Thiên Cơ môn có Cửu Thiên Thần Thuật, lần lượt ứng với chín bảo vật trong Thiên Cơ điện, chỉ có một món thần vật không có pháp thuật.
Nhưng sau khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, Cửu Thiên Thần Thuật cũng thất truyền theo.
Bây giờ Thiên Cơ môn chỉ còn lại bản thiếu của ba loại thần thuật, Vấn Thiên thuật chính là một trong số đó.
Dựa vào bản thiếu của Vấn Thiên thuật, Thiên Cơ môn từ đệ nhất tiên môn thời thượng cổ từ từ chuyển thành môn phái nhỏ chủ yếu dựa vào bói toán xem quẻ, thứ yếu thì dùng cơ quan thiết bị.
Còn bây giờ thứ xuất hiện trên tấm kính cổ Côn Luân chính là Vấn Thiên thần thuật hoàn chỉnh.
Vấn Thiên thần thuật là thuật bói toán. Nghe nói khi tu luyện tới mức tận cùng có thể biết cả quá khứ tương lai. Côn Luân kính có năng lực thời gian không gian, đạo về thời gian của nó không phải đi xuyên qua thời gian mà là tiên đoán.
Vấn Thiên thần thuật hoàn chỉnh kết hợp với Côn Luân cổ kính, nghe nói có thể biết cả quá khứ và tương lai -- Đương nhiên không phải chuyện gì cũng biết, không thì Thiên Cơ môn thời thượng cổ đã chẳng tới mức bị diệt vong.
Đáng tiếc, do Côn Lôn kính đã nhận Ninh Dạ làm chủ nhân, dù là Tân Nhiễm Tử cũng không thể sử dụng Côn Lôn kính để bói toán. Thế nhưng nhận được Vấn Thiên thuật hoàn chỉnh, Tân Nhiễm Tử đã thấy đủ rồi.
Ánh mắt ông nhìn về phía Ninh Dạ càng lúc càng ấm áp. “Con làm tốt lắm, từ nay trở đi con chính là đệ tử thứ chín của ta. Nhớ phải giữ bí mật chuyện Thiên Cơ điện, không thể để những người khác biết.”
Từ ngày đó trở đi, Ninh Dạ chính thức bước vào Thiên Cơ môn.
Thiên Cơ môn là môn phái nhỏ, nhân số không nhiều, chưởng giáo Tân Nhiễm Tử có tổng cộng chín đồ đệ, thêm vào các đệ tử phân chi và tôi tớ, toàn bộ Thiên Cơ môn chỉ không hơn trăm người.
Tuy vậy nội bộ Thiên Cơ môn vẫn khá hòa thuận.
Tân Nhiễm Tử cực kỳ coi trọng Ninh Dạ, coi y là người mà tương lai sẽ phục hưng Thiên Cơ môn, vì vậy Ninh Dạ được đối xử cực tốt, có bảo vật tự nhiên nào sẽ lập tức nghĩ đến hắn. Ninh Dạ vốn chỉ có tư chất bình thường, nhưng được Tân Nhiễm Tử dốc lòng bồi dưỡng, tiến cảnh cũng cực kỳ nhanh chóng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã ba năm trôi qua.
Hồ Yến Hoa nằm ở phía nam Thiên Cơ sơn, nơi này là vùng đất sông nước. Lật Thủy hà chảy từ trên xuống, thế nước cuồn cuộn, chảy vào hồ Yến Hoa, bị địa hình rắc rối phức tạp của nơi đây chia thành nhiều dòng chảy, làn nước cũng chậm lại, đổ vào đất đai xung quanh, cũng tạo thành một khu vực phì nhiêu.
Lúc này một chiếc thuyền đánh cá nho nhỏ đang chậm rãi chạy trên mặt sông, thi thoảng lại tung lưới đánh cá xuống.
Trong quán trà nhỏ bên cạnh có vài vị khách qua đường đang nghỉ chân uống trà.
Người ngồi ngoài cùng là nữ, tuy giới nữ nhưng cao to vạm vỡ, cường tráng như trâu. Quan trọng nhất là vừa uống trà lại vừa móc chân, thỉnh thoảng còn đưa lên mũi ngửi ngửi, có vẻ rất hưởng thụ, hành động thô lỗ chẳng khác gì đàn ông con trai.
Người ngồi cùng cô nàng này là một thư sinh và một cô gái mặt tròn.
Thư sinh kia phe phẩy quạt giấy, mỗi khi cô nàng cao to như quả núi kia giơ bàn tay vừa gãi chân lên, hắn lại vẫy mạnh cây quạt vài cái, có lẽ muốn thổi bay mùi thối kia đi.
Cô gái mặt tròn lại đang nâng cằm, đờ ra tại chỗ, không biết đang nghĩ điều gì.
Bên cạnh chỗ ngồi còn một ông lão lưng còng đang ngồi ăn lạc, thấy trong đĩa không còn bao nhiêu lạc nữa, lão ta bèn hô lên: “Tiểu nhị, thêm một đĩa lạc, một bình rượu.”
“Vâng, vâng.” Tiểu nhị đi ra, là một cậu nhóc trẻ tuổi, gương mặt thanh tú.
Cậu ta đưa đĩa lạc và rượu cho ông lão lưng còng, chỉ có điều động tác cậu ta hết sức vụng về, tay lệch đi, không ngờ rượu trong bình lại đổ lên người ông lão.
Ông lão tức giận: “Ngươi làm việc kiểu gì vậy?”
Tiểu nhị vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Nói xong đã giơ cái khăn lau màu cháo lòng trên tay lên định lau rượu rơi trên người lão ta.
Lão già lưng còng kia hùng hùng hổ hổ cả nửa ngày mới dịu cơn tức, nói: “Mang thêm một bình nữa tới đây, tính tiền cho ngươi.”
“Vâng vâng.” Tiểu nhị kia vội vàng đi xuống lần nữa để lấy rượu.
Cô gái mặt tròn bên cạnh thấy vậy hơi tức giận: “Lão già kia đúng là khinh người quá đáng.”
Cô nàng lực lưỡng đang móc chân miệng cong lên: “Đừng lo chuyện bao đồng.”
Vị công tử cầm quạt giấy bên cạnh lắc đầu: “Có câu rằng muốn tu thân trước hết cần phải làm cho mình ngay thẳng, thân có uất giận, lòng không ngay thẳng được; có sự sợ hãi, lòng không ngay thẳng được; có điều ham muốn, lòng không ngay thẳng được; có sự lo lắng, lòng không ngay thẳng được. Nếu tâm trí không để vào đó, thì dẫu nhìn mà chẳng thấy, dẫu để tai mà chẳng nghe, dẫu ăn mà chẳng biết mùi vị. Như vậy nên gọi là tu thân cốt ở chỗ làm cho lòng mình ngay thẳng... Tiểu sư muội, đừng dây vào chuyện phiền toái.”