• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy sư phụ không biết, Ninh Dạ có vẻ rất hưng phấn: “Sư phụ không phận ra à?”

Gương mặt Tân Nhiễm Tử trầm xuống: “Nói mau.”

Ninh Dạ vui vẻ nói: “Đây là Nguyệt Ảnh sa, do con nghiên cứu, tên hay đấy chứ. Còn tác dụng, là để phối hợp với Côn Lôn kính.”

Ninh Dạ nói xong lấy Côn Lôn kính ra, vạch một cái vào khoảng không, tuôn một tràng dài: “Sư phụ, con cảm thấy dùng Côn Lôn kính để tính toán thiên cơ là quá lãng phí. Thật ra thiên cơ hư vô mờ ảo, khó mà dò được thật giả. Tuy có năng lực khám phá huyền bí nhưng tỷ lệ thành công quá thấp, mà lại không thể khinh nhờn thiên cơ, giá trị thực tế không cao. Nhưng chúng ta có thể nghĩ ngược lại, Côn Lôn kính dùng để nhìn tương lai, xem thiên ý, đương nhiên không dễ hiểu được, nhưng nếu dùng để nhìn quá khứ hoặc nhìn những chuyện đã hoặc đang xảy ra lại rất dễ dàng. Vì vậy nếu dùng Côn Lôn kính để nhòm ngó bí mật của người khác, nó lại là bảo vật tuyệt vời. Đương nhiên trong đó còn một vấn đề, đó là bây giờ thực lực của con còn thấp, không thể quan sát những tu sĩ có thực lực mạnh hơn con. Vì vậy con chế tạo ra Nguyệt Ảnh Hàn Sa, con dùng Huyền Thiên Hàn U Thảo kết hợp với Không Linh Thạch, lại lấy Côn Lôn kính ngày ngày chiếu vào, khiến cho nó sinh ra liên kết linh tính. Như vậy nơi nào có Nguyệt Ảnh Hàn Sa thì con có cơ thể nhìn thấy mọi việc xảy ra ỏ nơi đó. Không tin thì sư phụ nhìn xem...”

Nói xong y khởi động Côn Lôn kính, chỉ thấy mặt kính xoay chuyển, không ngờ hình ảnh các nơi trong Thiên Cơ môn liên tục xuất hiện trong kính.

Rõ ràng Ninh Dạ đã lén lút thả Nguyệt Ảnh Hàn Sa từ lâu, trong phòng mấy vị sư huynh đều có.

Lúc này Côn Lôn kính chuyển động đã soi sáng gian phòng của Triệu Long Quang, chỉ thấy hắn đang tu luyện. Lại thay đổi sang phòng của nhị sư huynh Lâm Vũ Phong, thấy hắn đang tự thưởng thức mình trong gương tới mức say mê, tay lắc lư quạt giấy, miệng lẩm bẩm: “Ngọc thụ lâm phong cũng chỉ vậy mà thôi.”

Xưa nay nhị sư huynh Lâm Vũ Phong vốn tự luyến, chỉ không ngờ hắn tự luyến tới mức độ này. Ninh Dạ thấy vậy bật cười nhưng để ý thấy sắc mặt Tân Nhiễm Tử đã rất khó coi, y vội vàng chuyển sang nơi khác. Lần này y chuyển tới phòng của thất sư huynh Doãn Thiên Chiếu, nhưng lại thấy trong phòng của Doãn Thiên Chiếu còn có một cô gái, hai người đang ôm chầm lấy nhau.

“Ơ? Đây chẳng phải em gái họ Thường ở dưới núi à?” Ninh Dạ bật thốt lên.

Chưa kịp nói gì thêm đã nghe tiếng ‘bốp’ đầu đã bị Tân Nhiễm Tử cốc cho một cái: “Hoang đường, còn không mau dừng lại!”

Ninh Dạ bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vàng đóng Côn Lôn kính lại.

Tân Nhiễm Tử đã cả giận nói: “Thiên cơ đại đạo, quan sát huyền cơ, há lại dùng để nhòm ngó chuyện riêng tư bí mật của người khác. Hành động này quá bỉ ổi, là thứ chúng ta khinh thường. Sau này con không nên làm như vậy, càng không được nhìn trộm các sư huynh sư tỷ của con nữa!”

“Ừm.” Trong lòng Ninh Dạ không cho là đúng.

Ninh Dạ từng là nhân viên phân tích tình báo. Có lẽ do xuất thân nên Ninh Dạ rất không ưa chuyện thiên cơ đại đạo, quan sát tương lai.

Dưới cái nhìn của y, sử dụng Côn Lôn kính để thăm dò tương lai mịt mờ là cách làm lãng phí, tác dụng thật sự của nó không phải quan sát tương lai mà là thu thập tin tức, thăm dò những thứ đã diễn ra.

Biết được quá khứ, có lúc chẳng khác nào biết tương lai.

Chỉ tiếc là trong thế giới này, phương thức suy nghĩ của người tu tiên đã bị cố định quá mức, không chỉ Tân Nhiễm Tử, trong mắt phần lớn người tu tiên, quan sát thứ mà mình chưa biết mới là chính đạo.

Phương thức suy nghĩ khác biệt khiến cho Ninh Dạ không thể giải thích được, dành phái hứa hẹn sau này không dùng Côn Lôn kính đi nhìn trộm nữa.

Cũng may Tân Nhiễm Tử cũng biết tính y, lúc này ông vẫy tay một cái, Côn Lôn kính đã bay tới đỉnh đầu ông.

Ngón tay ông đảo qua vài lần, tấm gương cổ treo trên đỉnh đầu không ngừng chuyển động, mặt gương xuất hiện từng luồng khói mờ, có chữ viết như ẩn như hiện nhưng không thể thấy rõ, lại có ánh sao lúc sáng lúc tối, khó lòng phát hiện.

“Quả nhiên, vẫn hệt như vậy à?” Tân Nhiễm Tử không lấy làm lạ, thở dài nói: “Thiên cơ không lộ, sinh cơ khó lường, chẳng trách con lại mở lối đi riêng, theo con đường bàng môn tà đạo. Nhưng dù sao đây cũng không phải kế sách giải quyết căn nguyên, thật sự không được thì con cứ tăng lên Hoa Luân rồi tính. Có lẽ đến lúc đó sẽ biết được mọi chuyện.”

Nghe nói vậy, rốt cuộc Ninh Dạ cũng lộ vẻ nghiêm túc.

Y nào còn dáng vẻ nghịch ngợm lúc trước mà cúi đầu nói: “Đệ tử hiểu tâm ý của sư phụ, nhưng tới nay đệ tử vẫn không dám quên cảnh tượng mình thấy ngày hôm đó. Trước khi tìm được cách giải quyết, đệ tử không dám.”

Tân Nhiễm Tử lắc đầu: “Con nghĩ con không thăng cấp, chuyện đó sẽ không diễn ra ư? Chuyện mà trời đã định sẵn, bất luận con cố gắng ra sao, nó cũng sẽ xảy ra.”

Ninh Dạ bèn trả lời: “Đệ tử hiểu, chẳng qua đệ tử tin tưởng chuyện là do người làm, không do trời định.”

Tân Nhiễm Tử vung tay, đã lấy chiếc kính cổ treo cao như vầng trăng sáng kia xuống, đưa vào cơ thể Ninh Dạ: “Vậy con cũng phải có đủ thực lực mới có thể đi ngược mệnh trời được. Tham sống sợ chết, dẫu sao cũng chẳng phải đạo của chúng ta.”

Ninh Dạ đáp lời: “Nếu không còn đường lui lại, đương nhiên phải vung gậy vùng lên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK