Tiếng chuông du dương vang vọng tận tầng mây.
Làn sương với hương thơm thoang thoảng lượn lờ xung quanh, mây cuộn mình trên bầu trời Thiên Cơ đại điện
Hôm nay là đại điển tế tổ của Thiên Cơ môn, tất cả môn hạ của Thiên Cơ môn đều tập trung lại, được Tân Nhiễm Tử dẫn đầu, bước vào lễ bái tổ sư Thiên Cơ môn.
Từ thời thượng cổ tới giờ, Thiên Cơ môn từng có vô số vị đại năng.
Nhưng giờ bọn họ đều đã rời khỏi cõi trần, cuối cùng chỉ trở thành từng ngôi sao được thờ phụng trong Thiên Cơ đại điện. Hàng loạt ngôi sao bay lượn trên không trung của đại điện, hình thành một biển sao. Mỗi ngôi sao sáng đều đại diện cho một vị đại năng, hội tụ thành một bầu trời sao rực rỡ.
Nhiều vị sư tổ đại năng như vậy khiến cho ngay việc gọi tên cũng là một loại xa xỉ.
Tân Nhiễm Tử giữ thái độ cung kính, lạy ba cái với không trung: “Chưởng giáo đời thứ bảy mươi mốt của Thiên Cơ môn, Tân Nhiễm Tử, dẫn các đệ tử tới tham kiến chư vị tổ sư! Xin các vị tổ sư linh thiêng trên trời tiếc tục che chở cho Thiên Cơ môn...”
Sau khi đọc bài tế là tới phiên các sư thúc và các đệ tử bên dưới lần lượt tế lễ.
Đối với Thiên Cơ môn, chuyện này phải tiến hành hàng năm đã là một nghi thức, vì vậy không có gì lạ lẫm.
Thậm chí Phong Bất Đình còn dùng cùi chỏ chọc Triệu Long Quang: “Sư huynh, buổi học chiều hôm qua đã rất vất vả rồi, hôm nay lại là ngày lễ, hiếm khi mọi người gặp nhau, hay là miễn buổi học chiều đi?”
Triệu Long Quang lại trừng mắt nhìn hắn như đang nói đừng có mơ: “Lúc nào cũng lười biếng, không được.”
Phong Bất Đình ấm ức ngậm miệng lại.
Tân Tiểu Diệp bên cạnh thấy vật bật cười thành tiếng nhưng lại bị Tân Nhiễm Tử nghe thấy,Tân Nhiễm Tử trừng mắt nhìn con gái một cái, Tân Tiểu Diệp ngoan ngoãn cúi đầu.
Lén nhìn sang Ninh Dạ, lại phát hiện y đang cau mày suy nghĩ gì đó.
Tân Tiểu Diệp lấy làm lạ, lén lút hỏi Ninh Dạ: “Này, đệ đang làm gì đấy?”
Ninh Dạ bấm ngón tay tính toán, hạ giọng trả lời: “Không biết vì sao cứ có cảm giác xấu.”
Khóe miệng Tân Tiểu Diệp cong lên: “Đừng giả vờ giả vịt, trình độ Vấn Thiên thuật của đệ còn kém lắm. Cảnh cáo đệ nhé, ngày quan trọng như vậy không được nói linh tinh, không thì coi chừng sư tỷ đánh đệ đấy!”
Nhắc tới Vấn Thiên thuật thì đương nhiên Tân Nhiễm Tử là người mạnh nhất. Cha cô còn không cảm thấy có vấn đề gì, Tân Tiểu Diệp không tin Ninh Dạ phát hiện ra cái gì.
Thế nhưng tuy trình độ Vấn Thiên thuật của Ninh Dạ chưa đủ nhưng còn có Côn Lôn kính, dùng nó suy tính có thể phát huy tác dụng thực tế còn lớn hơn Tân Nhiễm Tử, chuyện này thì Tân Tiểu Diệp lại không biết.
Thời khắc này, Ninh Dạ không ngừng tính toán, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Lúc này các đệ tử đều đã cúi lạy, tiếp đó là xem bói.
Lễ tế tổ hàng năm của Thiên Cơ môn đều có mục bói toán, vừa là tuân theo mệnh trời, cũng vừa là cầu xin liệt tổ liệt tông phù hộ.
Dưới tác dụng của Vấn Thiên thuật, tuy bói toán không rõ nhưng có thể vạch ra phương hướng đại khái. Nhờ chỉ dẫn của Vấn Thiên thuật, mỗi khi Thiên Cơ môn tới thời khắc nguy nan đều có thể lựa chọn chính xác, chính là đạo tính toán hung cát, đề phòng hoạn nạn chưa xảy tới.
Thời khắc này ống quẻ của Tân Nhiễm Tử giơ cao, bên trong là mười tám tấm thẻ Thiên Trù không có chữ không ngừng lay động, có từng ký hiệu kỳ diệu lấp lóe trên đó.
Khác với đạo xem bói của các thuật sĩ quê mùa, phép bói toán của Thiên Cơ môn huyền diệu hơn hẳn, thời khắc này thẻ bói chuyển động, một chữ cái trong đó bay lên trên không trung, chữ viết càng ngày càng rõ, không ngờ lại tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Cảm giác nguy hiểm trong lòng Ninh Dạ bùng lên, đột nhiên y cảm nhận được, bật thốt lên: “Không thể hạ quẻ này!”
Cái gì?
Tất cả mọi người cùng quay đầu lại nhìn hắn.
Ninh Dạ tiếp tục gào lên: “Sư phụ, không thể hạ quẻ này!”
Tân Nhiễm Tử lại như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh sáng của quẻ bói, lắc đầu nói: “Ý trời đã định, hạ hay không hạ đã chẳng ảnh hưởng được! Mở!”
Sau tiếng hô của ông, chỉ thấy quẻ bói kia đột nhiên bay lên, quay cuồng giữa không trùng rồi hạ xuống nhưng không rơi xuống đất mà lơ lửng trên không trung. Một chữ lớn lơ lửng giữa trời.
Chết!
Đỏ sẫm như máu!
“Không tốt!” Tất cả mọi người trong Thiên Cơ môn cùng kêu lên.
Sắc mặt Tân Nhiễm Tử đầy thê lương: “Đại kiếp sắp tới... Không, không phải sắp tới, mà là đã tới!”
Sau tiếng nói của ông, chỉ nghe một tiếng cười lớn phóng đãng vang vọng khắp bầu trời như sấm rền: “Tân Nhiễm Tử, âm mưu của ngươi đã bại lộ, còn không mau nhận lấy cái chết!”
Theo tiếng gầm này, thế lửa vô biên vô tận lập tức lan khắp cả Thiên Cơ sơn.