Ngày hôm sau anh có tiết vào buổi sáng sớm.Bước vào cánh cửa đằng sau của giảng đường.Theo lối cũ anh ngồi vào vị trí gần cửa sổ.
Tiêu Húc cũng chậm rãi đi theo phía sau của anh rồi ngồi vào bên cạnh.Chỉ vừa yên vị tại chỗ Tiêu Húc liền cảm nhận được những ánh mắt nồng cháy của đám nữ sinh.
Không cần suy nghĩ anh cũng biết đám người đó đang nhìn ai.Ngoài tên mặt lạnh Nguỵ Tư Đằng thì ai sẽ có mị lực lớn như vậy.Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc đến độ Tiêu Húc không còn lời gì để nói.
Tiết học nhàm chán diễn ra,trên bục giảng giáo sư liên tục diễn giải đủ loại văn phong.Không khác gì một bài kinh ru ngủ.Quá nhàm chán Tiêu Húc quay sang nhỏ giọng nói chuyện cùng anh.
- Này,Chiêu nữ thần đang nhìn cậu kìa.Cậu ta xinh đẹp như vậy,theo đuổi cậu cũng được thời gian rồi.Nên cho con gái người ta một cơ hội đi chứ.
Nguỵ Tư Đằng không nâng mí mắt lên,đôi mắt hẹp dài vẫn chăm chú vào cuốn sách trên bàn.Tuỳ tiện mà trả lời Tiêu Húc.
- Không có hứng thú.
- Vậy thì Trần Diêu thì sao,dáng người nóng bỏng.Gương mặt rất dễ thương nha.
“……”
Lần này anh mới đưa mắt sang nhìn lấy Tiêu Húc.Đôi con ngươi không có chút cảm xúc nào,cái nhìn của anh khiến người đối diện bất giác lạnh sống lưng.
- Cậu ngứa xương?
- Không không tớ giỡn ấy mà.Nhưng không thể trách tớ nhiều chuyện chứ,tớ là đang lo lắng cho tương lai của cậu đó.Cậu mà cứ kén chọn như vậy thì sẽ không lấy được vợ đâu,……
Anh liền không để ý đến Tiêu Húc nữa.Lãnh đạm quay lại việc học của mình.Cảm thấy những vấn đề đấy chẳng liên quan gì đến anh cả,mấy cô gái kia thích anh như thế nào anh cũng không để tâm đến.
Sau khi kết thúc tiết học,Nguỵ Tư Đằng lấy di động từ trong túi ra.Quế Tư Hạ vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh,đã qua 2 tiếng rồi cô đang bận gì sao?
Trở về kí túc anh không buồn đi ăn cơm nữa.Liền dựa lưng vào ghế mà nghỉ ngơi.Đến khi cảm giác buồn ngủ ập đến thì thông báo tin nhắn liền reo lên.
Giữa hàng chân mày bất giác chau lại.Đến khi nhận thấy người gửi là Quế Tư Hạ thì anh mới giãn lại hàng chân mày.
“Xin lỗi anh,sáng giờ em bận quá quên mất trả lời tin nhắn”
“Đang làm gì?”
Quế Tư Hạ không ngờ anh lại trả lời ngay lập tức như thế.Lại nhìn đến Hạc Hiên cùng Châu Tân Hàm đang ở bên cạnh.Thế là cô chụp một bức ảnh gửi qua.
Anh nhấp vào bức ảnh cô vừa gửi qua.Trong ảnh là hai thiếu niên đang hăng say lắp ráp mô hình.Nguỵ Tư Đằng chỉ để ý đến khoảng cách giữa cô cùng Hạc Hiên,hai người vậy mà lại ngồi gần nhau như thế.
Gương mặt điển trai bỗng chốc đen lại,cúp ngang màn hình di động ném sang một bên.Nguỵ Tư Đằng giật giật khoé miệng.
Thật muốn đem cô nhốt lại một chỗ để cô không được ở gần với tên con trai nào mà.Cảm giác buồn ngủ ban nãy liền tiêu tan,nỗi bực dọc không có chỗ tiết ra.Anh liền thay đồ đi ra khỏi kí túc.
Đầu năm học Nguỵ Tư Đằng có đăng kí vào câu lạc bộ bóng rổ.Bây giờ liền đi tới đó để chơi bóng,tốt nhất là chơi đến không còn tâm trí để nhớ đến cô.
Vừa bước vào bên trong sân,cả đám con trai vừa trông thấy anh thì như thấy vàng.Ai nấy đều bu kín lại cất tiếng.
- Hay quá cậu đến rất đúng lúc,mau thay đồ đi chúng ta vào trận luôn.
- Khoa chúng ta đấu với đám khoa Ngoại Ngữ đấy.
“……”
- Ok,tớ đi thay đồ.
Bên trong khán đài chỉ lác đác vài nữ sinh đến xem nhưng khoảng trừng 15 phút sau thì số người lại tăng lên.
Bên này Chiêu Lệ tiến đến hàng ghế đầu.Cô vừa nhận được tin nhắn Nguỵ Tư Đằng đến chơi bóng nên liền bỏ ngang tiết học để chạy đến đây.
Quả nhiên bóng dáng cao lớn của anh dần xuất hiện trong đám đông.Cơ thể hoàn mỹ đến không tìm ra được một yếu điểm.Nhìn anh hệt như hạc giữa bày gà,sáng chói cả một mảng người đông đúc.
- Lệ Lệ mau nhìn,Nguỵ Tư Đằng ở đằng kia.
- Tớ thấy rồi,vừa nhìn liền thấy.
Khi cất tiếng,đôi gò má của Chiêu Lệ không giấu được mà ửng hồng.Dáng vẻ thuỳ mị đoan trang mà hướng tầm mắt về phía của anh,mong đợi anh liếc mắt nhìn về hướng này một lần.
- Giả bộ cái gì chứ,vừa nhìn là thấy chướng cả mắt.Tớ nói đúng không Trần Diêu.
- Tiểu Tuyết đừng nói lung tung.Chúng ta tập trung xem đánh bóng đi.
Trần Diêu là cô gái tóc ngắn,khuôn mặt dễ thương trái ngược với body khủng của cô.Tổng thể chính là một tiểu loly quyến rũ.
Cô gái đi cùng Chiêu Lệ định lên tiếng mắng người thì liền bị bạn thân ngăn lại.Cô nàng chỉ đành liếc nhìn hai người kia rồi hậm hực quay đầu lại.
Xung quanh không ít nữ sinh quan sát bốn người bọn họ.Hai vị nữ thần Chiêu Lệ,Trần Diêu kia ai mà không biết.Chính là gương mặt sáng giá của đám năm nhất.
Từ đầu năm học thì đã luôn cay mắt nhau.Ngoài tranh chức vị hoa khôi thì chính là tranh giành nam thần Nguỵ Tư Đằng kia.
Bọn họ chỉ là hăng say đứng ngoài lề xem kịch.Nguỵ Tư Đằng người ta còn chẳng để ý đến mà cứ đấu đá nhau thật là một đám ngu muội.