Trên phía bục,Tịch Lạc không hề lay động cảm xúc.Chỉ có đôi mắt là chứa hận ý.Cô ta dễ dàng phát biểu xong những lời nói trang trọng dành cho khách mời.Nhưng tâm trí lại chỉ nhìn về một hướng kia,gương mặt thiếu niên mà cô ta yêu sâu đậm.
Nụ cười của anh,ánh mắt ôn nhu dịu dàng đấy có nằm mơ cô ta cũng không dám mơ tới.Sự thật rằng anh sẽ không bao giờ nhìn về phía cô ta dù chỉ một lần.Như vậy thì sao chứ,cô sẽ làm đủ mọi cách để anh thuộc về cô.
Bên cạnh Tịch Lạc là những cô gái của những gia đình quyền thế,bọn họ đều có chung sở thích là khoe khoang của cải và đặc biệt là luôn nắm điểm yếu của người khác để chôn họ dưới chân.
Bọn họ đều không phải kẻ ngốc,nhìn thấy cô gái bên cạnh Nhị Gia của NJ không còn là Tịch Lạc nữa mà lại là một cô gái khác.Trước đây bọn họ đều phải nhún nhường cô tiểu thư hóng hách này là vì sau lưng có Ngụy Gia.
Bây giờ Tịch tiểu thư kiêu căng cũng đã bị bỏ rơi,Tịch Gia cũng chỉ là một gia đình quyền thế cấp thấp.Những cô nàng này cũng không cần phải kiêng dè,đều bộc bạch mà đá xéo lấy Tịch Lạc.
- Tịch Lạc,cậu cùng Nhị Gia NJ thật sự hủy hôn ước rồi sao?
- Nhìn cô gái đi bên cạnh cậu ấy đi,còn rất xinh đẹp nha.Là con của gia đình nào thế,trước đây tớ chưa từng gặp qua.
- Lần đầu tớ thấy cậu ấy cười với con gái như vậy,trước đây còn rất lạnh nhạt với cậu mà…đúng không Tịch Lạc?
‘…’
Bên tai Tịch Lạc đều là những lời nói bỡn cợt đan xen những tiếng cười mỉa mai,cô ta cắn răng chịu đựng cũng không tỏ ra vẻ mặt tức giận.Chỉ mỉm cười lấy lệ rồi bắt đầu cất giọng.
- Các cậu biết mà,cậu ấy có thật sự yêu thích ai đâu,chỉ là chơi đùa qua đường thôi.Chúng tớ đợi tốt nghiệp đại học là kết hôn mà,mấy cậu đừng nghe tin lá cải mà nói vậy chứ.
Bọn họ ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau ra hiệu,không lẽ những tin đồn đều là giả.Trong số bọn họ đều đang chia hai phe,một nửa tin vào lời Tịch Lạc.Nửa kia thì lại không tin liên tục lời ra tiếng vào.
Để tránh bị bại lộ chuyện mình bịa ra,Tịch Lạc nở một nụ cười rồi mau chóng kiếm cớ rời đi.Bây giờ cũng đã đến lúc đến gặp Lâm Duệ,cô đã hẹn gặp anh ở ngoài ban công tầng 3.
Lâm Duệ đứng ngoài lan can,trên tay vẫn cầm ly rượu vang đỏ hồng của mình.Đôi mắt sâu như bầu trời đêm nhìn xuống thành thị sa hoa trước mắt.Nhìn biểu cảm không nhìn ra được là anh đang suy nghĩ đến điều gì.
Nghe thấy tiếng giày cao gót từ sau lưng,Lâm Duệ chậm rãi xoay người lại đối mặt cùng Tịch Lạc.Trông thấy dáng vẻ thanh thoát xinh đẹp kia của cô,anh lại không biết diễn tả cảm xúc lúc này của mình là như nào cả.
- Cậu đợi tớ có lâu không,tớ bận tiếp khách quá.
- Không sao,tớ cũng vừa mới lên đây thôi.Cậu tìm tớ có chuyện gì sao?
Tịch Lạc biết rõ Lâm Duệ yêu thầm mình,còn vì mình mà chia tay cùng con nhỏ kia.Chỉ cần điểm đó thôi cũng đủ để xác nhận tình yêu của Lâm Duệ dành cho cô lớn cỡ nào.Nắm bắt được điểm này chính là lợi thế cho cô.
Cô tiến đến đứng bên cạnh của Lâm Duệ,đưa tay dựa vào lan can hướng tầm nhìn về phía thành thị kia.Biểu cảm của cô ta lúc này thật sự đem đến cho người khác cảm giác mềm lòng.
Tịch Lạc nhỏ giọng cất lời,trong giọng mang theo chút buồn tủi.
- Cậu biết gia đình tớ chuẩn bị định cư ở Mỹ chứ.
- Ừm.
- Lâm Duệ,tớ thật sự rất vui vì được làm bạn với các cậu mặc dù Tư Đằng cậu ấy…
Lâm Duệ trầm mặt nhìn đến gương mặt góc cạnh tinh tế của Tịch Lạc.Anh không nói gì cả chỉ ở đó mà nhìn lấy cô.
- Tớ có thể nhờ cậu một chuyện được không?
- Chuyện gì.
- Tớ muốn được nói chuyện riêng cùng Tư Đằng một lần,cậu có thể giúp tớ chứ?
- Cậu trực tiếp đến gặp cậu ta cũng được mà,sao lại nhờ tớ?
Tịch Lạc vội vàng nắm lấy tay của Lâm Duệ,khẩn thiết mà giương cặp mắt ngấn nước.Dáng vẻ mềm yếu đơn thuần hiện ra trước mắt của Lâm Duệ.
- Cậu biết mà,Tư Đằng cậu ấy bây giờ đang giận tớ.Làm sao có thể để tớ lại gần được,bây giờ tớ chỉ có thể nhờ cậu thôi.Chỉ lần này thôi,dù sao tớ cũng sẽ rời xa nơi này mà.
Nhìn đến vẻ mặt của Lâm Duệ,cô ta chắc chắn rằng anh là đang khuất phục trước cô.Anh vẫn như vậy,chỉ bằng vài câu nói của cô liền nghe theo.Lâm Duệ yêu cô như vậy chắc chắn không lỡ nhìn cô khổ sở đâu.Tịch Lạc lại dúi vào tay của Lâm Duệ một gói giấy nhỏ.
- Phòng 102 tầng 5,sau khi cậu ấy uống thì cậu dẫn cậu ấy đến nhé.Tớ chỉ là muốn trò chuyện cùng cậu ấy thôi,cậu sẽ giúp tớ chứ.Lâm Duệ,bây giờ tớ chỉ có một mình cậu thôi,chỉ có cậu mới giúp được tớ.
‘…’
Lâm Duệ đứng bất động nhìn một loạt hành động kia của Tịch Lạc,khẽ nắm lấy gói giấy nhỏ trong tay.Anh giương cặp mắt nhìn đến Tịch Lạc,nhìn đến đôi mắt ngấn nước rồi lại nhìn đến khóe môi đỏ hồng kia.Liên tục nói ra những lời mà trước đây anh vẫn luôn muốn được nghe.
*Tớ chỉ có cậu thôi,Lâm Duệ*
Tịch Lạc nhận thấy biểu cảm kia của anh lại nhìn đến anh đã đưa tay nhận gói thuốc thì trong lòng không khỏi mừng thầm.Cô nhanh chóng ôm chầm lấy Lâm Duệ rồi rời đi.
- Tớ chờ tin tốt của cậu đấy.
- -------------------------
Vừa đi ra khỏi ban công Tịch Lạc đi thẳng xuống tầng 2.Lúc đi ngang qua khu vực Wc thì liền trông thấy Quế Tư Hạ.Cô đang đứng bên ngoài hành lang.
Tịch Lạc đưa tay nắm lấy làn váy,nhanh chân nhấc váy đi qua chỗ của cô.Đứng trước mặt Quế Tư Hạ,cô ta bắt đầu cất cao giọng châm biếm.
- Tư Hạ,mừng là em đã đồng ý đến đây chị rất vui đó.Lâu không gặp em vậy mà xinh lên nhiều,hèn chi lại thu hút nhiều đàn ông như thế.
Đang yên đang lành ruồi đâu bay tới,cô còn chưa tìm chị ta tính sổ mà đã vác đít chạy đến luôn rồi.Quế Tư Hạ lạnh nhạt giương cặp mắt lên nhìn lấy Tịch Lạc.
Thật tiếc cho gương mặt xinh đẹp này nhưng miệng mồm lại độc thế kia.
- A Đằng cũng hay khen em xinh đẹp lắm,mỗi ngày đều khen nha~.Em cũng cảm thấy nhan sắc của mình như lão hóa ngược ấy.Chẳng bù cho chị nhan sắc ngày càng già dặn đi.
‘…’
Quế Tư Hạ nói xong thì trong lòng liền cảm thấy biết ơn hai người chị kia của mình,quả nhiên sống chung nên tính cách cũng được lây theo.Bản lĩnh đá xéo người của cô cũng ở cái tầm mới.
Lần này bị cô nói móc lại,Tịch Lạc đã không giữ nổi bình tĩnh.Cô ta có thể giả tạo trước mặt mọi người dù ở hoàn cảnh nào nhưng duy chỉ trước mặt người mình ghét thì liền bộc lộ tính cách thật ra ngoài,giọng nói chanh chua liền quạt về phía Quế Tư Hạ.
- Ở bên nhau thì sao chứ,cậu ấy cũng không kết hôn cùng đứa nhà quê như mày.Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga sao,đẹp mà nghèo như mày thì chỉ xứng làm tình nhân cho đàn ông chỉ dùng làm ấm giường thôi.Để tao chống mắt lên xem thử mày ở bên cạnh Tư Đằng được bao lâu.
Không ngờ chị ta lại xúc động kịch liệt như vậy,Quế Tư Hạ không thể hiện cảm xúc quá độ.Duy chỉ có biểu cảm là lạnh đến thấu xương,cô đưa tay kéo lấy góc áo vest đang khoác trên vai.
- Tôi cảm thấy tội cho cha mẹ của chị thật đấy,có ăn có học lại còn là nhà có danh tiếng lại ăn nói thô lỗ như vậy,người như chị người ta gọi là mất dạy đấy.
*Chát*
- Tiểu Hạ đi…
Ngay cùng lúc Tử Kì vừa đi ra liền trông thấy cảnh tượng trước mắt,Quế Tư Hạ nghiêng đầu qua một bên đầu tóc cũng bị làm cho loạn cả lên.Hai mắt Tử Kì trợn to lên,còn chưa kịp lên tiếng thì liền chôn chân tại chỗ.
Quế Tư Hạ bị tát một cái đau đến điếng người,cô chỉ cười lạnh một cái liền xoay người lại đưa tay đánh trả chị ta.Lần này cô không còn sợ hãi ai cả cái tát kia,cô đã dùng toàn bộ sức lực vào cánh tay của mình.Ngay khi cả cơ thể của chị ta tập tễnh mà nghiêng về một bên, thì giọng nói chua ngoa kia cũng quát lớn lên.
- Con đ***, mày dám đánh tao sao.
Tử Kì nhanh chóng kéo lấy cánh tay của Quế Tư Hạ để cô đứng sau lưng mình,cô vốn đã không ưa gì loại bạch liên hoa này.Hôm nay muốn đánh nhau sao?được thôi Tử Kì này chơi chết cô.
- Có giỏi thì đánh tay đôi với tôi,đừng dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào Tiểu Hạ.
- Hừ,hai đứa nhà quê bọn mày cứ chờ đó cho tao.
Tịch Lạc nhìn tình thế trước mắt thì liền nén lại cơn giận,bây giờ không phải lúc để gây chuyện.Cô ta còn chuyện quan trọng để làm,chỉ cần thành công thì để xem hai con nhỏ đó còn vênh váo được hay không.
Vị trí bên cạnh Ngụy Tư Đằng chỉ có thể thuộc về cô ta mà thôi.