- Vào đi.
Châu Diệu Hàm lập tức buông cánh tay của em trai ra,đi nhanh lên ôm lấy Hứa Dụ.
- Dụ bé cưng,em gái mới đâu để tớ nhìn thử.
Cả ba người vừa bước vào phòng ngủ thì liền thấy một cô gái nhỏ đang yên tĩnh nằm ngủ trên giường.Hứa Dụ ra động tác giữ yên tĩnh rồi mới dẫn bọn họ đi qua.
Cả ba người chu đầu nhìn gương mặt thanh thuần đang ngủ say kia.Dường như trong đôi mắt cả ba người đều đang phát sáng.Châu Diệu Hàm không giấu nổi kích động mà thốt lên.
- Ôi mẹ ơi,thiên thần ngủ say
- Này nhỏ tiếng chút.
- Chị bình thường đi được không.
- Rồi rồi.
'....'
Quế Tư Hạ chưa ngủ say,cô là bị chị gái ép đi ngủ.Cố gắng lắm mới chợp mắt nhưng động tĩnh lớn thế kia cô không tỉnh mới là lạ.Đôi mắt hạnh khẽ mở ra thì liền hốt hoảng.
Đột nhiên mở mắt thấy ba cái đầu hiện ra ai mà không hoảng kia chứ,cô giật nảy mình ngồi phắt dậy.Ánh mắt nhìn về phía Hứa Dụ như cầu cứu.
Hứa Dụ hài lòng với ánh mắt đó của cô,em gái của cô thì phải biết dựa dẫm vào cô như vậy.Cảm giác bảo vệ vật nhỏ như này cô đã ao ước từ lâu,bây giờ thành sự thật rồi.Hứa Dụ đưa tay dẫn cô rời giường,kéo cô đến ghế sofa ngồi.
'.....'
Lại một lần nữa Quế Tư Hạ bị bao vây bởi ba người này.Hai người này hẳn là em họ của cô rồi,chị gái này là Châu Diệu Hàm hơn cô một tuổi,còn cậu thiếu niên điển trai kia bằng tuổi với cô là Châu Tân Hàm.Không thể im lặng như vậy,cô nên mở lời thôi.Lần đầu gặp mặt không thể để lại ấn tượng quá xấu.
- Chào em,chị...chị...chị là Quế Tư Hạ.
Chịu thôi,tính cách sống theo khuôn mẫu này của cô khó mà bỏ.Theo vai vế cô lớn hơn hai người này,phải xưng hô đúng cách mẹ đã dạy cô như vậy.nhưng xưng chị thế này cô lại thấy kì kì.
Hứa Dụ bên này đưa tay che miệng cười không ngừng được.Không ngờ em gái nhỏ này khá là ngây thơ còn thành thật thế kia.
Biểu cảm lúc này của Châu Diệu Hàm cùng Châu Tân Hàm liền cứng đờ.Quả nhiên là bọn họ phải xưng cô nhóc này là chị.Cái vai vế chết tiệt này.
Bầu không khí ngượng ngịu này cô không sao thoát ra được.Cả ba đôi mắt nóng rực kia còn nhìn cô chăm chú như nhìn thấy vàng.Quế Tư Hạ khẽ ho vài tiếng,cô lại lần nữa cất giọng.
- Có thể xưng hô bình thường không ạ,em...em...em nhỏ tuổi nhất....em...
Ngay tức khắc hai chị em nhà họ Châu liền hí hửng mặt mày.
- Được,em cứ gọi chị là Diệu Hàm.
- Anh là Tân Hàm.
'.....'
- Chị Diệu Hàm,anh Tân Hàm.
- Tốt tốt tốt.
Hứa Dụ đưa tay ôm lấy bả vai của Quế Tự Hạ kéo đi.
- Xem đủ rồi,để em ấy đi ăn cơm đi.
'....'
Bên trong căn phòng hai chị em đưa mắt nhìn nhau,Châu Diệu Hàm đưa tay vuốt cằm suy nghĩ.
- Em gái xinh đẹp thật đấy,đám sói ở đại viện kia thể nào cũng măm me em ấy.
Châu Tân Hàm nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu.Tính cách của anh trầm ổn hơn nhiều so chị gái của mình.Trước đây anh cũng không hứng thú gì mấy với cô em gái này nhưng vừa nãy gặp mặt quả nhiên rất vừa lòng anh.
Lúc trước anh là nhỏ nhất,còn là nhỏ hơn hai bà chị ấu trĩ này.Bây giờ xem ra anh liền có thêm em gái,vị trí này tốt hơn hẳn là nhỏ nhất nhà.Không ở đây nữa anh liền đứng dậy,hướng đôi mắt về phía khuôn mặt ngơ ngẩn kia của Diệu Hàm.
- Đi ăn cơm.
'.....'
Nhìn bóng lưng cao lớn của em trai rời đi thì Châu Diệu Hàm chỉ muốn phi dép thẳng đến bản mặt lạnh kia của nó.Tính tình khó ưa còn chưa nói đến ngay cả giọng điệu cũng bố đời như vậy.Về nhà cô phải phản ánh với cha mẹ mới được,không thể để thằng nhóc này tác oai được.
- -------------
Suốt bữa cơm ngoài những ánh mắt trìu mến cùng lời khen ngợi không dứt dành cho cô thì không có một sự xa cách nào cả.Mọi người ở đây ai nấy đều rất tốt,chỉ lần đầu gặp mặt lại đem đến cảm giác thoải mái đến như vậy.Cuộc sống sau này của cô hẳn là rất tốt đẹp,mong chờ quá đi mất.
Sau bữa cơm,cả đám Hứa Dụ liền lôi kéo cô ra khỏi nhà.Dẫn đến bãi đất trống ở phía tây đại viện.Bên trong được chiếu sáng bởi đèn đường không hề thấy tăm tối một chút nào.
Còn có khu trang bị những thứ để tập thể dục ngoài trời,còn có hẳn máy bán nước tự động.Cô đang nhìn xem nó cắm điện từ đâu để hoạt động thì liền bị Châu Diệu Hàm kéo đi.
- Tư Hạ,lại đây đi.Để chị giới thiệu mọi người cho em.
'....'
Trước mắt cô là một đám con nít chạc 10-11 tuổi.Còn có mấy người tầm cỡ tuổi của bọn cô,Quế Tư Hạ chăm chú lắng nghe Châu Diệu Hàm giới thiệu từng người một.Cô cẩn thận ghi nhớ tên từng người.Sau đấy câu kết thúc của Châu Diệu Hàm cất lên thì đám trẻ cũng chạy đi chỗ khác chơi.
- Sau này gặp chị gái xinh đẹp thì nhớ chào hỏi có biết chưa.
- Biết rồi ạ.
'.....'
Sau cùng chỉ còn lại một cậu chàng thiếu niên ở lại.Thân hình cao lớn còn có chút đô con nhưng không quá thô.Làn da bánh mật cực kì nam tính,đầu cắt tỉa gọn gàng,gương mặt góc cạnh sắc nét.Đặc biệt là vết sẹo ngay chân mài kia càng tôn lên vẻ cao ngạo của anh.Trông có hơi hung dữ.
Châu Tân Hàm hướng mắt về phía của cô rồi giới thiệu lại lần nữa.
- Cậu ấy là Hạc Hiên,bạn thân của anh.Bằng tuổi với chúng ta.
Quế Tư Hạ theo thói quen hơi cúi đầu lễ phép chào hỏi.
- Chào anh...à không chào cậu,tớ là Quế Tư Hạ.
Cô bị liệu với cách xưng hô của anh Tân Hàm đây mà,không ngờ bằng tuổi mà anh ấy xưng anh mượt mà như vậy luôn đấy.Cô thì thấy kì kì hết chỗ nói.