Sợ rằng sẽ làm ồn đến Yến Thanh Đường, dọc đường đi Túc Chinh cũng không nói lời nào, duy trì trạng thái trầm mặc kiệm lời nhất quan xưa nay của anh.
Khi xe việt dã sắp chạy đến nội thành, bèn hỏi hai cô là đứng ở khu Nam hay khu Bắc bắt xe thì sẽ tiện hơn.
Sau khi nghe các cô bảo, anh bèn dừng xe ở khách sạn quốc tế Vienna khu Nam. Khi hai cô gái xuống xe còn không ngừng nói cảm ơn, còn muốn kết bạn wechat để gửi lì xì biểu đạt sự cảm ơn, nhưng anh lại thản nhiên từ chối, phất tay tạm biệt các cô.
Cũng chính lúc này, Yến Thanh Đường mới mơ màng tỉnh lại, nhìn qua kính chiếu hậu thấy khách sạn quốc tế Vienna, nhất thời có hơi ngây ra: “Sao chúng ta lại đến đây?”
“Vừa rồi gặp phải hia cô gái trên đường, nên nhân tiện chở hai cô ấy về nội thành.” Túc Chinh giải thích sơ qua, “Nhà hai cô ấy ở gần khách sạn này.”
Yến Thanh Đường hiểu rồi, cười nói: “Em ngủ say quá, anh học Lôi Phong làm chuyện tốt mà em cũng không biết.”
“Thấy ngủ cũng không sâu lắm.” Túc Chinh quay đầu xe đổi hướng, đi về khách sạn mà họ ở, cũng nằm ở khu Nam, lái chừng vài phút là đến.
Anh vừa lái xe vừa hỏi nhỏ: “Là anh dừng xe nên làm em thức giấc sao?”
Yến Thanh Đường lắc đầu: “Không phải, em ngủ mơ nên tự tỉnh giấc thôi.”
“Mơ thấy gì?” Túc Chinh hỏi cô.
Nhắc đến giấc mộng vừa rồi, sắc mặt của cô không được tốt lắm, dường như lòng vẫn còn ngổn ngang: “Ác mộng, ác mộng có liên quan đến ba em, cứ thấy có chuyện gì đó không ổn đã xảy ra.”
“Chắc là vì hai ngày nay đi quá mệt.” Túc Chinh an ủi, “Đại não mệt mỏi sẽ dễ dẫn đến ác mộng.”
“Cũng có thể.” Yến Thanh Đường lại tựa lưng vào ghế, nhưng không dám nhắm mắt nữa, im lặng một hồi lâu, cô bỗng chuyển chủ đề, “Túc Chinh này, chiều nay quay về lại Korla, được không?”
Bấy giờ đã hơn 4:30, xe việt dã dừng lại tại bãi đỗ xe của khách sạn.
Yến Thanh Đường và Túc Chinh xuống xe đi thang máy lên lầu, lúc đứng ở thang máy quét thẻ phòng, Túc Chinh trả lời cô: “Được.”
Quay về phòng, Yến Thanh Đường lại hỏi anh: “Ở Korla ít thôi, hai ba ngày sau lại quay về Nalati, được không?”
Lúc này Túc Chinh thật sự đã cảm nhận được sự âu lo của cô, không đưa ra câu trả lời mà chỉ tiến lên ôm cô vào lòng, mái tóc dài của cô bị gió đêm thổi rối tung, anh đặt xuống vầng trán trơn bóng của cô một nụ hôn: “Hứa với anh, Thanh Đường, đừng vì một giấc mộng lộn xộn mà nghĩ quá nhiều, tắm rửa một cái, rồi ngủ một giấc thật ngon, buổi chiều chúng ta sẽ cùng nhau xuất phát.”
“Dạ.” Yến Thanh Đường chôn sâu vào lòng anh, từ từ bình tĩnh lại.
Túc Chinh đặt vé máy bay lúc ba giờ chiều, từ giờ đến lúc đó họ có mười tiếng, vậy nên ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Yến Thanh Đường ngủ một giâc say xưa, lúc tỉnh dậy cùng Túc Chinh ăn trưa, sau đó đến sân bay, lúc này cũng quên hết nửa cơn ác mộng lúc rạng sáng.
Nhưng chờ đến khi qua được cửa kiểm tra an ninh, ngồi trong phòng chờ, cô đột ngột nhận được một cuộc gọi từ khách sạn mà cô đặt ở Korla.
“Cô Yến, thành thật xin lỗi, tối hôm qua đã xảy ra một chuyện, tôi muốn hỏi cô về thời gian các cô quay về đây, chờ đến khi cô quay về tốt nhất là nên tự xác minh xem có bị mất đồ hay không ạ.”
“Đêm nay chúng tôi sẽ quay về Korla.” Yến Thanh Đường nghe xong mà thấy cả người như lờ mờ, mặt mày nhăn lại, “Cô nói đồ đạc? Ý là gì?”
“Là thế này, tối hôm qua có người đã vào phòng của cô.” Trong giọng nói của nhân viên khách sạn tràn ngập sự hối loixp, “Xin lỗi cô, đây là lỗi của khách sạn chúng tôi, sau này chúng tôi sẽ tăng cường công tác bảo vệ, sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”
“Máy giám sát có quay lại được không?” lòng Yến Thanh Đường căng lên, “Bọn họ là ai?”
“Có quay được, nhưng đội mũ nên không thấy rõ mặt. Lúc đó, nhân viên dọn dẹp của chúng tôi phát hiện ra, thấy có người rời khỏi phòng. Ban đầu, nhân viên dọn dẹp tưởng đó là khách, nhưng sau khi trao đổi mới biết hai người đều đã tạm thời đến Atlay. Khi đó, nhân viên an ninh mới xem lại camera giám sát.” Đối phương ngập ngừng một chút, giọng điệu có phần khó xử, “Chúng tôi định báo cảnh sát, nhưng trước hết muốn xác nhận với cô về danh tính người đó, tránh hiểu lầm. Thứ hai nữa… nếu không có đồ vật nào bị mất, mà người kia chỉ vào nhầm phòng, thì báo cảnh sát cũng khó xử lý.”
“Được, tôi biết rồi.” Yến Thanh Đường nhàn nhạt trả lời, “Chờ tối nay chúng tôi về xem máy giám sát rồi lại nói sau.”
Tắt điện thoại, nét mặt Yến Thanh Đường càng thêm không vui, nhìn Túc Chinh: “Quả nhiên là chuyện không lành, người của ba em đã đuổi đến rồi.”
Có vẻ như không cần phải xem lại camera khách sạn nữa, ngay khoảnh khắc nghe rõ tình huống, suy nghĩ duy nhất trong đầu Yến Thanh Đường chính là, người do ba cô phái đến lại một lần nữa đuổi kịp cô. Mở khóa bằng những công nghệ đen kiểu này, với bọn họ mà nói là quá dễ dàng.
Chỉ là trùng hợp thay, cô và Túc Chinh vừa hay không có trong phòng, mà người kia lại vô tình bị nhân viên dọn dẹp bắt gặp, bởi vậy nên mới hoảng hốt bỏ đi trong vội vã, chẳng thu hoạch được gì.
“Sao họ có thể tìm được em?” Yến Thanh Đường chìm trong trầm tư.
Sau khi phát hiện bị theo dõi, Yến Thanh Đường không còn dùng thẻ ngân hàng nữa, mà chuyển sang dùng tiền mặt và tiền wechat, để tránh bị lộ thông tin qua các giao dịch.
Khoảng thời gian gần đây cô cũng chỉ toàn ở bên Túc Chinh, không ở với người ngoài. Đương nhiên cô sẽ không nghi ngờ Túc Chinh, mà càng thiên về bản thân hơn.
Túc Chinh cũng nghĩ không ra, dù sao lúc ở Korla anh cũng không nhận ra bị theo dõi.
Chuyện đến nước này, chỉ có thể quay về Korla mới tìm được chân tướng sự việc.
Sau khi lên máy bay, Yến Thanh Đường lần đầu im lặng đến thế, cả hành trình cô không nói gì, chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nhưng Túc Chinh bên cạnh cô lại hiểu rõ, cô căn bản không hề ngủ.
Sau khi đáp sân bay Korla, Túc Chinh gọi xe, trên đường đi chỉ sợ Yến Thanh Đường buồn bực rồ người, anh cúi đầu lướt điện thoại lên xuống, cuối cùng cũng nhớ ra một người có thể giúp ích được vào lúc này, thế là mở chặn người nọ tạm thời, thử gọi chủ đề: “Thanh Đường, Lục Thừa Phong về Bắc Kinh rồi, đang nằm viện.”
“Anh ấy bị sao vậy?” Yến Thanh Đường có chút kinh ngạc, “Bị sốc độ cao sao? Bảo sao anh ấy không còn đăng bài trên vòng bạn bè nữa.”
“Chắc là vậy.” Túc Chinh đáp.
Lúc này, Yến Thanh Đường mới cúi đầu liếc nhìn điện thoại, mở WeChat ra, cô phát hiện Lục Thừa Phong đã nhắn tin cho mình vào hai ngày trước, anh ta nói rằng khi ở Tây Tạng đã bị phản ứng độ cao. Có thể do áp suất không khí nên tai cũng có chút khó chịu, sau khi về Bắc Kinh đến bệnh viện khám, anh ta phát hiện mình bị viêm tai giữa cấp nhẹ, thế là nhập viện điều trị luôn cùng với chứng sốc độ cao.
Chỉ là dạo này cô không hay đọc tin nhắn, nên cũng không trả lời.
Bây giờ thấy tin tức, là bạn bè thì sự quan tâm đương nhiên là không thể thiếu, vậy là Yến Thanh Đường định gửi tin nhắn trả lời lại Lục Thừa Phong.
Túc Chinh ngồi bên cạnh đột nhiên đề nghị: “Không ấy anh gọi điện thoại cho cậu ta, mở loa ngoài, như vậy ba người có thể nói chuyện. Nhắn tin rất phiền phức, hai ba câu cũng không nói rõ được, hơn nữa nằm viện cũng không tiện đánh chữ.”
“Được.” Yến Thanh Đường gật đầu.
Nhưng khi Túc Chinh nhìn vào màn hình, đột nhiên nhăn mày: “Sao điện thoại của anh đột nhiên tín hiệu không được tốt vậy…”
Yến Thanh Đường rất tự nhiên dùng điện thoại của mình gọi đi: “Vậy dùng của em.”
Không được mấy tiếng, điện thoại đã có người nhấc máy, bên kia đầu dây vang lên tiếng của Lục Thừa Phong: “Ôi chao, Thanh Đường à, sao em lại đột ngột gọi điện thoại cho anh vậy, làm anh cảm động quá…”
Mấy tuần rồi không nghe thấy giọng của Lục Thừa Phong, bỗng nhiên nghe lại, cảm thấy như gặp lại người bạn xưa vậy.
Trong khi Yến Thanh Đường tựa lưng vào ghế, chậm chạp lên tiếng lại tạo điều kiện cho Túc Chinh, anh rướn người qua chen mồm trả lời Lục Thừa Phong trước: “Tôi đây.”
“Túc Chinh à?” giọng điệu thân thiết của Lục Thừa Phong lập tức thay đổi, khựng lại hai giây liền chuyển sang u oán sa sả, “Sao lại thế? Hai người đã chuyển sang mối quan hệ tốt đến mức dùng chung một cái điện thoại rồi sao?”
“Chúng tôi mới nhìn thấy cậu nằm viện, Thanh Đường lo cho tai của cậu.” Giọng Túc Chinh trầm thấp mà trấn tĩnh, “Xem ra vấn đề cũng không lớn lắm, thính lực không bị hao tổn, trạng thái tinh thần cũng khá tốt.”
Dường như vô tình mà hữu ý, anh đã làm vỡ tan hình ảnh đáng thương mà Lục Thừa Phong cố tạo ra khi bắt máy, thật không rõ là vô ý hay có chủ đích nữa.
Lục Thừa Phong im lặng khẽ cắn môi.
“Lục Thừa Phong, mục tiêu leo l3n đỉnh Everest thành công chứ?” Yến Thanh Đường bên cạnh cũng cất lời.
Lục Thừa Phong lập tức kiêu ngạo trả lời cô: “Thành công! Hai người không biết là để leo lên đó gian nan chừng nào đâu.”
Anh ta kể về hành trình tiến vào Tây Tạng, về những dải hoang mạc Gobi trải dài, những ngọn núi tuyết sừng sững và những hồ nước trong vắt, về cánh chim ưng lượn vòng trên bầu trời, đàn dê núi gặm cỏ trên đỉnh cao, những con bò Yak lững thững trên cao nguyên Thanh Tạng, và cả khoảnh khắc cuối cùng khi anh ấy chinh phục đỉnh Everest.
Tháng Năm thật sự là thời điểm rất tốt.
Đứng trên đỉnh Everest, anh ấy tựa như hòa làm một với trời đất, trở thành một sự tồn tại đặc biệt nhất. Ánh nắng ban mai rọi xuống, bao trùm lấy anh ấy từ thân đến tâm, khiến sinh mệnh trong khoảnh khắc này được gột rửa bởi sự thiêng liêng thuần khiết nhất.
Chính như Túc Chinh mong đợi, những câu chuyện về Tây Tạng mà Lục Thừa Phong kể dần kéo Yến Thanh Đường ra khỏi những muộn phiền của cô.
Khi xe taxi đến dưới lầu, cô còn chưa nói hết, cả ba trò chuyện rất vui vẻ.
Giao hành lý xách tay cho nhân viên khách sạn xong, Yến Thanh Đường và Túc Chinh cùng đi ăn tối trước, sau đó mới đến phòng giám sát để xem camera.
Phía khách sạn thuật lại tình huống khi đó một lần nữa, đồng thời cam kết chắc chắn rằng họ tuyệt đối không tiết lộ thông tin của khách lưu trú.
Yến Thanh Đường không nói nhiều, khi nhìn thấy trang phục và dáng vẻ đại khái của người trong đoạn ghi hình, cô gần như có thể khẳng định đó là người của ba mình, hơn nữa năm mươi phần trăm còn là người mà cô từng gặp.
“Có lẽ mẹ em sẽ biết nội tình như thế nào.” Túc Chinh nói.
Yến Thanh Đường lại có vẻ vô cùng do dự, muốn hỏi mẹ ngay lập tức, nhưng lại từ bỏ ý định này: “Ngày mai bà ấy còn phải đi chơi với bạn, em không muốn khiến bà mất vui.”
Về những chuyện có liên quan đến mẹ, dù Yến Thanh Đường là người hay xúc động thì vẫn có thể nhẫn nhịn.
Mà nhịn lần này, đến tận buổi tối ngày 12, khi Phó Tầm Thanh chủ động gọi video đến cho cô.
Mà Túc Chinh ngồi đằng sau cũng nhớ lại cảnh tượng lần trước hai mẹ con gọi video với nhau, chẳng khác gì hiện tại.
Cũng cùng một căn phòng, tấm rèm xanh đậm mở toang, để lộ khung cảnh đêm bên ngoài rõ mồn một.
Cuối cùng Túc Chinh cũng phát giác ra, khẽ nhắc nhở Yến Thanh Đường: “Là điện thoại bà ấy có vấn đề, đã bị can thiệp.”
Yến Thanh Đường sửng sốt, chợt hiểu ra.
“Máy tính bảng.” Yến Thanh Đường khăng khăng yêu cầu, “Mẹ, dùng máy tính bảng gọi.”
Nói rồi, cô tắt cuộc trò chuyện này.
Sau khi gọi lại, dù có chút mơ hồ nhưng Phó Tầm Thanh vẫn làm theo ý Yến Thanh Đường, ấn nút nhận cuộc gọi trên máy tính bảng.
Yến Thanh Đường cố gắng kìm nén những cảm xúc khó chịu trong lòng, nở một nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng gửi một nụ hôn gió về phía màn hình: “Chúc mừng Ngày của Mẹ, Phó Tầm Thanh, người phụ nữ tuyệt vời nhất thế giới!”
Tình cảm hai mẹ con vốn rất tốt, nhưng Yến Thanh Đường không muốn để tiền tố ‘mẹ’ che lấp toàn bộ con người bà, thế nên cô ‘vô lễ’ gọi thẳng tên bà như vậy.
Phó Tầm Thanh tất nhiên không để tâm, mà chỉ mỉm cười kể với con gái về cuộc gặp gỡ giữa bà và cô bạn thân Mộc Thư Đào. Bà nói mình đã cố tình mặc chiếc váy lụa màu xanh mà Yến Thanh Đường tặng, thậm chí trang điểm cũng chẳng cầu kỳ, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
Phó Tầm Thanh gửi qua một bức ảnh chụp chung của hai người, giọng nói nhẹ nhàng mà đầy hoài niệm: “Mẹ và cậu ấy đã cùng đi dạo dọc hành lang của bảo tàng mỹ thuật, vừa đi vừa trò chuyện, ban đầu là bàn luận về những tác phẩm trong triển lãm nhiếp ảnh, rồi dần dần nhắc đến quá khứ. Mỗi bức ảnh trước mắt dường như đều gợi nhớ đến những bức ảnh tương tự mà chúng ta từng chụp. Từ bầu trời đến mặt đất, từ chuyện con cái đến chuyện của chính mình…”
“Cảm giác ấy quá đỗi kỳ diệu.” Ánh mắt Phó Tầm Thanh trong màn hình sáng rực rỡ, chia sẻ toàn bộ cảm nhận riêng tư nhất với con gái, “Mẹ thử tìm về chính mình thời trẻ, bé Đường à.”
Yến Thanh Đường lẳng lặng lắng nghe, vì mẹ đang quá vui nên cuối cùng, cô vẫn do dự không biết có nên nói ra chuyện Túc Chinh đã nghi ngờ cho mẹ biết hay không.
Cô không rõ tình cảm ba mẹ cô hiện nay đang như thế nào, chỉ biết là đang chiến tranh lạnh.
Thân là con gái, theo lẽ thường, cô không nên vạch trần bí mật ra như thế.
Nhưng cô không đành lòng để cho mẹ mãi chẳng hay biết gì thế này.
Cuối cùng, Yến Thanh Đường vẫn nói ra: “Mẹ, con nghi ngờ ba đang theo dõi điện thoại của mẹ.”
Yến Nhã Quân nhất định đã cài đặt phần mềm nào đó trên điện thoại của Phó Tầm Thanh để giám sát theo thời gian thực, nhìn thấy cuộc trò chuyện video giữa bà và cô.
Vậy nên khung cảnh bên ngoài cửa sổ của khách sạn năm sao này đã bị chụp được, từ đó xác định được nơi cô ở và tra ra được số phòng của cô.
Yến Thanh Đường nên biết từ lâu, rằng Yến Nhã Quân có năng lực này.
Dưới nền móng pháp luật, ông cũng có chút kiêng dè, sẽ không dùng cách thức trực tiếp nhanh và tiện nhất, nhưng vẫn sẽ có cách lần ra được vị trí của cô.
“Ông ấy theo dõi mẹ?” Phó Tầm Thanh ngẩn ra, thật lâu sau vẫn chưa thể hồi hồn lại được, như thể bà đã rời vào bên trong một cái giếng nước lạnh như băng.