• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tôi sợ thành ma gầm xe, bị chôn ở vùng Tây Bắc”

Trêu chọc bà chủ là kiểu người có tính cách như Yến Thanh Đường, thì nên chuẩn bị tinh thần để bị mắng cho một vố.

Túc Chinh không tức giận, mà chỉ cầm theo bình rượu xoay người đi về phía phố Long Tuyền. Trời sinh anh rất dễ tức giận, áo sơ mi vẫn không mặc lên người, buông thõng khoát lên trên cánh tay.

Đi chưa được mấy bước, lại bị cô gọi về: “Anh đi đâu đó?”

“Lái xe đến đây.” Anh trả lời rõ ràng và bình thản, cứ như không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ vừa rồi của cô.

Yến Thanh Đường mới ý thức được người trước mặt không phải là có ý định ném cô ở cái nơi không thấy được đường cái này, lúc này mới dịu giọng hỏi anh: “Phố Long Tuyền có xa không?”

“Chừng sáu bảy trăm mét.” Túc Chinh đáp.

Tiếng khúc Mười Hai Mộc Tạp Mỗ bên tai đã ngừng, Yến Thanh Đường đi đến bên cạnh Túc Chinh, nhìn lối rẽ trước mắt, lại hỏi: “Hướng nào? Anh dẫn đường, gần như vậy đi bộ là được.”

Túc Chinh vốn tưởng rằng Yến Thanh Đường là một bà chủ mà đi nhiều thêm một bước cũng không chịu, lúc này thấy cô chủ động đi bộ sang với anh thì khá bất ngờ.

Anh chỉ chỉ tay, đi theo phương hướng phía trước, men theo một con phố đầy các cửa hàng, khi đi ngang qua khu thương mại Khải Đạt, bỗng nhớ ra một chuyện, thả chậm bước chân đi ra phía sau Yến Thanh Đường.

Không nói gì, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên chiếc túi hippie có logo Chanel của cô, Yến Thanh Đường hiểu ý, ném túi sang cho anh, hừ một tiếng, “Anh cũng tự giác đấy.”

“Phục vụ cho kiểu người như cô, không thể không tự giác.” Sau khi lấy được túi, hai tay anh bị hai món đồ chiếm hết, nhưng vẫn khá thảnh thơi, đi cũng cực kỳ nhanh.

Khi Yến Thanh Đường len qua các con phố, cứ ngửi thấy mùi hương tản ra trong không khí là lại dừng lại nhìn thêm đôi lát, dừng ở đằng sau Túc Chinh. Cô lười đuổi theo nhịp của anh, mà anh cũng tự mình khống chế, khi đi quá xa sẽ thả dần tốc độ chậm lại, đợi đến khi Yến Thanh Đường đi lên cách anh vài bước là lại bước đi tiếp.

Xe việt dã được đậu tại một bãi đổ xe thuộc một nút giao của ngõ Song Khánh và phố Long Tuyền, đó là một chiếc xe Jeep bốn cửa năm chỗ ngồi màu đen sẫm, mang phong cách Mỹ với kiểu dáng thô kệch và táo bạo, đầu năm nay Yến Thanh Đường tìm được đã bỏ ra hơn năm trăm nghìn để mua.

Sắp đến bãi đỗ xe, Túc Chinh bỗng dừng bước quay lại hỏi cô: “Có muốn ăn cái gì không? Hiếm khi mới qua được bên này.”

“Thật ra…” Yến Thanh Đường định nói mình không có khẩu vị từ lúc lên máy bay rồi, lại khịt mũi ngửi thấy mùi thịt nướng, lôi được hứng thú ăn uống của cô ra, “Đi chút cũng được.”

Song cô lại lập tức nghi ngờ đoạn đường vòng đầy giày vò của Túc Chinh, “Nếu phải về lại Chợ quốc tế ăn, thì chúng ta đi cả đoạn đến đây làm chi?”

“Không đến đó, ở đó hiện tại chủ yếu để phục vụ cho khách du lịch, hương vị chỉ bình thường thôi.” Túc Chinh dẫn cô đến một tiệm cơm nhỏ, dày dạn kinh nghiệm giới thiệu cho cô.

Đây là một quán cơm nhỏ cực kỳ đơn sơ, bên ngoài có một lò nướng bánh naan, có người đang nướng bánh naan và bánh bao hấp. Một người dân tốc Uyghur bưng một cái chén nhỏ đến, thỉnh thoảng lại rưới nước muối lên lò nướng bánh naan.

Túc Chinh biết tiếng Uyghur, nói vài câu với cậu chàng kia, rồi đi vào trong tiệm, tìm một chỗ trực tiếp ngồi xuống, gọi Yến Thanh Đường vào trong: “Phải ăn trong những quán ngõ nhỏ thế này, mới đúng vị chính tông.”

Sau khi Yến Thanh Đường vào Urumqi vẫn chưa ăn thử món nào cả, nên cũng không phân biệt được món đó có chính tông hay không chính tông, miễn cưỡng đi vào trong, cúi đầu nhìn chiếc bàn vuông nhỏ và cái ghế đẩu tròn, không có ngồi xuống.

Túc Chinh nhìn là hiểu, đứng lên rút khăn giấy trên bàn lau ghế giùm Yến Thanh Đường.

Nhưng Yến Thanh Đường vẫn không ngồi, lấy lại cái túi mà Túc Chinh cầm lấy ra vài miếng khăn cồn ướt, lau thêm lần nữa.

“Cô như vậy mà còn muốn đi dã ngoại Tân Cương?” Túc Chinh vẫn không quen được cái điệu bộ của cô.

“Thì sao nào?” Sau khi ngồi xuống, Yến Thanh Đường vẫn không quên tiếp tục lau bàn, tiện tay ném khăn ướt còn dư lại đến trước mặt Túc Chinh, ngước mắt lạnh lùng hỏi vặn lại: “Đi dã ngoại cũng có những cái bàn bẩn thế này à?”

Lau xong cô mới dám đặt tay lên trên mặt bàn, cúi đầu đọc tin tức.

Túc Chinh nhận ra là tú tài gặp binh, nói với cô chỉ tổ vô ích.

Chống đối bà chủ không phải là điều hay, anh đứng dậy đi gọi món, đi rồi lại quay về hỏi Yến Thanh Đường có kiêng khem gì không, Yến Thanh Đường cũng không thèm ngẩng đầu lên, như đã quyết định: “Anh cứ gọi cho mình đi, tôi về khách sạn ăn cơm.”

Nhìn cái dáng vẻ chê bai của cô, Túc Chinh không đáp lại, nhưng vẫn gọi một phần hai người ăn, có điều gọi nhiều món, mỗi món một ít.

Không bao lâu sau, bánh bao nướng, thịt nướng lò naan, đĩa thịt gà lớn, gà tiêu và sữa chua Tân Cương tự làm được dọn lên bàn.

Một mình Túc Chinh cũng có thể ăn được hết, cắn miếng bánh bao nướng trong tay, mấy miếng đã hết một cái. Yến Thanh Đường nhìn anh ăn ngon miệng như vậy tự dưng cũng có hơi dao động.

“Nếm thử không?” Túc Chinh đã ăn xong phần bánh bao nướng của mình, bắt đầu ăn gà tiêu, dùng đũa gõ lên trên thành chén leng keng: “Tiệm cơm nhỏ đều như vậy, cô nếm thử một chút sẽ biết.”

Mùi thơm ngào ngạt và hơi nóng từ bánh bao bốc lên tỏa ra bên ngoài, lớp da vàng óng ánh giòn tan, Yến Thanh Đường ghé mũi vào ngửi, phảng phất mùi thì là.

Cô không muốn dùng tay như Túc Chinh, cầm đũa lên cẩn thận gắp miếng bánh bao đưa vội vào miệng.

“Chậm một chút.” Túc Chinh kiên nhẫn dặn cô, “Tôi da dày thịt béo không sợ nóng, còn như cô….”

Yến Thanh Đường không tin, kết quả cắn được một miếng liền dừng vội, miệng nóng hổi.

Lại thổi thổi, rồi đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ, thịt cừu Tân Cương không có mùi tanh, dậy vị thơm ngon, mềm mà không ngấy.

“Sao còn nếm được chút vị ngọt bên trong thế nhỉ?” Yến Thanh Đường nhạy vị, nheo mắt đánh giá.

“Thêm Piyazi vào.” Túc Chinh vừa ăn thịt nướng vừa giải thích cho cô, “Là hành tây, đây là cách gọi của người vùng này. Có điều Piyazi ở bên này không có cay, hơn nữa còn được nướng qua nên vị sẽ thiên ngọt hơn.”

Có bánh bao mở đường, Yến Thanh Đường không còn kháng cự như hồi mới đầu, cùng Túc Chinh ăn thịt nướng lò.

Hôm nay cô chỉ ăn một chút đồ ăn vặt khi ngồi trên máy bay, dạ dày đã trống rỗng từ hồi nào, bây giờ có khẩu vị nên cô ăn nhiều hơn hẳn ngày thường.

Chỉ trong chốc lát, các bàn ăn bên cạnh có khách vào, họ gọi gà tiêu, lúc đợi đồ ăn lên còn ngồi vây quanh bàn trò chuyện phiếm.

Họ tán gẫu về câu chuyện hẻm Sơn Tây, Yến Thanh Đường còn cho rằng đó là một khu phố ẩm thực bí ẩn nào khác, nghe Túc Chinh đóng vai trò là hướng dẫn viên kể lại sự phát triển và thay đổi về lịch sử của nó, cô mới biết hẻm Sơn Tây là tiền thân của phố Long Tuyền những năm đầu, trước kia nơi này còn có suối, vào thời nhà Thanh, các thương nhân từ Sơn Tây lên Tân Cương mở trang trại lạc đà, các vùng lân cận dần hình thành nên một khu phố phồn hoa, từ đó cũng được gọi là hẻm Sơn Tây, sau này đổi tên thành phố Long Tuyền.

Chẳng qua nhiều năm trôi qua, dân bản xứ vẫn theo thói quen gọi nó bằng cái tên cũ.

Trước cửa tiệm có một thùng trà cao, bên cạnh là chồng bát lớn. Túc Chinh đi đến bưng hai bát trà, một bát đưa cho Yến Thanh Đường.

Lần này Yến Thanh Đường nhận lấy, đoán chừng là vì ăn thịt cừu xong nên khát nước.

Chờ ăn xong rồi, Yến Thanh Đường mới nhớ đến chuyện chính, hỏi: “Vừa rồi anh nói là muốn bàn về hành trình tiếp theo?”

“Đúng.” Túc Chinh cũng nghiêm túc hơn vài phần, lấy điện thoại ra mở bản đồ lên, “Hôm nay là ngày 20 tháng 3, trên wechat cô có nói là điểm đến đầu tiên là Nalati, tôi không biết cô đang lo lắng điều gì, chỉ có thể nói cho cô rằng phần lớn các địa phương của Tân Cương không phải là nơi thích hợp để đi du lịch, cùng lắm thì có thể ngắm cảnh xuân, bây giờ có tâm lý mong chờ gì, đến lúc đó đừng có quá thất vọng.”

“Ai nói với anh là tôi đến du lịch?” Yến Thanh Đường nhíu mày không vui. Cô đến là để khảo sát về loài thực vật phá băng đầu tiên trên thảo nguyên Nalati—nghệ tây trắng, tên gọi khác là bách hợp dại, ngoài ra còn có tên hoa phá băng.

Túc Chinh giật mình, hỏi lại cô: “Vậy cô đến đây làm gì?”

Lúc này Yến Thanh Đường mới nhớ ra, tuy rằng thuê Túc Chinh, nhưng bản thân cô lại chưa nói cho anh biết mục đích mà mình đến Tân Cương, cô luôn có cảm giác xa cách với người lạ, không muốn nói mấy chuyện nhỏ này, huống hồ chi Túc Chinh chỉ cần phụ trách lái xe và vệ sĩ là được rồi, cần biết kế hoạch cụ thể của cô làm gì?

Cũng vì vậy mà Túc Chinh đại khái đã xem cô như những vị du khách bình thường đến Tân Cương, cô cũng không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt nói: “Anh không cần quan tâm, chỉ cần làm theo chỉ dẫn của tôi là được.”

“Được, vậy tôi sẽ nói về phương án của mình.” Túc Chinh linh hoạt hiểu ý, bỏ qua chuyện vừa rồi, “Kế hoạch của tôi là đi theo tuyến đường bộ Urumqi—Tinh Hà—Hồ Sayram—Y Ninh—Tân Nguyên—Nalati, theo tôi được biết cô đã chuẩn bị các trang bị ngoài trời, hai ngày nay chúng ta có thể mua chút đồ ăn và vật dụng cá nhân đi đường, nước tinh khiết, nước tăng lực, lương khô, vân vân.”

Dựa theo quy định trong hợp đồng, vì đảm bảo tính an toàn, nên thời gian lái xe của Túc Chinh mỗi ngày không vượt quá sáu tiếng, vậy nên hành trình này không thể chạy một hơi dài, mà vừa đi vừa nghỉ.

“Chỉ cần cuối tháng có thể đến Nalati là được.” Yến Thanh Đường nói ra điều kiện tiên quyết, “Về phần mua đồ ăn và vật tư, anh đi là được, tôi không thích quan tâm mấy việc này.”

Yến Thanh Đường có cân nhắc của riêng cô, tiến hành khảo sát thực vật lâu hơn rất nhiều so với du lịch đơn thuần, tiết tấu và tiến độ chậm rãi thế này thích hợp với bản thân cô hơn nhiều.

Cô có đủ thời gian ước chừng, hơn nữa cũng không thiếu tiền.

Túc Chinh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Anh không trông chờ vào việc Yến Thanh Đường cùng anh lên phố chọn mua đồ, cũng không chịu được cảnh đã mệt nhọc rồi còn vỗ về cái tính nết đó của cô.

Khi Yến Thanh Đường quét mã tính tiền rồi rời khỏi tiệm cơm, hai người đã nói chuyện được đại khái.

Khi ra đến cửa, Yến Thanh Đường nhìn thoáng qua bình rượu trên tay anh, liếc mắt nhìn anh, châm chọc: “Còn cầm cơ à. Anh cầm bình rượu này lên lái xe, ai tin anh cho được?”

Túc Chinh biết ngay biểu hiện hài hòa vừa rồi ăn cơm cũng chỉ là một thoáng giả dối ngắn ngủi.

“Có gì mà không tin?” So với lần trước thì lần này Túc Chinh đi chậm hơn, đi ra đằng sau Yến Thanh Đường, “Tiện tay mua một bình thôi, lái xe sẽ không uống, xem cô bị dọa kìa.”

Yến Thanh Đường bước chân nhanh hơn, cẩn thận và cảnh giác: “Tôi sợ thành ma gầm xe, bị chôn ở vùng Tây Bắc này.”

“Chôn thì có làm sao?” Túc Chinh đi đằng sau còn cười đùa, “Đây là nơi rất tốt.”

Nghe thấy những lời anh nói, Yến Thanh Đường đằng trước càng đi nhanh hơn.

Từ tiệm cơm đến bãi đỗ xe cách chừng một trăm mét, không đến vài bước nữa là tới.

Chiếc xe Jeep việt dã quá bắt mắt, khiến người ta nhìn một cái là chú ý đến sự tồn tại của nó ngay.

Ít nhất ở khâu chọn xe, Túc Chinh thấy Yến Thanh Đường cũng khá cân nhắc đến cái tôi, không hẳn là chỉ phô trương hình thức bề ngoài.

Chiếc Wrangler cô mua là bốn cửa chứ không phải là hai cửa.

Hai cửa sẽ thích hợp cho lái xe trong nội thành hơn.

Mà so sánh với xe hai cửa, thì Wrangler bốn cửa sẽ khiến cho không gian bên trong xe rộng rãi thoáng đãng hơn, lúc lái xe sẽ thoải mái hơn nhiều. Dung tích bình xăng của nó lớn, hơn nữa còn có ưu thế di chuyển đường dài. Khoang hành lý cũng có diện tích rộng hơn.

Điều này rất phù hợp cho nhu cầu thực tế khi đi đường dài của bọn họ.

Túc Chinh nghĩ ngợi, đi đến mở cửa sau xe ra, anh không ngồi vào, Yến Thanh Đường liền nhanh chân đi đến ngồi trên ghế phó lái.

“Nhìn cái gì?” Yến Thanh Đường nhìn Túc Chinh đang ngây người, duỗi tay ra thắt dây an toàn lại, kiêu căng nói, “Ghế sau của chiếc việt dã này không có chỗ tựa lưng thoải mái như ngồi ghế trước, nếu không tôi cũng không ngồi đây.”

(*)Wrangler

(*) Bánh mì naan

(*) Nalati, hay còn biết đến với cái tên Na Lạp Đề

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK