Cứ ở Ili như thế mãi, tháng Sáu đi qua, rồi tháng Bảy cũng sắp sửa đến.
Đường cao tốc G217 hằng năm sẽ mở cửa cho xe cộ lưu thông vào tháng Sáu, giữa tháng Bảy, họ cuối cùng cũng lên đường, dọc theo hành trình chiêm ngưỡng những hẻm núi hiểm trở, băng qua thảo nguyên xanh mướt ven sông, ngước nhìn những đỉnh núi cao phủ tuyết chưa tan, cuối cùng lại bắt gặp những dải sa mạc Gobi bao la.
Một đoạn đường, từ Bắc đến Nam.
Trên đoạn đường G217 lúc nào cũng có người chạy xe đạp, Yến Thanh Đường nhìn mà lòng ngứa ngáy, lâm thời mua chiếc xe đạp, nhẹ nhàng lên đường.
Túc Chinh đỗ xe việt dã ở ven đường, cũng lái một chiếc xe đạp chạy theo bên cạnh cô, nhìn cô cố gắng hết sức mình chạy lên sườn núi, đuổi theo người chạy đằng trước muốn tranh đua xem ai thắng ai thua.
Vậy là Túc Chinh vừa chạy, vừa lặng lẽ đỡ sau xe cô khi lên sườn dốc trên núi, giúp đỡ cô chạy xe được vững hơn.
Dọc đường đi, ấn tượng khắc sâu nhất trong ký ức của Yến Thanh Đường chính là những bông hoa phi yến ở Kiều Nhĩ Mã.
Loài hoa phi yến màu lam tím này là một giống hoa mới được phát hiện trong vài năm gần đây, nó mọc dọc theo tuyến đường G217 trong địa phận huyện Nilka, ngay gần đoạn Kiều Nhĩ Mã.
Chỉ khi nghe Túc Chinh kể lại, Yến Thanh Đường mới biết rằng, con đường G217 ban đầu không phải được xây dựng để phục vụ du lịch, mà vốn dĩ là một tuyến quốc phòng.
Năm ấy, khi làm đường, tổng cộng có 168 liệt sĩ đã hy sinh, con đường đẹp như một bức tranh cuốn tròn này được dựng lên bằng máu thịt của những người chiến sĩ.
Mà giờ đây, những cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp dọc đường cùng những tiếng cười rộn ràng, những lữ khách với cuộc sống yên bình, có lẽ chính là sự an ủi tốt nhất dành cho các liệt sĩ đã ngã xuống.
Hoa phi yến Nilka là một nét rực rỡ trong bức tranh phong cảnh ấy, với sắc lam của đá bảo thạch rực rỡ cùng độ bão hòa cao.
Những đóa hoa lam tím tựa như từng cánh chim sẻ cất cánh bay lên, như những linh hồn bé nhỏ của thảo nguyên, tự do và nhẹ nhàng.
Dọc theo con đường G217 xuôi về phương Nam, Yến Thanh Đường có cảm giác bản thân như thể cũng hóa thành một chú chim nhỏ, tung bay theo làn gió. Bên cạnh cô sẽ luôn có một chú chim khác cùng đồng hành, cô bay cao anh cũng bay cao, cô hạ thấp, anh cũng sà xuống.
Yến Thanh Đường thật lòng hy vọng mọi thứ vĩnh viễn sẽ được tự do như thế.
Ấy thế mà luôn có người muốn bắt cô quay về với vàng son, quay về với danh lợi, đã thế còn cố ý gọi đến viện nghiên cứu nơi mà Yến Thanh Đường làm việc.
Trương Miện Chi liền gọi điện thoại đến cho cô, tỏ rõ sự luyến tiếc, giọng điệu tràn đầy tiếc nuối vì trân trọng nhân tài: “Tiểu Yến, cháu đã suy nghĩ kỹ chưa? Ban đầu bác còn định chờ cháu quay lại để viết báo cáo xin chuyển cháu thành nghiên cứu viên chính thức, không còn là thỉnh giảng nữa. Thế mà còn chưa đợi được cháu về, cháu đã muốn từ chức rồi sao? Còn gửi cả đơn xin nghỉ việc?”
“Nghỉ việc?” Yến Thanh Đường sửng sốt, hơn nửa ngày sau mới phản ứng lại được, “Thầy Trương, cho tới bây giờ cháu chưa từng nói là sẽ nghỉ việc.”
Tmc đại khái cũng đoán được phần nào, ngữ điệu như muốn nói lại thôi: “Vậy… ba cháu sao lại…”
Hai bên đều lâm vào trầm mặc.
Chuyện ba mình tức giận đều nằm trong dự kiến của Yến Thanh Đường, đến giữa tháng Bảy mà cô vẫn chưa về Thượng Hải đã là làm trái với ý chỉ của ‘Hoàng Đế’ từ lâu, có rước lấy cơn giận lôi đình âu cũng là điều bình thường.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, ba cô sẽ thay cô từ chức.
“Thầy Trương, công việc của cháu sẽ do cháu tự mình làm chủ.” Cuối cùng Yến Thanh Đường cũng bình tĩnh lên tiếng, “Bên phía ba cháu cháu sẽ sắp xếp được, sẽ không để cho ông ấy quấy rầy viện của mọi người. cũng xin bác giúp cháu…”
Yến Thanh Đường cắn môi, rồi lại nói: “Trước khi cháu giải quyết xong, xin bác hãy cố gắng giữ nguyên, đừng để cho bên giám đốc phê duyệt đơn xin nghỉ đó.”
Trên đời này còn có chuyện ba thay con từ chức, sao Yến Nhã Quân lại có thể phản đối công việc của Yến Thanh Đường đến mức này.
Tmc cũng rất hoảng sợ, và cũng cảm nhận được những áp lực mà Yến Thanh Đường đang phải gánh trên vai.
“Cháu không nói thì bác cũng định làm thế rồi.” Tmc an ủi cô, “Tiểu Yến này, cháu đừng hoảng, giám đốc cũng không muốn để cháu đi nên mới nói bác gọi điện thoại cho cháu đâu. Đơn từ chức này ông ấy cũng không phê duyệt đâu.”
“Cảm ơn thầy Trương ạ.” Khi Yến Thanh Đường nói đến đây, hốc mắt đã đỏ lên.
Có một người ba cố chấp và lộng quyền như thế, chỉ Yến Thanh Đường mới hiểu cảm giác ra sao.
Dựa theo những gì mà Yến Thanh Đường biết về Yến Nhã Quân, một khi Yến Nhã Quân đã ra tay thì chắc chắn không chỉ là muốn khống chế mỗi chuyện công việc của cô, mà còn có những thứ khác nữa.
Quả nhiên bên phía Túc Chinh cũng có cuộc gọi đến, người gọi hiển thị là Yến Nhã Quân.
Điều này chứng tỏ ông đang muốn tuyệt mọi đường sống của cô ư?
Túc Chinh còn đang do dự có nên nhận cuộc gọi này hay không, Yến Thanh Đường bên cạnh ra chiều Túc Chinh cứ nghe.
Thế nhưng, ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, Yến Nhã Quân liền ra lệnh với thái độ kẻ cả: “Túc Chinh, tôi không muốn nói nhiều với cậu, nếu cậu thức thời thì ngay lập tức chủ động chia tay con gái tôi, đừng ôm mộng tưởng không nên có nữa.”
Túc Chinh đưa mắt liếc nhìn Yến Thanh Đường bên cạnh, khi đáp lời không hề do dự dù chỉ một giây, giọng điệu của anh điềm tĩnh và ôn hòa hơn nhiều so với Yến Nhã Quân: “Tình cảm là chuyện của hai chúng tôi, về chuyện này tôi không thể đồng ý với ông.”
Vài giây sau, âm thanh vừa tức giận vừa khinh khi của Yến Nhã Quân vang lên bên kia điện thoại: “Túc Chinh, cậu đúng thật là tên không biết điều.”
Không khí như chìm trong tĩnh lặng, Yến Thanh Đường chỉ biết thái độ này của ông là thẹn quá hóa giận.
Yến Nhã Quân lại liệt kê từng tội trạng một của Túc Chinh: “Nếu nói nhẹ, cậu có biết việc yêu đương với chủ của mình là chuyện không chuyên nghiệp đến mức độ nào không? Nhưng cậu vẫn làm thế.”
“Nếu nói nặng, thì cậu là một kẻ tiểu nhân không có đạo đức nghề nghiệp.” Yến Nhã Quân nói như mắng tát nước, “Tôi tin tưởng cậu mới thuê cậu về làm vệ sĩ cho Yến Thanh Đường. Cậu một mặt thì nhìn chòng chọc vào tiền nhà họ Yến, một mặt thì muốn cuỗm con bé đi.”
Càng nghe ông nói càng thấy lệch lạc, thậm chí dùng những lời lẽ ác ý nhất để phán xét Túc Chinh, Yến Thanh Đường không thể nhẫn nhịn thêm nữa, cô giật lấy điện thoại, lớn tiếng phản bác: “Sao ba lại mắng anh ấy? Là con thuê anh ấy đấy!”
“Cũng là con yêu anh ấy trước.” Cô nói.
“Vậy con nghĩ nó yêu con sao? Nó yêu tiền của nhà họ Yến chúng ta! Còn con nữa, con ở đó giãy nãy với ba, không biết trên biết dưới, con có tin ba cắt luôn thu nhập của con….”
Yến Nhã Quân còn chưa nói xong, Yến Thanh Đường nhíu mày lập tức tắt điện thoại.
“Kéo ông ấy vào danh sách đen, không cần phải nói chuyện thêm nữa đâu.” Cô tức đến run rẩy cả người, sau khi quay về khách sạn liền bắt đầu tìm kiếm đồ đạc.
Túc Chinh chỉ đứng bên cạnh cô, hơn nửa ngày sau mới nhận ra cô đang tìm thẻ ngân hàng.
Cô lấy hết tất cả những tấm thẻ ngân hàng mà mình có ra, rồi lấy một cái kéo, sau đó ngồi lên bàn, sau khi bình tĩnh cô liền gọi video qua cho Yến Nhã Quân.
“Đến tận bây giờ ba vẫn lấy mình làm trung tâm, chỉ tin vào cách nghĩ của mình, chưa bao giờ đối xử với người khác cho đáng một con người, càng không xem con và mẹ con như con người. Không lạ gì khi mẹ muốn ly hôn với ba.” Yến Thanh Đường lấy hết dũng khí nói ra những lời trong lòng, ngừng lại một chút, rồi cô lại nói tiếp: “Ba, đừng can thiệp vào cuộc đời con nữa, đừng để sau này con không còn gọi một tiếng ba…”
Lời đoạn tuyệt của cô, khiến cho Yến Nhã Quân lại nhớ đến người vợ Phó Tầm Thanh đã rời nhà của mình. Cả vợ và con đều muốn bỏ ông mà đi, nghiễm nhiên biến ông thành kẻ cô đơn.
Một loại cảm giác buồn bã mãnh liệt bao vây lấy Yến Nhã Quân, âm giọng ông mang đậm sự run rẩy: “Thanh Đường, con vì một tên đàn ông mà cãi nhau và trở mặt với ba ư?”
Yến Thanh Đường nghe vậy thì nhắm mắt mím môi.
Đến tận bây giờ, vậy mà Yến Nhã Quân vẫn cứ nghĩ rằng cô là vì Túc Chinh, có thể thấy được ông vẫn chưa từng tự ngẫm nghĩ lại xem chuyện trong nhà mình rốt cuộc là vì cớ gì mà trở nên thế này.
“Không, con sẽ chẳng bao giờ vì một người đàn ông mới trở mặt với ba.” Yến Thanh Đường sửa lại những suy nghĩ chủ quan của ông, “Con vì chính bản thân con.”
“Ai cũng có thứ mà mình cho là quan trọng nhất. Ba cho rằng tiền là quan trọng nhất, còn con thì cho rằng thực vật mới là quan trọng nhất. Con và mẹ luôn tôn trọng ba, kính yêu ba, chưa bao giờ hạ thấp cuộc đời của ba. Thế nhưng ba lại luôn xem thường cuộc đời của con, coi nhẹ niềm đam mê của con. Ba nói ba yêu con và mẹ, nhưng với chúng con, đó hoàn toàn không phải là tình yêu.” Những lời chất chứa trong lòng Yến Thanh Đường cuối cùng cũng được thốt ra.
Nhưng thứ mà Yến Nhã Quân chú trọng đến, vẫn chỉ có tiền: “Con cho rằng tiền không phải là quan trọng nhất đúng không?”
“Hơn hai mươi năm qua, toàn thân con có thứ gì là không từ tiền mà ba kiếm được?”
“Không có tiền của ba, con sống được ngày nào không?”
“Con vẫn cứ sống thôi.” Yến Thanh Đường đáp lại, “Không cần tiền của ba.”
“Được, không cần tiền của ba.” Yến Nhã Quân ngồi trong văn phòng cười lạnh, đứng dậy ra lệnh cho thư ký, “Ngừng hết tất cả thẻ ngân hàng của Yến Thanh Đường cho tôi.”
“Không cần ba ngừng.” Yến Thanh Đường cầm kéo lên, trong cuộc gọi video, trước mặt Yến Nhã Quân, cắt từng tấm thẻ một.
Kéo không được bén, âm thanh cắt thẻ vang lên nom rất bức bối. Yến Thanh Đường không biết mình đã cắt bao nhiêu tấm thẻ, cuối cùng những tấm thẻ bị cắt thành hình tam giác vươn khắp bàn.
Yến Nhã Quân trơ mắt nhìn Yến Thanh Đường thúc giục Túc Chinh đưa thẻ, khi sắp xong lại nghe Yến Thanh Đường nói: “Khoan đã.”
Yến Nhã Quân còn cho rằng cô muốn hồi tâm chuyển ý.
Có chăng chỉ đến khi rơi vào tình cảnh này, nhìn thấy thẻ bị cắt nát, tưởng tượng đến viễn cảnh tương lai không còn tiền phải sống khổ sở, cô mới chịu thay đổi ý định.
Song Yến Thanh Đường lại cầm tấm thẻ đó lên đưa ra trước mắt ông, nghiêm túc mà nói: “Ba nói sai rồi, tiền trong tấm thẻ này đều là tiền mà con tự kiếm ra, không phải là ba chu cấp.”
“May mà chưa cắt.” Cô cười nói.
Yến Nhã Quân dường như đã bị cô chọc tức điên người.
“Cứ thế đi, con sẽ gỡ hết những tấm thẻ này, ba không cần phải lo là con sẽ dùng tiền của ba.” Yến Thanh Đường thoải mái nói, “Cuộc đời sau này, chỉ có con mới có thể làm chủ nó.”
Đến cuối cùng, Yến Nhã Quân định rằng sẽ nhỏ nhẹ lại với cô, nhưng Yến Thanh Đường lại không cho ông cơ hội đó.
Tranh cãi kết thúc, tĩnh lặng quay về.
Yến Thanh Đường nhìn một bàn đầy những mảnh vụn, nói đùa như lời tự giễu: “Túc Chinh này, em bây giờ hai bàn tay trắng rồi, đáng thương quá đi.”
“Không đâu.” Túc Chinh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dựa cằm vào cổ cô, như hai chú chim quấn lấy nhau, “Thanh Đường à, em còn có anh mà.”
Tình yêu sẽ chẳng thay đổi chỉ vì tiền bạc, anh yêu cô, cho đến tận bây giờ đều không liên quan gì đến gia đình cô cả.
“Nhớ ra một chuyện.” Yến Thanh Đường ôm chặt lấy eo anh, ấm am ấm ức nức nở khẽ khàng, “Không trả lương cho anh, vậy anh làm không công cho em rồi.”
“Anh với em mà còn nhắc đến chuyện này nữa ư?” âm giọng anh khàn khàn mà trầm thấp, tình cảm sâu đậm trong mắt không cách nào che giấu được, “Tất cả của anh đều là của em, Thanh Đường.”
Lần đầu gặp Túc Chinh, cô chỉ cảm thấy anh thô kệch, chỉ khi thật sự hiểu anh, cô mới biết rằng đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy là một trái tim dịu dàng xiết bao.
Anh bao dung cô vô cùng tận, cũng hiểu cô sâu sắc.
“Anh Túc ơi…thích anh lắm.” Yến Thanh Đường ngẩng đầu hôn khẽ lên môi anh, hơi thở mềm mại phả lên hai má người đàn ông.
Túc Chinh đã bị cô trêu chọc đến mức mất đi sự kiềm chế, cơ thể cao lớn vững chãi áp cô xuống sô pha, nâng khuôn mặt cô lên, cúi đầu hôn sâu, vừa triền miên vừa dịu dàng.
Yến Thanh Đường gần như tan chảy trong nụ hôn của anh, mềm nhũn tựa như nước, khẽ tựa vào lồ ng ngực anh mà thở d ốc, đôi môi nàng lấp lánh ánh nước, dưới sự trêu chọc của người đàn ông lại càng thêm quyến rũ lòng ai.
Yết hầu Túc Chinh không khỏi trượt xuống, đỡ lấy eo cô, hôn ngày một sâu.
Lửa hừng củi cháy, một đêm trụy lạc.
Con đường phía trước vẫn phải tiếp tục. Điểm dừng chân cuối cùng của họ là phía đông dãy Thiên Sơn, nơi họ sẽ khảo sát một loài thực vật mới được phát hiện vào năm 2018 – Thiên sơn tuyết liên.
Chiếc xe việt dã gập ghềnh di chuyển trên con đường núi khó đi, họ hướng về phía sông băng, nhiệt độ trên núi thấp hơn nhiều so với dưới chân núi, họ mặc chiếc áo gió chống lạnh, đi được nửa đường, bất chợt một cơn mưa đá rơi xuống, gió lạnh táp vào mặt khiến da họ đỏ ửng lên.
Thế nhưng, có công mài sắt, có ngày nên kim, họ cuối cùng cũng tìm thấy Thiên sơn tuyết liên dưới chân sông băng.
Đây là một trong bốn loại tuyết liên hoang dã của Tân Cương, tuy gọi là tuyết liên, nhưng nó lại khác các loại hoa tuyết liên thông thường, thân cây thấp hơn và trên toàn thế giới chỉ có thể tìm thấy ở Tân Cương.
Yến Thanh Đường chăm chú quan sát cụm hoa và những bông hoa hình ống màu tím đen của tuyết liên, đứng dưới chân sông băng, ống kính của cô dừng lại thật lâu trên đóa tuyết liên mong manh giữa giá rét.
Nhưng nửa tiếng sau, ống kính ấy lặng lẽ xoay đi, lần này hướng về phía Túc Chinh, vẫn là một bóng lưng quen thuộc.
Sau khi ấn chụp, bỗng dưng cô lại muốn khóc.
Một đường đồng hành, sau cũng chia xa.
Đi qua điểm dừng cuối cùng này, cô sẽ quay về Thượng Hải xử lý chuyện công việc, cô đã thề sẽ không động đến tiền của ba thì đương nhiên sẽ không ở lại nhà nữa, cũng sẽ không ở lại căn chung cư gần viện nghiên cứu mà bố cô đã mua.
Mọi thứ chưa được dàn xếp ổn thỏa, cô phải tìm được nơi mình thuộc về, phải học cách tự lực cánh sinh, chứng minh cho ba cô hay rằng có xa ông thì cô vẫn có thể sống tốt sống khỏe.
Còn về phía Túc Chinh, nhà anh ở Vân Nam, nên sớm muộn gì cũng phải trở về đó. Công việc vệ sĩ của anh vốn dính dáng đến giới thượng lưu, mà sau khi Yến Nhã Quân đưa ra lời cảnh cáo sẽ không còn ai dám thuê anh nữa. Huống hồ Túc Chinh cũng đã sớm có ý định đổi nghề, khoảng thời gian này anh vẫn luôn suy nghĩ về con đường tương lai. Ngôi nhà mà cha mẹ anh để lại ở Côn Minh bao năm qua chưa từng quay về, giờ cũng đến lúc phải xử lý.
Bọn họ nhất định phải chia tay một quãng thời gian, phải bận rộn vì cuộc sống riêng.
Thời gian vội vã, sau khi quay về Urumqi, Yến Thanh Đường có cảm giác như quay về chốn cũ, về lại vạch xuất phát.
Một ngày trước khi quay về Thượng Hải, họ cùng nhau đi dạo Chợ Lớn, còn mua một bộ bưu thiếp phong cảnh Tân Cương tại bưu điện ở Chợ Lớn.
Nhân viên trong tiệm thấy cô chi nhiều, bèn tặng cô một bộ sưu tập làm quà, đã thế còn có liên quan đến thực vật, làm Yến Thanh Đường rất thích.
Ban đêm, họ ôm siết lấy nhau như mọi đêm khác.
Cả hai đều không ngủ được, Yến Thanh Đường nói hết thảy những tiếc nuối trong lòng, có những nơi chưa đi được, những cơn tuyết lớn ở Tân Cương cũng chưa được trải qua.
Nói đến nửa đêm cô mới nhập nhèm buồn ngủ.
“Thẻ căn cước mà em nhờ anh giữ đã đặt trên bàn rồi, sáng mai anh sẽ nhắc em lần nữa để em mang theo.” Túc Chinh đột nhiên dặn dò.
“Ồ.” Yến Thanh Đường lật người lại, nắm lấy tay anh.
Đêm trước khi chia ly, Túc Chinh lại bỗng nói nhiều đến lạ: “Sau khi về nhớ phải chỉnh lại thời gian báo thức, nếu thức dậy theo thời gian ở Tân Cương thì chắc chắn sẽ muộn đấy.”
Lại nói, “Điện thoại và máy tính bảng đều đã sạc đầy pin, quần áo cũng đã gấp gọn và xếp vào rồi. Hành lý em nhiều, ngày mai gọi điện cho Thẩm Lê trước, bảo cô ấy đến đón em.”
Dừng một lát, rồi anh chợt nghĩ đến: “Đúng rồi, nhớ thay giấy cho mấy mẫu vật mà chúng ta thu thập được, Thượng Hải không như Tân Cương, sợ là sẽ mốc mất.”
Rốt cuộc Yến Thanh Đường cũng không nhịn được mà thì thầm: “Sao em quên được chứ? Em là chuyên gia đó.”
“Anh biết.” Yến Thanh Đường rũ mi dịu dàng đáp lời cô, “Là anh muốn nói với em nhiều một chút.”
Anh không hề che giấu những lưu luyến không muốn rời của mình, còn đề nghị muốn về Thượng Hải cùng Yến Thanh Đường.
Nhưng Yến Thanh Đường lại thấy bản thân trở thành gánh nặng cho anh, Urumqi không có chuyến bay thẳng đến Lệ Giang, vậy nên vừa đúng lúc anh có thể bay đến căn nhà đã bỏ trống nhiều năm của mình ở Côn Minh.
Nhớ đến biệt ly, Yến Thanh Đường không khỏi trở nên đa sầu đa cảm, nhưng lại cố nén lắm mới không rơi lệ khi nghe những lời của Túc Chinh.
“Ghét quá đi,” Cô tỏ vẻ, đưa lưng về phía Túc Chinh, “Nói cứ như là lần cuối cùng anh gặp em vậy.”
Hẳn là Yến Thanh Đường không hề hay biết, Túc Chinh rất sợ ly biệt.
Ba mươi năm qua anh đã quá quen với sự chia ly, thế đời vô thường, vĩnh biệt ba mẹ, và cả vĩnh biệt anh Lương Trung,….
Trải qua quá nhiều lần như thế, anh dần tin rằng chia ly chính là vĩnh biệt. Trên hành trình nà chung đôi này anh rõ ràng đã xây dựng một mối quan hệ thân mật, nhưng khi chuyến đi kết thúc, lòng anh lại lo được lo mất.
Trăng đêm nay cao và tròn, khi nói câu cuối cùng, cô gái đã mệt mỏi nhắm mắt, tựa như đang thầm thì lời trong mộng: “Túc Chinh, em sẽ sớm thu xếp xong công việc… Anh cũng vậy nhé, anh phải chăm sóc tốt…”
Túc Chinh chung chăn chung gối cùng cô, cuối cùng lại một đêm không ngủ.
Khi trời hoàn toàn tối đen, Yến Thanh Đường đã say giấc từ lâu, nhưng anh lại càng thêm bất an, anh siết chặt tay cô, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay nhỏ bé, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn tràn ngập lưu luyến lên trán cô.
Ngày hôm sau, lúc chia ly, Yến Thanh Đường cuối cùng cũng không thể kiềm nén những giọt nước mắt đã cố gắng nuốt xuống đêm qua, khiến khóe mắt Túc Chinh cũng đỏ lên.
Thời gian chờ lên máy bay trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt là cả hai phải tự đăng kí riêng rồi.
Trên máy bay, Yến Thanh Đường mở điện thoại xem lại ảnh chụp, khi thì ngắm bức ảnh chụp hồ Bạch Sa, khi lại nhìn bức chụp trong chuyến khảo sát Thiên sơn tuyết liên.
Tất cả đều không ngoại lệ, đều là bóng lưng của Túc Chinh.
Còn trên chuyến bay từ Urumqi đến Côn Minh, Túc Chinh siết chặt trong tay chiếc chìa khóa đơn độc của mình, thẫn thờ nhìn nó thật lâu.