• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con vẫn chưa xác định chắc chắn, nhưng ông ấy rất đáng nghi.” Yến Thanh Đường nói, “Mẹ, chuyện ba phái người theo dõi con, luôn phản đối công việc của con, con cũng không muốn nhờ mẹ khuyên ông ấy nữa, con sẽ tự mình giải quyết. Ông ấy thông qua giám sát mẹ hòng cố kiểm soát con… Con ở tận Tân Cương, dường như chẳng thể làm gì, nhưng ít nhất con muốn mẹ biết chuyện này.”

Cho đến tận ngày nay, Yến Nhã Quân đang từng bước ép buộc Yến Thanh Đường phải thỏa hiệp.

Yến Thanh Đường không muốn để cho mẹ mình Phó Tầm Thanh bị đặt vào hoàn cảnh nằm giữa hai đầu, nhưng nếu như Phó Tầm Thanh bị cuốn vào chuyện này, thì tính chất sự việc đã hoàn toàn bất đồng.

“Thanh Đường, mẹ biết rồi, chuyện này mẹ sẽ tự mình xác nhận.” Phó Tầm Thanh nói với giọng điệu vô lực và mất mát, “Từ khi con đến Tân Cương, mẹ cũng đã tự hỏi về cuộc đời mình, cũng như mối quan hệ giữa mẹ và ba con… Hầy, không nói nữa, những chuyện này vốn dĩ không nên để con biết.”

Phó Tầm Thanh vội vàng tắt cuộc gọi video, giọng nói đầy yếu ớt đã thể hiện sự mệt mỏi và giãy dụa nội tâm trong bà.

Nửa tiếng sau, bà gửi cho Yến Thanh Đường một tin nhắn, ngẳn ngủn hai dòng, nhưng lại vô cùng đáng sợ.

“Giữa vợ chồng mà còn lợi dụng và tính kế nhau như thế, thật sự không biết cái gọi là hôn nhân có còn đáng để tiếp tục nữa hay không.”

Phó Tầm Thanh đã tìm ra được đường giới hạn của chính mình.

Trong hai mươi năm hôn nhân, bà luôn tự ràng buộc bản thân phải cố gắng trở thành một người vợ tốt, dần dần biến thành cái bóng phụ thuộc vào Yến Nhã Quân. Nhưng bà cũng có những giới hạn không thể bị xâm phạm, ví như sự tôn trọng, ví như sự tín nhiệm.

Khi con gái nói với bà rằng điện thoại của bà có thể đang bị theo dõi, bà không vòng vo thăm dò mà trực tiếp hỏi thẳng Yến Nhã Quân về chuyện này.

Yến Nhã Quân thừa nhận, hơn nữa còn chẳng xem đó là vấn đề, ông không những không xin lỗi mà còn tiếp tục trách bà nuông chiều Yến Thanh Đường quá mức, buộc ông phải dùng đến biện pháp cực đoan.

Song Yến Nhã Quân lại không ngờ đến rằng, câu sau đó của Phó Tầm Thanh lại là nhắc đến việc ly hôn.

“Chuyện hôm nay mới khiến em nhìn rõ toàn bộ con người anh. Anh không tin tưởng em, cũng không hề tôn trọng em. Cuộc hôn nhân như vậy đúng thật là quá vô lý và buồn cười.”

“Hơn hai mươi năm… làm vợ anh, em làm đủ rồi!”

Cũng trong khoảng thời gian này, gần như là mỗi ngày Phó Tầm Thanh đều lật lại những tầm ảnh thời trẻ.

Bà chợt bừng tỉnh mà có ảo giác: Yến Thanh Đường, là chính bà của năm ấy.

Ai cũng có một quá trình tự tìm kiếm chính mình. Nửa đời trước bà vẫn luôn tỉnh tỉnh mê mê, nhưng khi con gái bà cũng đến độ tuổi như bà năm xưa, đối mặt với lựa chọn giữa cuộc hôn nhân sắp đặt của gia tộc và sự nghiệp cá nhân, bà cuối cùng mới thấu hiểu nỗi đau khắc sâu đến tận xương tủy khi ấy.

Là tiếp tục vòng xoáy tuần hoàn ấy, hay là tìm cách phá vỡ kết cục?

Phó Tầm Thanh cảm thấy Yến Thanh Đường dũng cảm hơn bản thân năm đó, có gan nói ra tiếng lòng và suy nghĩ của mình với Yến Nhã Quân, có gan tranh đấu.

Mà giờ phút này, khi đối diện với gương mặt tràn ngập sự kinh ngạc của Yến Nhã Quân, bà cũng muốn dũng cảm một lần, vì muốn giúp Yến Thanh Đường một lần, cũng là vì chính bà.

Cuối cùng khi bà bình tĩnh nhìn Yến Nhã Quân, kiên định và rõ ràng nói lên ý tưởng của mình: “Yến Nhã Quân, chúng ta ly hôn đi.”

Phó Tầm Thanh quyết định, có hấp tấp nhưng cũng có chậm chạp, hấp tấp vào khoảnh khắc này, chậm chạp cho nửa đời trước.

Chuyện này Phó Tầm Thanh không nói với Yến Thanh Đường, tất cả những gì Yến Thanh Đường biết được, là dòng tin nhắn mang hàm ý thất vọng kia.

Vậy nên Yến Thanh Đường vẫn nói ra chủ ý của mình với Phó Tầm Thanh: “Mẹ ơi, mẹ nên nói chuyện rõ ràng với ba đi ạ.”

Phó Tầm Thanh chỉ đáp lại qua loa: “Yên tâm đi, mẹ biết mình nên làm gì mà.”

Nghĩ bụng, Phó Tầm Thanh lại nói tiếp: “Bé Đường này, trước kia mẹ cũng có sai, mù quáng ủng hộ quyết định của ba con. Sau này… mẹ sẽ mãi mãi đứng về phía con. Con phải nắm giữ cuộc đời của con thật chặt, vì con mà sống, đừng hối hận nhé con.”

Lúc nhận được tin nhắn này, Yến Thanh Đường cuối cùng cũng nhận thấy sự khác thường: “Mẹ ơi, trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Mẹ và ba con cãi nhau ạ?”

Phó Tầm Thanh lãng tránh vấn đề này, chỉ nói: “Dì Đào của con hẹn mẹ đi du lịch ở Iceland, mẹ đồng ý rồi, ngày mai sẽ xuất phát.”

Kế hoạch xuất hành cũng đến đột ngột, không giống đã hẹn từ trước mà lại giống như lâm thời hẹn cùng với Mộc Thư Đào để Phó Tầm Thanh giải sầu hơn.

Nhưng Yến Thanh Đường cũng nghe ra được mẹ không muốn nói thêm về chuyện này, nên đành bỏ qua, chỉ lẳng lặng dặn dò mẹ vài câu, nhắc nhở bà nhớ mang thuốc huyết áp.

“Đi xa một chuyến, dường như cũng lớn hơn nhiều rồi.” Cuối cùng Phó Tầm Thanh cũng có ý cười.

“Là thương mẹ, cũng nhớ mẹ nữa.” Yến Thanh Đường nũng nịu làm nũng.

Hai mẹ con không ở cùng nhau, đương nhiên Phó Tầm Thanh cũng thương Yến Thanh Đường, nhưng cũng may hiện tại bên cạnh Yến Thanh Đường có người, nếu không Phó Tầm Thanh cũng chẳng yên tâm mà đi Iceland thế này.

Đến cuối, Phó Tầm Thanh còn chủ động gọi tên Túc Chinh, khiến Túc Chinh vội vã ngồi nghiêm chỉnh lại: “Chào bác gái ạ.”

Phó Tầm Thanh rất nghiêm túc quan sát Túc Trinh, khi nói chuyện còn mỉm cười hòa nhã: “Người mà con gái bác coi trọng, nhất định không tầm thường. Tiểu Túc, sau này có cơ hội, bác muốn trò chuyện với cháu.”

Phó Tầm Thanh thân là bậc cha mẹ, nói được như thế thì thực chất đã xem như một sự thừa nhận ngầm ủng hộ tình cảm của hai người họ, điều này khiến Túc Trinh không khỏi cảm động.

Đáng tiếc, ở đầu dây bên kia, Yến Nhã Quân đã đến gần, Phó Tầm Thanh không muốn để Yến Thanh Đường nghe thấy bà và ông khắc khẩu, liền vội vàng cúp máy.

Túc Trinh có thính lực nhạy bén, cũng đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, không khỏi lo lắng hỏi Yến Thanh Đường: “Bác gái đột nhiên sang Iceland, liệu bác trai có ý kiến gì không? Bác gái có xoay xở được không?”

Yến Thanh Đường suy nghĩ rồi đáp: “Có dì Đào ở đó, mẹ em chắc chắn không chịu thiệt. Hơn nữa, em nghĩ người không thích ứng nổi với chuyện mẹ đi du lịch nước ngoài, hẳn phải là ba em.”

Người mẹ luôn đứng về phía ba cô, nay lại kiên định đứng về phía cô. Hai mẹ con cùng chung chiến tuyến, cục diện này khiến Yến Thanh Đường cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

“Chắc một thời gian nữa ba em cũng chẳng có thời gian để gây khó dễ cho em.” Yến Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm, nói: “Túc Chinh, chúng ta có thể tiếp tục theo kế hoạch đi tìm cây trần quả rồi.”

Từ đó, thành phố Korla chính thức trở thành đại bản doanh của Yến Thanh Đường trong hành trình khảo sát thực vật tại Ba Châu.

Sáng ngày hôm sau, họ đến Luân Đài trước để khảo sát quần thể cây lạc quả.

Hai người lái xe hơn hai tiếng rưỡu, sau khi tìm kiếm trong hoang mạc một hồi sâu, vất vả lắm mới khu rừng cây trơ trụi được nhắc đến trong bản tin.

Từ năm 1997, cây trần quả đã được nhà nước liệt vào danh sách giống thực vật được bảo vệ cấp một cấp quốc gia.

Hạt của cây trần quả có tỷ lệ kết hạt thấp, quá trình nảy mầm đòi hỏi phải có điều kiện thích hợp, vốn dĩ đã rất khó trưởng thành, thêm vào đó, do có giá trị dinh dưỡng cao, những cành non thường xuyên bị lạc đà và các loài động vật khác gặm nhấm, con người cũng khai thác quá mức, khiến số lượng quần thể trần quả trong tự nhiên suy giảm nhanh chóng.

Theo hiểu biết của Yến Thanh Đường, ở khu vực Tây Bắc, không chỉ riêng cây trần quả đang đối mặt với tình trạng này. 

Vì Tây Bắc khô hạn, thiếu nước, tốc độ bốc hơi cao, điều kiện môi trường tạo ra nhiều thách thức đối với sự sinh trưởng của thực vật, dẫn đến sự biến mất âm thầm của nhiều loài thực vật quý hiếm.

Vậy nên khi tận mắt nhìn thấy một diện rộng quần chủng cây lạc quả như vậy, Yến Thanh Đường vui vẻ vạn phần.

Dưới cái nhìn của cô, việc bảo vệ thực vật không phải nằm ở hữu dụng hay vô dụng, cũng không cần thiết phải tìm kiếm ý nghĩa.

Có đôi khi, sự tồn tại của một loại thực vật, chính là ý nghĩa lớn nhất của chính nó.

“Tồn tại chính là ý nghĩa.” Túc Chinh nhớ kỹ câu mà Yến Thanh Đường đã nói.

Anh nhìn về phía Yến Thanh Đường, thấy cô đang chăm chú quan sát một cây trần quả cao khoảng một mét, tỉ mỉ ngắm nhìn những bông hoa nhỏ màu hồng nhạt nở rộ trên tán bụi rậm.

Từ tháng Năm đến tháng Bảy là mùa hoa của cây trần quả. Những bông hoa cứ thế nở giữa vùng hoang mạc Gobi cằn cỗi, sự tồn tại của chúng kiên cường mà đẹp đẽ biết bao.

Yến Thanh Đường đã tìm được ý nghĩa lớn nhất trong cuộc đời, còn anh, dường như cũng nên tự ngẫm về con đường tương lai rồi.

Đã từng, anh bị giam cầm trong bóng ma của nhiệm vụ năm ấy, suốt nhiều năm sống vô tri vô giác trong sự tự trách tràn ngập cõi lòng. Mãi đến khi gặp Yến Thanh Đường, cùng cô rong ruổi trên con đường khảo sát thực vật, anh mới dần bước ra khỏi màn sương quá khứ. 

Bước ra được rồi, con đường phía trước anh đi sẽ hướng về đâu?

Bước không ngừng, khảo sát không ngừng.

Một hai ngày kế tiếp, họ không ở Luân Đài nữa mà đi đến huyện Hòa Thạc và huyện Hòa Tĩnh.

Khi đến huyện Hòa Tĩnh, họ còn có ‘thu hoạch bất ngờ’.  Yến Thanh Đường gấp rút khảo sát cam thảo và tử thảo Tân Cương, vì nán lại lâu hơn dự kiến nên vô tình chạm mặt hai kẻ đang lén lút đào trộm cam thảo.

Yến Thanh Đường liền gọi cảnh sát không chút do dự, khi thấy cảnh sát địa phương đưa hai kẻ đó đi, cô mới nguôi giận.

Thế nhưng, ngay cả khi đã lên đường đến Nalati, cô vẫn bực bội mà than vãn về hành vi tệ hại của bọn họ: “Còn cố tình thuê cả máy xúc để đào, giả vờ làm người thi công. Nếu cứ đào bới như vậy, không biết bao nhiêu loài thực vật hoang dã sẽ bị hủy hoại… Mất vài năm, thậm chí vài chục năm cũng chẳng thể khôi phục lại được!”

Tấm lòng bảo vệ và yêu thương thực vật của Yến Thanh Đường dường như chưa bao giờ thay đổi, giống như lần đầu tiên họ đến Nalati vào cuối tháng Ba, khi thấy có người giẫm đạp lên hoa hồng mà không chịu nghe lời khuyên, cô đã tức giận đến rơi nước mắt.

Nghĩ đến đây, Túc Chinh quay sang nhìn thấy Yến Thanh Đường, nào ngờ khóe mắt cô đúng là đã đỏ hoe cả lên.

Túc Chinh lúc này luống cuống, sợ cô ấm ức nên vội vã tìm chỗ tấp xe lại.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Yến Thanh Đường sau đó, anh cầm lấy tay cô nắm nhẹ trong tay, rướn người đến hôn lên nước mắt cô, dịu dàng dỗ dành: “Đừng khóc mà, coi em tức giận kìa.”

Nói rồi, dường như vẫn cảm thấy còn chưa đủ, lại hôn lên môi cô. Triền miên và dịu dàng, đôi môi mỏng như lông chim lướt qua, vừa liếm vừa cắn lên đôi môi cô, thấm ướt một mảnh.

Nụ hôn dịu dàng ấy khiến Yến Thanh Đường tê dại, như có luồng điện nhẹ len lỏi khắp người, trong cơn mơ màng, cô lại nghe rõ câu nói cuối cùng của anh, liền bừng tỉnh ngẩng đầu lên: “Ai khóc chứ?”

“Khóe mắt cũng đỏ rồi, còn không khóc?” Túc Chinh khàn giọng hỏi cô, như thể rất chắc chắn về điều này.

Anh không thể nhìn cô đau lòng và tức giận, cũng không thể nhìn cô rơi lệ, lái xe rồi vẫn dừng lại, chỉ vì để an ủi cô.

Yến Thanh Đường lặng thinh, một hồi lâu sau mới ngửa đầu lên nhìn anh: “Túc Chinh à, em không khóc thật đó, vừa nãy có hạt cát bay vào trong mắt nên em xoa mãi. Khóe mắt em đỏ sao?”

Túc Chinh nghe vậy liền sửng sốt, mà cô như sợ anh không tin, còn nghiêm túc chêm thêm: “Thật đó, em thề luôn.”

Không ngờ tất cả mọi chuyện đều là do anh nghĩ sai hướng.

Chỉ vì một ánh nhìn thoáng qua mà đã lỗ mãng dừng xe, vội vàng hôn cô, trong lòng còn sớm nghĩ ra vô số cách để an ủi, nhưng bấy giờ mới nhận ra, Yến Thanh Đường căn bản không hề khóc.

Cũng đúng, cô đã sớm bỏ cái tính Đại tiểu thư yếu ớt ngày vừa mới gặp kia rồi còn đâu.

Trong lòng Túc Chinh không khỏi dâng lên sự xấu hổ, khụ một tiếng, yên lặng buông tay Yến Thanh Đường ra, “Nếu biết thế, anh đã không….”

Không lỗ mãng như thế.

Không biết Yến Thanh Đường có thể sẽ cảm thấy anh xem thường cô không, và cô sẽ tức giận theo một cách khác.

Không chờ anh nói hết câu, quả nhiên Yến Thanh Đường nổi giận, nhưng không phải là tức giận vì chuyện đó, mà cô phủ lấy gáy anh, véo mấy cái liền: “Ý gì đây? Em không khóc, là anh không muốn hôm em sao?”

Đúng là xoay chuyển tình thế nhanh thật. Túc Chinh chẳng buồn giải thích bằng lời, mà lập tức dùng hành động để chứng minh, anh ép cô vào lưng ghế, một tay chống lên cửa kính xe, tay còn lại siết chặt eo cô.

Cô gần như lơ lửng trong vòng tay anh, đón nhận từng nụ hôn sâu đầy quyến luyến, đến khi hơi thở trở nên rối loạn, cô mới rúc vào vai anh, hai má đỏ hây hây, từng nhịp thở đứt quãng mà khẽ run.

“Khi nào cũng muốn hôn em cả.” Người đàn ông rũ mi nhìn cô chuyên chú, bàn tay thô kệch vuốt ve eo cô, nụ cười phảng phất như mấy kẻ hay làm chuyện xấu xa, không quên trêu chọc, “Em thì sao? Có muốn hôn nữa không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK