cảm giác an toàn cực độ, cảnh giác và thậm chí là sợ hãi khi kết bạn với người ngoài, chứ đừng nói đến việc thành lập mối quan hệ thân mật.

Từ khi quen biết Yến Thanh Đường, dù rằng sau này khi đã rung động với cô, anh vẫn không dám chắc chắn rằng bản thân có thể bước ra một bước để sánh với Yến Thanh Đường hay chăng.

Nhưng Yến Thanh Đường lại có sức quyến rũ của riêng cô.

Chỉ cần nhìn thấy Yến Thanh Đường là anh lại bị cô hấp dẫn mọi lúc, cứ thế mà thả lỏng cảnh giác, còn cô thì từng bước một mở cửa trái tim anh.

Anh toàn tâm toàn ý tin tưởng cô, giống như lúc này, khi bị cô giục đi tắm rửa sớm một chút, Túc Chinh liền cầm đồ ngủ lên, thấy Yến Thanh Đường đang cầm điện thoại của anh xem gì đó, anh cũng không để ý, mà còn kê một cái gối đằng sau cô.

Yến Thanh Đường thấy anh đi tắm, thầm nghĩ anh còn cần phải thay đổi nhiều lúc. Cô muốn lấp đầy những chỗ trống rỗng chung quanh anh, muốn đột phá mọi nơi bị phong tỏa và không được phép bước vào trong trái tim anh. Cô muốn giúp đỡ anh vượt qua từng bước một.

Túc Chinh ngầm đồng ý để cô có thể dùng điện thoại anh tùy ý.

Yến Thanh Đường không định xem gì nhiều, nhưng một tin nhắn wechat nhảy ra, cô theo phản xạ nhấn phải, đoạn lịch sử trò chuyện của Túc Chinh và người nọ ngay lập tức hiện lên.

Hà Mạn Sênh: “A Chinh, tiền của em đã nhiều lắm rồi, tự giữ đi.”

Yến Thanh Đường lướt lên trên, bên trên là một vài lần chuyển khoản, lần chuyển khoản gần nhất là cách đây vài phút.

Số tiền chuyển khoản: một trăm sáu mươi tám nghìn.

Không ít không nhiều, đúng số tiền lương mà anh vừa nhận được.

Anh không giữ lại lấy một đồng, chuyển hết tất cả cho người có tên ‘Hà Mạn Sênh’.

Người này là ai vậy?

Yến Thanh Đường tò mò tiếp tục lướt lên trên, chỉ là Túc Chinh có thói quen dọn sạch lịch sử ghi chép trò chuyện theo thói quen định kỳ, cô không đọc được Hà Mạn Sênh từng gửi gì đến, đồng dạng cũng không đọc được Túc Chinh từng gửi gì đi.

Cô chỉ có thể phán đoán từ cái tên thì Hà Mạn Sênh hẳn là phụ nữ, và Túc Chinh rất quan tâm đ ến đối phương.

Sau khi nhận ra được điều ấy, Yến Thanh Đường không thể không ăn giấm.

Nhưng cô cũng có nghi hoặc. Tấm lòng của Túc Chinh dành cho mình sẽ không thể là giả, không thể xảy ra khả năng Túc Chinh chân đạp hai thuyền. Hơn nữa Túc Chinh xuất thân từ quân nhân, năng lực phản trinh sát mạnh như vậy, nếu thật sự làm chuyện kia thì sao có thể đưa điện thoại di động của anh cho cô chơi được?

Yến Thanh Đường lăn qua lộn lại nghĩ mãi, sau khi thoát ra khỏi lịch sử trò chuyện của Túc Chinh và Hà Mạn Sênh, lại bức bối ngẩn người nhìn màn hình di động.

Rồi cô lại chợt phát hiện, trừ Hà Mạn Sênh và chú lão Lý mà anh vừa mới thêm wechat vài hai ngày trước ra, giao diện nhắn tin của Túc Chinh chỉ còn lại một hình ảnh đại diện mà cô quá đỗi quen thuộc.

Đó là ảnh đại diện của cô.

Yến Thanh Đường nhấn mở, tiện tay lướt lên trên, cứ nghĩ rằng lịch sử trò chuyện của mình và Túc Chinh cũng sẽ chỉ hiển thị mỗi ngày hôm nay thôi, còn lại sẽ bị xóa sạch.

Thế mà không hề.

Đến khi cô dốc sức lướt lên trên thì mới nhận ra mãi mà không thấy điểm dừng. Bắt đầu từ hôm nay trở ngược về ba tháng trước vào cái ngày mà cô thêm wechat anh, trong khoảng thời gian ấy, cô đã gửi cho anh vô số ảnh chụp, tin tức, biểu tượng cảm xúc, anh không hề xóa lấy một tin.

Cô cắt theo ngày của lịch sử trò chuyện, nhìn chăm chăm vào khoảng thời gian một tháng rưỡi.

Thần kỳ thay, tuy rằng bọn họ sớm chiều ở chung, nhưng ngày nào cũng sẽ nhắn tin cho nhau, trong đó có rất nhiều tin nhắn là do Yến Thanh Đường tiện tay thì gửi qua, ví dụ như một địa chỉ tham quan nào đó, một địa chỉ khách sạn nào đó, hoặc là bất thình lình chợt nhớ ra gì đó, linh ta linh tinh không có giá trị, nhưng tất cả đều nằm ở đây, anh tiếc nuối chẳng nỡ xóa bất cứ dòng tin nào.

Yến Thanh Đường cắt ảnh ra, nhìn thấy cái tên hiển thị bên cạnh ảnh đại diện của cô, cô sực nhận ra.

“Joldas”

Cô là đoạn tin nhắn duy nhất mà anh ghim lên trên đầu, anh sửa lại tên ghi chú của cô trên wechat, thành Joldas.

Cô nhớ lại những gì mà Túc Chinh từng nói với mình.

“Joldas trong tiếng Kazakhstan, có thể hiểu nôm na là người đồng hành suốt cả một lộ trình, cũng có thể được hiểu thành—người thương.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thân phận của Hà Mạn Sênh thật sự rất rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK