• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Đại tiểu thư Yến bình thường thích trêu chọc người ta lắm sao?”

“Mới sáng sớm, nói bậy gì đó.”

Túc Chinh nghe được câu trêu chọc này của Yến Thanh Đường, cả thân thể lập tức bước vào trạng thái căng cứng cơ, suy nghĩ cũng tỉnh táo hơn không ít.

Giọng điệu của anh mang theo sự đứng đắn và nghiêm túc hết nấc, nhưng Yến Thanh Đường lại chú ý thấy hai bên tai của người đàn ông đều đỏ lên, cả rặng đỏ ấy thậm chí còn lan ra đến đằng sau gáy.

Phản ứng này tương phản hoàn toàn với biểu hiện chuyên nghiệp của anh ngày thường, chứng minh đây là một lĩnh vực anh không quen thuộc, và là trạng thái nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

Túc Chinh không thích cảm giác này, mặt mày lạnh tanh nghiêm trang đứng dậy, quay đầu đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Sau khi đi ra, sắc mặt vẫn hờ hững hỏi Yến Thanh Đường: “Buổi sáng muốn ăn gì? Tôi mang về cho cô.”

Nhà nghỉ có cung cấp bữa sáng, Túc Chinh nói thế này nghĩa là sẽ không có ý định ăn cùng Yến Thanh Đường trong phòng cô. Yến Thanh Đường nói mấy món, Túc Chinh ghi nhớ, cầm lấy thẻ phòng rồi muốn đi ra ngoài.

Vừa mới đi đến cửa đã bị Yến Thanh Đường gọi lại: “Khoan đã, anh đến đây một lát.”

“Có chuyện gì sao?” Một tay Túc Chinh đặt lên trên tay vặn cửa, rề rà quay đầu lại.

“Anh đến đây trước đã.” Yến Thanh Đường vẫy vẫy tay với anh.

Chờ đến khi anh lại gần, Yến Thanh Đường mới thỏ thẻ: “Tôi khát rồi, muốn uống nước ấm.”

Sợ nước của nhà nghỉ không sạch sẽ, nên Yến Thanh Đường đã đặc biệt mang theo ấm đun điện tử. Túc Chinh cũng biết cách sử dụng, yên lặng rót nước đun lên, nước nóng rất nhanh, qua vài phút đã sôi.

Anh pha chung với nước tinh khiết rồi đặt ly nước lên trên tủ đầu giường của Yến Thanh Đường.

Trước khi định rời đi lần thứ hai, Yến Thanh Đường đã lên tiếng: “Đừng đi vội, anh lại đây đã.”

Trải qua chuyện ban sáng, Túc Chinh hãy còn xấu hổ, thậm chí chẳng còn lòng dạ nào mà oán giận cô bày trò.

Anh mất tự nhiên đi đến gần, đến bên giường rồi đứng trước mặt Yến Thanh Đường, Yến Thanh Đường vươn tay, ngón tay xẹt qua áo sơ mi của anh, chậm rãi lướt xuống phía dưới, ngón út móc một cái cúc áo của anh, dù cách một lớp vải đi nữa thì cảm xúc lành lạnh do đầu ngón tay chạm vào vẫn truyền vào làn da anh rõ ràng.

Vài giây trôi qua thôi nhưng được thuyết tương đối kéo dài như thể đêm mùa đông.

Anh cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh hơn, miệng khô khốc, anh bất giác nuốt nước miếng, yết hầu khẽ trượt. Anh muốn ngăn cản hành động mờ ám của Yến Thanh Đường, nhưng lại do dự mà chậm chạp không ra tay, song miệng thì tỏ vẻ cảnh cáo cô: “Yến Thanh Đường, cô có thể đừng…”

Đúng lúc này, Yến Thanh Đường cười phì một tiếng, nâng tay lên chỉ vào áo sơ mi của anh, như thể đang hảo tâm nhắc nhở anh rằng: “Túc Chinh, cúc áo đóng sai rồi kìa.”

Túc Chinh cúi đầu, nhìn thấy hàng cúc được đóng toàn bộ có một cái bị lệch đi, chắc hẳn vừa nãy vì quá bối rối nên mới cài nhầm. Anh vốn muốn tháo ra cài lại, nhưng nhớ ra đang đứng trước mặt Yến Thanh Đường, ngón tay dừng lại, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ cửa cô, sột sột xoạt xoạt, vẫn duy trì im lặng, theo sau đó là một tiếng đóng cửa lanh lảnh.

Thành công dọa người ta bỏ chạy.

Tâm trạng của Yến Thanh Đường không khỏi tốt lên, thậm chí vết thương cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Lúc này bạn thân Thẩm Lê gọi điện thoại đến, hỏi thăm tình hình khảo sát dã ngoại của cô, cô kể về phong cảnh ngày xuân ở Tân Cương, cũng thuận tiện nhắc đến Túc Chinh.

 “Buổi tối cậu cứ cho một người đàn ông xa lạ ngủ trong phòng của mình như vậy, thật sự không sợ sẽ gặp chuyện gì không may sao?” Thẩm Lê cảm khái Yến Thanh Đường sao mà to gan thế.

Yến Thanh Đường chải tóc, cũng không đi ra ngoài nên không cần cố ý buộc cao lên, vậy là cô thả xõa toàn bộ trên vai, nghĩ rồi nói: “Cũng không xem là hoàn toàn xa lạ nhỉ, hai chúng tớ đã ở chung được non nửa tháng rồi, con người anh ấy vẫn khá đáng tin.”

Cô mà đến gần anh, có thêm chút mờ ám là anh đã hoảng sợ đến nỗi xách quần lên chạy rồi.

“Vậy thì cậu cũng không nên….” Thẩm Lê nhắc nhở không ngừng, bỗng nhiên đổi giọng, hỏi dò cô: “Cậu thích người ta?”

“Cái này thì không.” Yến Thanh Đường phủ nhận cực kỳ nhanh, “Sao đột nhiên cậu lại hỏi thế?”

“Vì nghe có vẻ như anh ta rất đặc biệt, cậu cũng không hề ghét anh ta.” Thẩm Lê lại nhớ đến những người từng theo đuổi Yến Thanh Đường, chậm rãi kể hết ráo, “Trước kia cậu ghét nhất là bị đàn ông theo đuổi, lúc còn đi học cậu đã thẳng thừng quẳng thư tình của nam sinh vào thùng rác đấy thôi, sau này đi làm thì cậu trực tiếp ném hoa hồng về lại cho mấy tên đàn ông. Nho nhã thì cậu nói vờ vịt, sáng sủa thì cậu nói ồn ào, thiếu EQ thì cậu nói vô vị nhàm chán, EQ cao thì cậu nói trapboy….”

Mà những người xuất hiện trước mặt Yến Thanh Đường đều có tài năng cả, thật ra đã là những người đàn ông có chất lượng tốt trong cái vòng thượng lưu. Trong đó có vài người được Yến Nhã Quân giới thiệu, là ‘nhà họ Yến nghiêm túc chọn lọc’.

“À đúng rồi, ba cậu vẫn luôn giục cậu phải lập gia đình sớm còn gì, mà những người ông ấy giới thiệu thậm chí còn bị tệ hơn.” Thẩm Lê chỉ nghĩ lại thôi cũng đã thấy thương thay cho mấy người đàn ông đó, “Mồm miệng cậu sắc bén, cái tên đàn ông ngành tài chính đeo kính gọng vàng lần trước, đường chân tóc người ta cao bẩm sinh, cậu lại nói người ta sau bốn mươi tuổi sẽ bị hói cả đầu cơ.”

Yến Thanh Đường nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, cũng không nhịn được bật cười: “Thì nói thật mà.”

“Cậu còn cười.” Thẩm Lê phàn nàn, “Có khi cậu đã trở thành bóng ma tâm lý với đám đàn ông rồi.”

“Không phải đàn ông trời sinh tự tin lắm sao? Bị tớ nói mấy câu đã có bóng ma tâm lý, vậy thì có phải là yếu ớt quá rồi không vậy?” Yến Thanh Đường không hề có ý ‘ăn năn’, ngược lại còn rất bình thản nói tiếp, “Hơn nữa bọn họ định theo đuổi tớ thì cũng nên suy xét đến khả năng sẽ bị tớ từ chối chứ. Nào có chuyện theo đuổi tớ là ngầm nghĩ rằng tớ sẽ đồng ý?”

“Ngừng ngừng ngừng.” Thẩm Lê vội ngăn lại, “Thanh Đường này, tớ cảm giác một khi cậu mắng người ta là cứ như súng được lên nòng vậy đó, không nói chuyện này nữa, người đồng hành của cậu có chịu được cậu không?”

“Anh ấy thì có cái gì mà chịu không được.” Yến Thanh Đường lập tức cao ngạo, thay Túc Chinh trả lời, “Theo tớ được nhận đãi ngộ và nơi ở tốt như vậy, anh ấy vui vẻ còn không kịp nữa là.”

“Bớt khoe khoang đi…”  Thẩm Lê lên tiếng, nhưng khi nhớ lại một Yến Thanh Đường mà cô ấy quen biết, thì lại cảm thấy nói cũng không sai, “Khá tốt, mặt lạnh tâm nóng ấy mà.”

Đề tài được dời đi, thế là lại hỏi thêm: “Vậy Túc Chinh thì sao? Anh ta là loại người gì mà khiến cậu an tâm về anh ta đến thế.”

Yến Thanh Đường có rất nhiều tài liệu về Túc Chinh, nhưng đương nhiên cô sẽ chẳng nói với Thẩm Lê về những tin tức ấy, cô chỉ nói lên cảm nhận của chính mình: “Anh ấy à, là một người có cảm xúc đặc biệt ổn định. Có hơi thô kệch, nhưng không phải là kiểu thô kệch mình biết, sẽ không nói tục, cũng không có hút thuốc gây khó chịu cho người khác. Dáng người thì đô con, khi làm việc tuy hơi thô nhưng lại tỉ mỉ, có thể suy xét đến những chi tiết nhỏ nhặt, cũng rất biết quan tâm chăm sóc. Có tính nguyên tắc rất mạnh, còn có cả sự kiên trì của riêng mình.”

“À, còn nữa, mặt đẹp, dáng người cũng không hề tệ xíu nào.” Yến Thanh Đường bổ sung.

Khác với cái lần trước gọi điện thoại cho ba, lần này ở trước mặt bạn thân, những đánh giá của Yến Thanh Đường về Túc Chinh đều là lời hay ý đẹp.

“Đại tiểu thư Yến này, cậu sắp phóng đại anh ta lên trời rồi đó.” Thẩm Lê đùa giỡn, “Thích như vậy thì mau theo đuổi người ta đi.”

“Nhưng như thế không gọi là thích được. Chỉ là có chút hứng thú.”  Yến Thanh Đường tiến hành tự phân tích bản thân một thôi một hồi, rồi mới thẳng thắn và chân thành nói, “Nhưng không nhiều lắm.”

Đây là cảm giác chân thật nhất của Yến Thanh Đường trong giai đoạn này. Gương mặt Túc Chinh vừa vặn hợp với tiêu chuẩn lý tưởng của cô.

Với tính cách của cô, nếu có hứng thú với một người đàn ông nhất định sẽ không giấu diếm.

Cô có thể thẳng thừng nói với bạn thân Thẩm Lê, rằng cô có hứng thú với Túc Chinh, nhưng nếu nói rằng cô rất thích Túc Chinh, thậm chí yêu Túc Chinh, thì vẫn chưa đạt đến cái trình độ đó thôi.

Thẩm Lê biết Yến Thanh Đường theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ trong tình yêu và xoi mói nhường nào, nếu không, với số lượng đàn ông vây quanh theo đuổi và lấy lòng cô trước đó mà xem, cô sẽ không độc thân ở chừng tuổi này.

Việc này vừa có mặt lợi cũng có mặt hại, Yến Thanh Đường vô hình trung tránh được nhiều mối ‘hoa đào thối’, nhưng tương ứng với đó, trong tình yêu, Yến Thanh Đường chỉ có lý luận phong phú, chứ không có kinh nghiệm thực tiễn.

Một Yến Thanh Đường như vậy, có thể còn chưa biết làm thế nào để bắt đầu một mối quan hệ tình cảm, trong tương lai nếu cô và người đàn ông mà cô ‘có chút hứng thú’ đó bên nhau, thì không biết có gặp phải xung đột gì không.

Nhưng Thẩm Lê không có cơ hội hỏi nhiều, bên kia điện thoại vang lên tiếng mở cửa, Yến Thanh Đường vội vã nói câu ‘gặp lại sau’, rồi cúp máy luôn.

‘Đương sự’ bên trong điện thoại đã mang bữa sáng quay lại, rửa tay xong, anh giúp Yến Thanh Đường đặt nó lên mặt bàn, rồi lại đưa cho Yến Thanh Đường khăn ướt cồn.

Đúng là Yến Thanh Đường lười đi rửa tay lại, sau khi dùng khăn ướt có cồn của Túc Chinh đưa lau tay thì chuẩn bị ăn cơm.

Túc Chinh không ngồi cùng cô mà cố ý duy trì khoảng cách. Chờ Yến Thanh Đường ăn uống no nê, anh lại im lặng đi đến thu dọn sạch sẽ mặt bàn, rồi lại về chỗ ngồi cách đó xa xa.

Sau đó dường như nhớ ra chuyện gì, anh đi đến đầu giường, cầm ly nước ở trên tủ đầu giường lên: “Vừa nãy không uống nước sao? Lạnh cả rồi.”

“Tôi quên mất.” Bấy giờ Yến Thanh Đường mới sực nhớ ra buổi sáng cô đã ồn ào muốn uống nước ấm, thế mà khi Thẩm Lê gọi điện thoại đến, đã cắt ngang suy nghĩ của cô.

“Vậy còn muốn uống nữa không?” Túc Chinh nhẹ nhàng hỏi.

Anh đã đi đến ấm điện rót nước và cắm điện vào, chỉ chờ mỗi mệnh lệnh của Yến Thanh Đường nữa thôi.

Yến Thanh Đường cười cười, trả lời: “Uống chứ, có điều anh nhớ lấy cho tôi một cái ly mới.”

Hai người ngồi trên sô pha cùng nhau chờ nước sôi.

Sau khi nước sôi, Yến Thanh Đường nhanh tay hơn Túc Chinh rót nước trước, Túc Chinh còn tưởng rằng cô quá khát nên chờ không nổi phải tự mình động tay, vậy là cười cười, nhưng rồi anh lại thấy cô đang pha cùng với nước lọc trong ly nước mới và đưa nó đến trước mặt anh.

“Đây là của anh.” Cô nói.

Nói xong, Yến Thanh Đường không quan tâm đ ến phản ứng của anh, mà lại tự mình rót nước cho mình.

“Cảm ơn.” Túc Chinh cầm ly, nước nóng làm ấm thành ly, cầm lâu sẽ thấy có hơi nóng, nhưng dường như với vết chai trên tay, đã lâu lắm rồi anh không biết nóng là gì.

Nước ở Tân Cương thiên lạnh, khoáng chất thì vô cùng phong phú, khi Túc Chinh uống thì cảm nhận được sự quen thuộc đã lâu không gặp, nhưng anh sực nhớ ra có rất nhiều người không quen uống loại nước này, không khỏi hỏi Yến Thanh Đường: “Uống được không? Không thì dùng nước tinh khiết đun lên.”

“Không cần phiền phức như vậy.” Yến Thanh Đường cầm cái ly đưa lên miệng uống mấy hớp, “Bình thường tôi không thích uống nước ấm lắm, hai ngày này vì vết thương trên đùi lại thêm sức đề kháng yếu, tôi sợ bệnh dạ dày lại tái phát.”

Túc Chinh nghe xong, hóa ra Yến Thanh Đường cũng bị mắc phải căn bệnh đau dạ dày mà nhiều người thường gặp phải, bảo sao cô lại mang theo nhiều men tiêu hóa trong người như vậy.

“Đúng rồi, có cần phải gỡ ra và thay lại thuốc không?” Uống nước xong, Yến Thanh Đường lại bâng quơ nói về cái đùi phải bị thương của mình, cô hoàn toàn không nhớ gì đến lời dặn dò của bác sĩ.

Song Túc Chinh lại thay cô nhớ từng chút một: “Mỗi ngày đều phải bôi thuốc và sát trùng vết thương một lần, thuốc kháng viêm cũng phải uống ba lần một ngày đúng giờ.”

Uống thuốc thì không khó, Yến Thanh Đường cầm thuốc lên uống thẳng một lần với nước, rất sảng khoái.

Nhưng đến khi mở băng vải thay thuốc, sắc mặt của cô liền biến đổi.

Túc Chinh cởi băng vải ra nhìn vết thương của cô, vết sưng ở mắt cá chân và bắp chân của cô đã giảm bớt, ra mòi không cần phải quấn băng vải thêm nữa, nhưng vẫn cần phải xử lý vết trầy trên da.

Nhớ lại Yến Thanh Đường rất sợ đau, Túc Chinh trực tiếp vươn cánh tay trái lên cao đưa đến trước mặt cô: “Muốn cắn thì cứ cắn, không cần phải suy nghĩ nhiều.”

Song Yến Thanh Đường lại không cắn, chỉ ôm thật chặt lấy cánh tay rắn chắc trước mặt. Chờ đến khi Túc Chinh cầm tăm bông tẩm thuốc iodophor sát trùng lên miệng vết thương, tay Yến Thanh Đường căng lên, như thể vô cùng bối rối, hai má dán sát vào cổ tay anh.

Môi cô rất mềm, chạm lên cánh tay rắn rỏi của anh, vừa nhẫn nhịn không cắn anh, chỉ cứ dán vào thế thôi, tựa như một chiếc hôn dịu dàng và mềm mại.

Động tác bôi thuốc tăng trưởng tế bào hơi chậm lại đôi chút, rủ mi mắt nhìn vào mắt cá chân của cô, trong lòng hỗn loạn.

Rốt cuộc Yến Thanh Đường cũng lên tiếng, khẽ khàng thúc giục anh: “Túc Chinh, anh nhanh lên…”

Anh nhanh chóng cất giấu lại tâm tư lung tung của mình, đẩy nhanh tốc độ bôi thuốc cho Yến Thanh Đường, cuối cùng dán băng gạt vô trùng lên trên miệng vết thương.

“Xong rồi.” Túc Chinh quỳ nửa người trên mặt đất đứng lên, duỗi cẳng chân đã có hơi tê cứng.

Bấy giờ Yến Thanh Đường mới ngẩng đầu lên, Túc Chinh kinh ngạc nhìn ra hai tròng mắt của cô có hơi ướt át, như vừa mới khóc xong, anh nhất thời trở nên lúng túng, nhỏ giọng hỏi: “Tôi làm cô đau sao?”

Yến Thanh Đường lắc đầu, gương mặt lúng túng nhìn người đàn ông với đôi mắt lúng liếng: “Là bản thân tôi không nhịn được thôi.”

“Có phải là tôi yếu ớt lắm không?” Yến Thanh Đường nâng mắt, hỏi, “Ngay cả chút đau đớn cỏn con ấy cũng không nhịn được.”

Cô nghĩ rằng lần này hẳn là Túc Chinh sẽ đồng ý với những lời của cô rồi buông lời bông đùa, thế nhưng không hề có.

Túc Chinh lắc đầu, ngược lại còn an ủi cô: “Không thể nói vậy được. Ngưỡng chịu đau của người với người vốn đã không giống nhau rồi.”

Lời nói của một người đáng tin thường sẽ có hiệu quả rất đặc biệt.

Không cần phải nghi ngờ, câu này đã thành công an ủi được Yến Thanh Đường, cô nhanh chóng nở nụ cười, rồi lại vì Túc Chinh đứng gần mình mà không kiềm chế được, ôm lấy anh: “Túc Chinh này, anh tốt quá.”

Túc Chinh bỗng dưng bị cô ôm chầm lấy, cả thân thể cứng đờ, rồi lại được cô khen nên cảm thấy mất tự nhiên, theo bản năng trả lời lại cô: “Nghe không quen lắm, không ấy cô cứ la mắng tôi như mọi lần trước đó đi.”

“Khen anh anh còn không vui.” Yến Thanh Đường thả lỏng tay, nhất thời không khỏi buồn cười, ngón tay chọc chọc lên ngực anh, nhân tiện bon mồm, “Anh cuồng M đấy à?”

Dù cô có ý thức được hay không, thì bàn tay cô đã mang đến sự mập mờ không ít thì nhiều, chọc vào ngực anh như thế khiến cho Túc Chinh cảm thấy ngứa ngáy quá thể.

“Vậy cô cuồng S à?” Nét mặt Túc Chinh không hề thay đổi giữ lấy tay cô, chậm rãi kéo nó ra khỏi người mình, “Thích trêu chọc người khác vậy sao.”

Ra là Túc Chinh đã bình tĩnh lại, và cũng đã nhận ra bắt đầu từ hôm qua, cô đắm chìm trong việc trêu chọc anh.

“Trêu thì sao chứ?” Yến Thanh Đường rất không thích hành vi từ chối của anh, ý định chiếm lại quyền chủ động, không chịu thua kém mạnh mẽ khoát tay lên vai anh, cười nói; “Không phải là vì thấy anh thú vị nên người ta mới muốn trêu chọc anh đó sao?”

Trêu chọc?

Rõ ràng Túc Chinh đã hiểu sai ý của cô, lại đẩy tay cô ra xa một lần nữa, nét mặt dần dần trầm xuống, trong lòng thoáng cảm giác bị hạ nhục, lạnh lùng hỏi cô: “Đại tiểu thư Yến bình thường thích trêu chọc người ta lắm sao?”

“Cũng tạm.” Yến Thanh Đường không nhận ra sự thay đổi trong nét mặt của anh, nghiêm túc nghĩ rồi rồi còn chân thành trả lời, “Nhưng cảm thấy người khác không thú vị bằng, chỉ có anh mới thú vị thôi.”

Những người khác á, Yến Thanh Đường còn chẳng thèm bận tâm mà trêu đâu.

Nhưng những câu này lọt vào tai Túc Chinh thì biến thành một ý nghĩa khác. Cứ như Yến Thanh Đường đang so sánh mình với nhiều người, và đến gần đây mới chú ý đến anh.

“Tôi không thú vị, cô đừng nên trêu chọc tôi thì hơn.” Túc Chinh nhíu mày nói.

Anh từng nghe qua một vài tin đồn về những người giàu có này. Kẻ có tiền thì bất kể nam hay nữ, đều có sở thích đùa bỡn. Bọn họ thích tiêu tiền tìm vui thú, thay người bên cạnh còn hơn thay quần áo.

Quả thật anh làm việc vì tiền, và trong mối quan hệ thuê mướn thì chấp nhận bị sai-sử, nhưng vẫn là vệ sĩ đứng đắn, chứ không phải là công cụ cho giới thượng lưu tiêu khiển.

Trước kia anh cũng từng gặp một vài người chủ nữ ám chỉ điều đó, nhưng anh đều vui đùa khách sáo nói lời từ chối, chứ không để trong lòng.

Thế nhưng hôm nay, chính tai nghe được những lời này của Yến Thanh Đường, bất ngờ thay trong lòng anh lại nóng giận, cơn nóng nảy không thể kìm chế được mà cứ thế bốc lên.

Ai ngờ Yến Thanh Đường vẫn không thấy hài lòng, nhìn anh rồi than thở: “Sao lại tức giận thế? Nhỏ mọn thật…”

“Được.” Túc Chinh bị chọc cho tức cười, bày ra vẻ mặt bình tĩnh, thả lại tay cô lên vai mình lần nữa, hờ hững nói, “Tôi không tức giận, tôi hào phóng đây, cho cô chơi, cô muốn chơi tôi như thế nào?”

Vấn đề của anh khiến cho người ta mơ hồ, Yến Thanh Đường sửng sốt, “Tôi còn chưa nghĩ…”

“Vậy cô cứ từ từ mà nghĩ.” Túc Chinh tự thấy lòng mình nảy sinh ý dỗi hờn, thật ra là muốn nhìn xem Yến Thanh Đường tính chơi anh như thế nào, “Cô muốn tôi thế nào cũng được.”

“Ò….” Yến Thanh Đường bắt đầu khởi động não, nhìn anh rồi nói, “Vậy anh cười một cái đi?”

Bình thường Túc Chinh vẫn biết cười, nhưng hiện tại gương mặt này lại nghiêm túc nên trông khá là hãi.

Túc Chinh nghe theo lời cô nở một nụ cười cứng nhắc cho cô xem, cô không vừa lòng cho lắm, chau mày: “Sao cả người anh cứ có cảm giác cứng đờ thế nào vậy? Bình thường thì cứ như đứng tư thế nghiêm của quân đội, lái xe thì lưng thẳng tắp, bây giờ…. Ngay cả cười cũng cứng ngắc.”

Túc Chinh chắc cú bản thân đã ôm phải cái đề khó nhằn, lúc này cũng đâu thể không nghe theo lời Yến Thanh Đường được, đành thay đổi cách cười, nom có vẻ nhu hòa và thân thiết hơn một chút.

Yến Thanh Đường nhìn, gật gù nói: “Tốt hơn nhiều rồi, cứ thế đi.”

“Vậy là xong rồi?” Túc Chinh không kịp phản ứng lại, dường như cô đã thật sự ngừng công kích, kinh ngạc hỏi, “Không chơi?”

“Còn muốn chơi gì nữa?” Yến Thanh Đường nhìn anh ra chiều khó hiểu.

“Không có gì.” Bấy giờ Túc Chinh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, “Tôi còn cho rằng, cô sẽ khiêu chiến với giới hạn của tôi.”

Điều này tạo cảm hứng cho Yến Thanh Đường, tâm tư muốn trêu chọc anh lại lần nữa dậy sóng, cô nhớ lại lời của bạn thân Thẩm Lê đã nói.

Sự hứng thú mà cô dành cho Túc Chinh lúc này trở thành thuốc trợ lực.

Bình thường đàn ông theo đuổi Yến Thanh Đường rất nhiều, đa phần phong cách sẽ giống nhau, ân cần và nịnh nọt, điều đó gây phản cảm cho Yến Thanh Đường không còn thấy hứng thú.

So với bọn họ thì Túc Chinh có vẻ thoát tục lạ kỳ, anh càng bình tĩnh, không theo đuổi, nịnh hót, tâng bốc cô, thì trong lòng cô càng dâng lên d*c vọng tìm tòi muốn đến gần Túc Chinh, nói trắng ra là d*c vọng chinh phục.

“Giới hạn của anh sao.” Yến Thanh Đường thẳng thừng nhìn vào mắt Túc Chinh, chút hứng thú với Túc Chinh ấy dường như đang thúc giục cô phải làm gì đó.

Giới hạn của Túc Chinh dường như là đang nói về mối quan hệ cá nhân giữa chủ và vệ sĩ. Khi nói chuyện cùng dì Xuân Phương, anh đã từng tuyên bố tuyệt đối sẽ không bao giờ thiết lập một mối quan hệ thân mật với chủ của mình.

Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu trắng trợn này của cô khiến cho Túc Chinh nhận ra sự không ổn, anh đoán rằng lần này thật sự Yến Thanh Đường sẽ làm nên một chuyện gì đó khiến người ta phải sợ hãi.

Quả nhiên, nét mặt Yến Thanh Đường nhìn anh với ánh mắt trêu chọc, trong đấy không biết có bao nhiêu phần là nghiêm túc: “Sao cũng được ư? Vậy Túc Chinh này, anh có muốn ở bên tôi không?”

“Ở bên kiểu gì?” Túc Chinh hỏi lại.

“Ngốc thật đó.” Yến Thanh Đường ảo nảo và oán giận đáp lại, nhất thời nổi hứng, rướn đến hai bên má anh.

Sáp lại gần, cô hôn anh một cái, hời hợt như chuồn chuồn lướt nước, như có như không, mà Túc Chinh trong nháy mắt ấy cảm giác toàn thân tê dại, đầu ong ong một tiếng, hỏng máy móc.

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện là thế này, ‘chơi’ trong miệng hai người không có như nhau.

Em Đường: chơi nè, đùa nè, nói giỡn nè;

Anh Túc: đùa bỡn như trong xã hội thượng lưu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK