Ninh Dạ ngẩng đầu: “Đó là vì lúc đó đệ tử không còn lựa chọn nào khác. Không phải đệ tử không hiểu đạo của dũng sĩ, thế nhưng đệ tử cũng biết kẻ theo đạo này cửu tử nhất sinh. Trời cao ban cho tính mệnh, không thể dễ dàng từ bỏ. Nếu mệnh trời đã hết, không còn đường thối lui, đương nhiên phải xông lên, chiến đấu, giết chóc, bất luận sinh tử, đánh tới không chết không thôi. Nhưng nếu lần nào cũng như vậy, lúc nào cũng như vậy ạ, e là không thể đi xa được. Phương pháp liều mình liều mạng là thủ đoạn cuối cùng chứ không phải thủ đoạn thường dùng.
Câu nói này lại khiến Trương Liệt Cuồng ngạc nhiên.
Khí thế như đao chỉ thẳng lên trời kia đột nhiên biến mất, Trương Liệt Cuồng khẽ mỉm cười.
Úc Thần Quang và Lăng Vô Duyệt hiếm khi thấy hắn cười, đều ngạc nhiên.
Trương Liệt Cuồng đã nói: “Nói hay lắm! Đúng là cứng thì dễ gãy, không lợi cho việc kéo dài. Có cương mới có nhu, phải bổ sung lẫn nhau. Đây chính là lý do vì sao môn hạ của bản môn lại vắng vẻ như vậy, khó mà kiếm được nhân tài... Ta từng có hơn ba mươi sư huynh đệ nhưng bây giờ chỉ còn lại mình ta. Cũng từng nhận hơn hai mươi đệ tử tự, bây giờ cũng chỉ còn ba người các ngươi. Thậm chí vì vậy Thần Quang còn thẳng thắn từ bỏ việc tu luyện Thất Sát đạo. Thật đáng tiếc...”
Hắn nhìn Ninh Dạ: “Những đạo lý mà ngươi nói, sư phụ đều hiểu. Nhưng ngươi có biết vì sao cho dù hiểu vậy nhưng sư phụ còn kiên trì không?”
Ninh Dạ trả lời: “Là vì dũng khí có thể hao mòn. Tính cách con người vốn tiếc rẻ tính mạng, nếu cho phép cương như cùng tồn tại, e rằng từ nay về sau người tu luyện Thất Sát đao đã có cái cớ để lùi bước không tiến lên. Nhiều lần như vậy sẽ thành chỉ có nhu mà không có cương, Thất Sát đao cũng không còn là Thất Sát đao nữa.”
“Ha ha ha ha!” Trương Liệt Cuồng ngửa đầu lên trời cười lớn: “Nói hay lắm! Tính cách con người vốn là mềm yếu, nếu có lần nào gặp chuyện mà rụt cổ, mỗi khi chiến đấu miệng sẽ nói chưa tới thời khắc cuối cùng, chưa tới thời cơ liều mạng. Cứ thế mãi thì nhuệ khí tiêu biến hết, lấy đâu ra chiến ý, lấy đâu ra sát tâm? Vì vậy người tu luyện Thất Sát đao chỉ có thể tiến không thể lùi! Nếu đã thế , vì sao ngươi còn lựa chọn như vậy?”
Ninh Dạ trả lời: “Vì trong lòng đệ tử có thù hận, trong mắt có kẻ thù địch, trong đao có ý giết người, trong tiến lùi tự có giới hạn... Đệ tử tin tưởng mình tuyệt đối không vì tu luyện phù đạo mà khiến ý chí chiến đấu trong lòng yếu đi!”
“Được!” Trương Liệt Cuồng hét lớn như sấm nổ: “Nếu đã thế, ta, chờ xem! Ngươi đã chọn thứ mà mình muốn chọn, ta cũng sẽ quan sát xem ngươi thể hiện ra sao. Nếu có ngày nào biểu hiện của ngươi không vừa ý ta, ta sẽ tự tay giết ngươi dưới tay mình, tránh cho ngươi ra ngoài làm mình mất mạng!”
Ninh Dạ quỳ gối hô to: “Chắc chắn không phụ kỳ vọng của sư tôn!”
Màn đêm thăm thẳm.
Ninh Dạ vẫn ngồi trong phòng của mình, đang suy nghĩ gì đó.
Tuy ban ngày y nói vậy với Trương Liệt Cuồng, nhưng Ninh Dạ tự biết muốn giữ ý chí chiến đấu trong hoàn cảnh an nhàn sẽ khó khăn tới mức nào.
Y khoe khoang, khoa trương như vậy phần nhiều là vì hoàn cảnh hiện tại của y.
Có lẽ đã đến lúc làm chút gì đó rồi.
Y nghĩ.
Cho dù chỉ là để khơi gợi ý chí chiến đấu, cho dù là để thể hiện sự tồn tại, cho dù chỉ là một chút thăm dò...
Y giơ tay, trong lòng bàn tay đã xuất hiện khối ‘Âm Trầm mộc’ mười năm kia.
‘Âm Trầm mộc’ được mua trong chợ, nếu đồ vật chế tạo từ nó bị phát hiện rất có thể sẽ tra xét đến bản thân, hơn nữa y cũng không có năng lực kiếm được một khối ở chỗ khác trong thời gian ngắn. Thế nhưng những thứ này đều không quan trọng.
Không có kế hoạch nào là mười phân vẹn mười, mong chờ kế hoạch hoàn hảo chẳng khác nào đang kiếm cớ từ bỏ.
Y bắt đầu ra tay.
Dao khắc hạ xuống, chế tạo khá thành thạo, một con chuột đất sống động như thật từ từ thành hình trong tay Ninh Dạ.
Khi còn ở Thiên Cơ môn, Ninh Dạ am hiểu nhất là ảo thuật, tiếp đó là thuật con rối, do hai thứ này thích hợp nhất để trêu chọc người khác, tiếp đó là trận pháp, cuối cùng mới là đan được phù đạo.
Tới Hắc Bạch thần cung, Ninh Dạ lại chọn phù đạo yếu nhất để chủ tu bên ngoài, từ bỏ đạo về đan dược, còn ảo thuật và con rối trở thành vũ khí bí mật.
Bây giờ y đang làm một con rối chuột đất, không có sức chiến đấu gì nhưng hành động nhanh nhẹn, có thể đào hang, là thủ đoạn tốt để thăm dò tin tức. Do nó được chế tạo từ Âm Trầm mộc mười năm nên có khả năng chịu tải linh lực nhất định, có thể gánh vác phù pháp.